Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 27 : Trâm ngọc bạc tặng bạch mi
Edit: Zinny
Ta xiên xiên vẹo vẹo đuổi theo Mặc Nhiên mặt lạnh, vào hội cờ Vạn Doanh. Mặc Nhiên vừa vào cửa liền lên lầu, Vương Lão Đại thấy ta vội vàng bưng cho ta một chén trà nóng. Theo lịch âm giờ mới là tháng ba, trời còn rất lạnh, ta nhận trà nói cảm ơn, Vương lão đại cười cười vuốt cái đầu bóng lưỡng gảy bàn tính rời đi.
Giữa trưa không có nhiều người tới hội cờ, ta tìm một chỗ trống ngồi xuống, mới chịu đựng có nửa ngày đã thấy nhàm chán tới mức ta phải đập ruồi làm thú vui. ~ ~
Thấy bọn họ đều là chơi loại cờ vây, xem ra lần sau ta phải giới thiệu cho bọn họ vài trò mới, hoặc bảo Nhan Gay đổi hội cờ thành sòng bạc để kiếm thêm tiền, ít nhất thì cũng sẽ có nhiều khách tới hơn.
Thực sự buồn bực, ta quyết định ra ngoài một chuyến, dù sao lúc này cũng nhàn rỗi không có việc gì, mọi chuyện đều có Vương Lão Đại và Tiểu Bao xử lý, ta giống như người thừa vậy.
“Vương Lão Đại, ngươi trông coi nơi này, ta ra ngoài chút nha.”
“Vâng Dương lão đại, đi thong thả.” Ông ta tươi cười nói.
Ta nhanh chóng biến ra khỏi cửa, cũng không có gan lớn đi lung tung hay đi quá xa, dù sao nơi này ta không quen thuộc, chỉ có thể đi dạo mấy con phố quanh đây, đi một đoạn lại phải quay đầu lại nhìn, hoặc là ghi nhớ cảnh vật bên đường, chỉ lo bị lạc. Thời đại này lại không có điện thoại di động, nếu không liên lạc được với bọn Nhan Gay ta có lẽ cũng tiêu đời.
Mua một xâu mứt quả vừa đi vừa liếm láp, mứt quả ở đây ngon hơn ở hiện đại nhiều, vừa chua vừa ngọt, vừa giòn vừa thơm!
Ta lại phát hiện tới nơi này đã nhiều ngày vậy mà chưa từng đi dạo tử tế một phen, chạng vạng hôm qua định cùng Bạch Mi đi chợ đêm, cuối cùng Bạch Mi lại ghét bỏ ta, ở chung vài ngày, đến lúc ta phát hiện ra tình cảm của mình, hắn lại không muốn ta, đều là do Nhan Gay cái tên tai họa! [bé Hi nhà ta có thích bé Bạch đó nha ^^]
Ta thích được Bạch Mi nắm tay dắt đi, từng bước một theo sau hắn, thích hắn sau khi nấu cơm xong bưng lên bàn sẽ luôn gắp đầy đồ ăn ngon vào bát ta, thích hắn vô duyên vô cớ ôm ta, rất ấm áp, tâm ta cũng có chút xao động.
Sau này còn có thể gặp lại không?
Ta quẹo vào một ngã rẽ, âm thầm ghi nhớ cảnh sắc ngã rẽ đó, người đi lại trên đường không nhiều lắm, ánh nắng tháng tư ấm áp của mùa xuân cũng làm lòng ta ấm lên. Ta dừng lại trước một sạp bán đồ trang sức.
“Tiểu công tử mau ngắm những vòng tay vòng cổ, trâm gài tóc này xem, ta sẽ tính ngươi giá vừa phải.” Đại thúc [ông chú] bán hàng rất nhã nhặn sang sảng chào hàng.
Tiểu công tử? Ha ha, cách gọi này mới mẻ thú vị nha. Xem ra ta cải trang nam giới thật sự không ai nhận ra.
“Đang xem a.”
“Mời xem mời xem. Nếu có món nào công tử thích ta nhất định tính giá hữu nghị.”
Ta phát hiện trâm gài tóc cũng có rất nhiều kiểu dáng, có một cây trâm ngọc màu trắng bạc, ở đầu cây trâm còn có hình mặt trăng màu đen óng ánh đẹp mắt. Cây trâm bạc này nếu gài trên mái tóc trắng của Bạch Mi nhất định rất hợp với hắn.
“Đại thúc, cây trâm này bán thế nào?” Dù chẳng biết còn có thể gặp lại Bạch Mi hay không, ta vẫn muốn mua cây trâm này.
“Công tử ánh mắt thật tinh tường nha, trâm ngọc này là vật trong cung, nhưng có một công công là chỗ quen biết với ta, mới đem cây trâm này cho ta. Ta tính công tử giá hữu nghị thôi, năm mươi hai.” Đại thúc cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, bao nhiêu răng vàng đều lộ ra cả. ~ ~
“Năm mươi hai?” Hắn ăn thịt người sao? Ta kinh ngạc kêu lên. Năm mươi hai lượng này cũng không phải là số tiền nhỏ, ta làm việc ở hội cờ Vạn Doanh của Nhan Gay một tháng hắn mới trả cho ta tí chút tiền lương a. Một sạp hàng rong bên đường mà đòi một cây trâm năm mươi lượng. Thật giết người a! Mặc dù ta rất vừa ý cây trâm bạc kia.
“Tiểu công tử à, trâm ngọc màu bạc này tính vậy đã là rẻ lắm rồi, ngài nhìn kỹ xem, cả cây trâm đều óng ánh trong suốt, không chút tỳ vết, còn là đồ vật lưu truyền từ hoàng cung, chính là cây trâm mà nhi tử [con trai] của đương kim hoàng đế đã từng dùng a.”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương