Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 26 : Có thể không bị bệnh bao tử sao?

By: trang kat No rồi? Hắn ăn một chút như vậy, nguyên một bàn thức ăn cũng sẽ bị đổ đi, hắn cũng thật nhiều tiền a. Để Mặc Nhiên đi thanh toán tiền ta bụng đói đi theo bọn họ xuống lầu thật sự là luyến tiếc bàn đồ ăn kia. Lãng phí lương thực sẽ bị sét đánh. Ông trời ơi, ông hãy làm sét đánh choáng váng Nhan Gay đi. Ra đến cử chính “Thực Quản tửu lâu”. Ta không thèm nhìn đến bộ dáng yêu nghiệt của Nhan Gay mà kéo tay Mặc Nhiên “chúng ta đi” “Dương cô nương, xin buông tay” Mặc Nhiên đứng tại chỗ không đi theo ta. “Hi nhi định đi đâu?” Hắn liếc mắt nhìn Mặc Nhiên một cái, Mặc Nhiên liền giãy khỏi tay ta. Người này! Ta đang cứu vớt hắn a. “Bổn cô nương muốn đi đâu thì đi. Không cho ta ăn cơm, tưởng ta sẽ nhịn sao?” Ta lại hướng Mặc Nhiên nói:” Ngươi có đi hay không a, ta chết đói rồi” Không di cũng không sao. Ta đi một mình cũng sẽ không lạc đường. Xoay người nhanh rời đi, ta lại nghe thấy thanh âm của Nhan Gay “Mặc Nhiên mau đi theo” “Vâng” Vẫn là cùng đi. Ta quay đầu hớn hở nói với Mặc Nhiên “Sớm đi theo có phải là không có việc gì rồi”. Lại nhìn về phía Nhan Gay làm cái mặt quỷ. Hắn giống như thực vui vẻ cười với ta, tươi cười làm cho ta mê muội. Có thể nhìn được hắn cười quả không dễ dàng. “Mặc Nhiên ngươi muốn ăn cái gì? Ta mời ngươi” Tuy rằng là ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, nhưng mà Nhan Gay vẫn đưa chút ngân lượng trước cho ta, cho nên ta cũng không sợ chết đói. “…” Lạnh lùng như vậy a. Mời hắn ăn cơm cũng không thèm để ý. Đi đến một đoạn đường thấy có nhà bán đồ ăn vặt, mặc dù hơi cũ nát nhưng cũng sạch sẽ. “Vào nhà này đi”. Ta kéo tay hắn, Mặc Nhiên thật không nể mặt ta, ta vừa kéo đã bị bỏ ra”. Hừ! Không chạm vào sẽ không chạm vào ngươi, băng thanh ngọc khiết. Nhớ tới Bạch Mi luôn thích kéo tay ta, tay hắn trắng nõn thon dài, có chút lạnh lẽo, nắm thật thoải mái, nhưng lại đem ta từ bỏ. Mà lòng bàn tay Bắc Huyền Triệt lớn nhưng lại thật ấm áp. Ta phát hiện ta chưa có sờ qua tay Nhan Gay a. Phải tìm thời cơ sờ sờ tay hắn, ăn chút đậu hủ. Lại đột nhiên nhớ tới, thời điểm đem qua hắn nắm tay ta sờ trên ngực hắn, còn nói ta phải chịu trách nhiệm với hắn. Nosita vươn vuốt sói với hắn a. Ai là sói còn chưa biết đâu. Đồ ăn điểm tâm có món canh đơn giản. không có mĩ vị như “thực quản tửu lâu” nhưng cũng ngon tương đương, đúng là đói bụng ăn gì cũng ngon. Ta gắp đầy đồ ăn cho mình mà không để ý Mặc Nhiên đang một mình ăn từng chút một. Mặc Nhiên ngồi đối diện ta ăn thật chậm, bộ dáng được giáo dưỡng. “Ăn ngon không?” Ăn đồ ăn nên ta có điểm nói không được rõ. “Không thể ăn” Mặc Nhiên mắt cũng không thèm liếc ta một cái, trực tiếp trả lời. Không thể ăn, vậy hắn ăn chậm như vậy là do đồ ăn không thể ăn. Cũng như Nhan Gay thường ăn ở những tửu lâu thì sẽ không ăn được ở những nơi người bình thường ăn, mà tiểu điếm này sao có thể so được với tửu lâu? “Đừng quá kiêng ăn, nhiều người còn không có cơm ăn đâu” Lãng phí đồ ăn như Nhan Gay chắc chắn sẽ bị trời phạt a. “Nhan Gay hắn…Ách, Nhan lão bản…” Nhận được ánh mắt bất mãn đáng sợ của Mặc Nhiên ta lập tức sửa miệng “Ta là nói Nhan lão bản thường xuyên lãng phí đồ ăn như thế sao?” “Ngươi quản nhiều làm gì?” Nói rồi hắn gọi tiểu nhị thanh toán, đứng dậy bước đi. Hắn thanh toán? Không phải là ta muốn mời hắn sao? Lại ăn cơm không phải trả tiền a. “Uy, Mặc Nhiên đợi ta với a, ta không biết đường”. Có lầm hay không, chủ tử tôi tớ một cái đức hạnh, lãng phí đồ ăn như vậy a. ta mới ăn mấy miếng đồ ăn còn chưa kịp no, lại nhanh ăn thêm mấy miếng nữa rồi vứt đũa đuổi theo Mặc Nhiên. “Uy Mặc Nhiên chờ ta a…” Về sau nếu cứ ăn cơm như vậy, ta không bị đau bao tử mới là lạ a.