Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 25 : Ông chủ và công nhân
Edit: Zinny
Tên gay này! Hắn quả thực rất yêu nghiệt! Giờ phút này ta không thể không thừa nhận.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy phải làm phiền lão bản, chuẩn bị cho ta thêm vài phần nữa, mời ngài chi tiền nha.” Thật thảm cho ta vẫn đang ở tuổi dậy thì, nếu bị biến dạng ta biết làm sao? Khóc không ra nước mắt a, ngày mai, ngày mai ta nhất định phải nới lỏng ra chút xíu [chị nới lỏng cái chị đang bó đó, chắc ai cũng hiểu rồi nhỉ = =].
“Có gì phiền toái đâu. Cùng đi ăn nhé.” Hắn tặng ta một nụ cười mê đảo chúng sinh, xoay người ra khỏi hội cờ Vạn Doanh.
Ta chết lặng tại chỗ, trời a, sao có người cười mê hồn đến vậy [thật mất mặt = =]. Phỏng chừng có ba hồn thì ta đã đánh mất bảy vía, ngay cả Bạch Mi nhìn thấy mỹ nam tuyệt sắc như hắn cũng lập tức bỏ rơi ta, huống chi là ta, từ nhỏ đến lớn vừa thấy tên con trai nào xinh đẹp một chút là hai mắt đã tỏa sáng lòe lòe. ~ ~
“Hi Nhi còn chưa đi sao?” Thấy ta còn chưa theo kịp, Nhan Gay tốt bụng quay lại gọi.
“Đi thôi.” Mặc Nhiên ở phía sau nhẹ đẩy ta một cái.
“A a… Ta đi đây.” Hồn phách vừa bay mất rốt cuộc cũng tìm lại được, ta lập tức chạy theo.
Đuổi kịp Nhan Gay đi sánh vai cùng hắn, Mặc Nhiên đi ngay sau, thật đúng là vệ sĩ chuyên nghiệp, đi ăn cơm cũng đi theo.
Đi không xa, chúng ta dừng trước một tửu lâu [tiệm rượu]. “Vào đây nhé, đồ ăn ở đây mặc dù không tử tế cho lắm, có điều quanh đây cũng không còn chỗ nào tốt hơn.” Nhan Gay hỏi ta.
“Thực Đạo tửu lâu”, bên ngoài sắp xếp khá ngăn nắp, cũng rất đông khách, xem ra không tệ, có điều không rõ Nhan Gay nói đồ ăn ở đây không tử tế, là không tử tế đến cỡ nào.
“Ta thế nào cũng được.” Ai mời cơm người đó chính là lớn nhất. Đối với việc ăn uống ta không kén chọn nhiều, chỉ cần được ăn no là đủ.
Chọn một chỗ trang nhã trên lầu hai, dọc đường đi lên có thể thấy những ánh mắt kinh diễm dõi theo Nhan Gay, nói không chừng mọi người đều giống như ta lúc đầu đều cho rằng hắn là nữ nhân.
Một nam nhân mà bộ dạng diêm dúa lòe loẹt như vậy cũng thật khổ cho hắn. = =
Trong lúc đợi đồ ăn được bưng lên, ta tranh thủ tán gẫu giết thời gian.
“Mặc Nhiên không cùng ngồi ăn sao?” Ta nhìn về phía Mặc Nhiên vẫn đứng sau Nhan Gay.
Mặc Nhiên lạnh lùng không thèm để ý đến ta, làm ta lại nhớ tới đầu gỗ trong phủ Bắc Huyền, nghĩ đến hắn lại thấy tức giận, tiểu tử chết tiện dám hạ thuốc ta, quả là chán sống!
“Chủ tử và thuộc hạ không bao giờ ngồi ăn cùng bàn. Đây chính là quy củ.” Nhan Gay cười nói.
“Chủ tử và thuộc hạ vậy cũng như quan hệ ông chủ và công nhân giữa chúng ta, ta ngồi ăn cùng bàn với ngươi chính là phá vỡ quy củ của ngươi rồi.” Ta giả bộ vội vàng đứng lên. Cái đạo lý khỉ gió gì chứ, sao người xưa lại thích dùng thân phận và địa vị để đánh giá con người. Quy củ lập nên là để phá bỏ, hắn không hiểu sao?
“Hi Nhi học hỏi rất nhanh nha! Vậy nàng cứ đứng đi.” Hắn nở nụ cười lộ vẻ đắc ý.
“Hừ!” Ta tức giận hừ lạnh! Gì chứ, muốn rủ ta đi cùng để nhìn ngươi ăn sao không nói sớm.
Ta uể oải đứng một góc, bất mãn liếc mắt nhìn chung quanh.
Lúc này, đồ ăn vừa vặn được bưng lên, ngửi thấy mùi thức ăn, bụng dạ ta đã sớm biểu tình. Đột nhiên thấy hối hận khi nãy ra vẻ làm gì, đang yên đang lành còn lo Mặc Nhiên ngồi hay không ngồi, ăn hay không ăn, làm chính mình bây giờ phải chịu khổ.
Món này gọi là “Phượng hoàng giương cánh” làm vừa tới. Nhan Gay gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng chậm rãi thưởng thức.
“Phượng hoàng giương cánh” này chế biến cũng thật tinh xảo đẹp mắt, sống động như một con phượng hoàng đang muốn tung cánh bay lượn, trông đạm bạc mà rõ ràng ngon miệng. Vậy mà Nhan Gay nói đồ ăn ở đây không được tử tế.
Ta nhìn hắn một mình ăn mỗi đĩa thức ăn một chút, không lâu sau hắn nói: “No rồi, đi thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương