Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 23 : Vải trắng treo cổ tự sát
Edit: Zinny
Mặc Nhiên mua cho ta một kiện quần áo mới, bên trên là một chiếc mũ tối màu trông rất dễ thương, trong đó còn có một mảnh vải trắng. Cầm vải trắng trong tay ta có chút không biết phải làm sao, đây không phải là muốn ta treo cổ tự sát chứ? Nhan lão bản, ta còn chưa giúp ngươi kiếm tiền ngươi đã bắt đầu ghét bỏ ta. Quả thực khinh người quá đáng, không muốn thì đừng cho ta tới hội cờ làm việc, sao có thể vừa để ta tới liền sai Mặc Nhiên đưa ta vải trắng.
Ta phẫn nộ mở cửa, đúng lúc thấy Nhan Gay đang tiến tới chỗ ta, đúng là đi nộp mạng a, đang muốn tìm ngươi tính sổ đây.
Ta hằm hằm cầm theo mảnh vải trắng tới trước mặt hắn. “Nhan Gay, ngươi đây là có ý gì, muốn ta treo cổ tự sát a! Không dễ vậy đâu, Dương Thần Hi ta cũng không phải là dễ chọc nha.”
Mặc Nhiên ở đối diện có lẽ nghe thấy tiếng ta vác theo kiếm ra mở cửa. Cho dù là hai chấp một việc đến mức này ta cũng tuyệt đối không thể nhịn được nữa.
Nhan Gay nhìn vải trắng trong tay ta một lúc, sau đó bật cười. Nụ cười dường như làm cho thế giới mất đi ánh sáng. [chị đã mê zai đến mức này = =]
“Ta nghĩ chắc là Hi Nhi hiểu lầm rồi, đưa vải trắng quả là không thỏa đáng, có điều muốn hỗ trợ ở hội cờ, dùng thân phận nữ nhi có lẽ không tiện, sở dĩ vải trắng này không phải để nàng treo cổ tự sát, mà là có dụng ý khác.” Nhan Gay liếc mắt về phía ngực ta, tên sắc lang này! Ta vội vàng che hai tay trước ngực.
Cái gì! Không phải dùng để treo cổ tự tử, vậy chính là … bó ngực? Cái mũ kia, còn quần áo này nọ, thì ra là để ta nữ phẫn nam trang [là đóng giả con trai, các nàng đọc ngôn tình nhiều chắc cũng chẳng lạ gì cụm từ này]. Ta vậy mà lại mất mặt đến mức này.
Ta nhìn Mặc Nhiên vừa tới trên mặt đã ửng hồng, còn Nhan Gay đã cười đến rút gân.
“A ——” nhiệt độ trên mặt lập tức tăng vọt, ta đau khổ kêu một tiếng, cầm mảnh vải trắng chạy về phòng, đóng chặt cửa.
Ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng cười sảng khoái của Nhan Gay, nghe vào tai ta lại thành ra thật đê tiện = =.
Từ từ bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi hai má vẫn nóng lên, ta sao có thể ngu ngốc cho rằng vải trắng chỉ có thể dùng để treo cổ, việc nhỏ này sao Nhan Gay phải giúp ta chuẩn bị?
Nghĩ đến phải bó ngực, ta vẫn đang trong tuổi dậy thì nha, nói không chừng sau này bị biến dạng, ta khóc không ra nước mắt. Nhưng vì sinh kế [kế sinh nhai/kiếm sống], ta nhẫn!
Sáng sớm ta thức dậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ nam trang, xem bộ ngực thường thường của mình, thật đúng là không nhận ra. Ta búi tóc giấu vào trong mũ, lại tháo khuyên tai hai bên xuống. Nhìn chính mình trong gương, thật giống một thằng nhóc con. Ta bắt chước dáng vẻ đàn ông, nghênh ngang tiến ra cửa phòng, xuống lầu một tìm Vương lão đại.
Vương lão đại là chưởng quỹ của hội cờ Vạn Doanh, chủ yếu phụ trách thu tiền, ngoài ra còn đối phó với những tên thua tiền muốn lộn xộn. Đương nhiên nơi đây cũng không phải sòng bạc, tới đây chơi cờ đều là những văn sĩ nho nhã, chuyện lộn xộn ở đây hầu như không có. Đặc biệt khi thấy tướng mạo của Vương lão đại, ta càng thêm khẳng định không ai dám tới đây phá hoại. Một cánh tay của ông ta cũng to bằng thắt lưng ta, ngón tay to như vậy mà để ông ta gảy bàn tính thì thật là làm khó người ta.
“Vương lão đại.” Ta vừa xuống lầu liền chạy tới chỗ Vương lão đại eo gấu lưng hùm, trời ạ, khổ người ông ta phỏng chừng to gấp ba lần ta đi.
“Ồ. Là Dương lão đại đấy ư.” Ông ta vuốt vuốt cái đầu bóng lưỡng cười hết sức nhiệt tình.
“Dương lão đại?” Cách xưng hô không tệ nha.
“Ta họ Vương tên Lão Đại [pó tay = =], sau này Dương lão đại mới là lão đại thật sự.” Lẽ thường đều là lão đại ra oai với người mới, thế nào mà Vương Lão Đại này lại vui tính vậy.
“Ta sao lại là lão đại thật sự?” Lão đại thật sự phải là Nhan Gay mới đúng chứ.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
1058 chương
19 chương
9 chương
18 chương