Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 22 : Thượng đế lưu lại một cánh cửa sổ
Edit: Zinnysweetie
Ta… Ta chịu trách nhiệm với hắn? Nếu ta đoán không sai, tên này hẳn là con trai nha. Ta vươn móng vuốt sói với hắn? Là hắn vươn móng vuốt sói mới đúng! Bắt người ta miễn cưỡng sờ mó ngực hắn.
Một nam nhân bộ dạng còn xinh đẹp hơn nữ nhân, bộ hắn là gay sao?
“Đồ khùng.” Ta khiếp hãi hất tay hắn ra, nhưng không thể không thừa nhận, ta chưa từng gặp qua tên điên nào xinh đẹp đến vậy.
“Ngươi!” Nam tử cao lớn lạnh lùng nãy giờ im lặng đứng bên cạnh đột nhiên cầm thanh kiếm chưa rút vỏ chắn trước mặt ta. “Đại ca, đây chính là kiếm có thể cắt cổ nha, ngài đừng kích động.” Ta vội vàng lùi về phía sau tên gay, ngượng ngùng cười nói. Thói đời bây giờ, nam nhân còn đánh nữ nhân a. Xem ra vị đại ca này là bảo tiêu của tên gay.
“Mặc Nhiên đừng dọa nàng sợ.” Hắn tao nhã vung tay lên, nam tử tên Mặc Nhiên kia cung kính lùi về một bên.
“Tiểu cô nương tên gọi gì vậy? Khóc thương tâm đến vậy phải chăng là bị bỏ rơi?”
Bỏ rơi? Còn không phải tại hắn sao. Nghĩ đến Bạch Mi vậy mà lại có khả năng thích nam tử, ta lại đau lòng a, hắn sẽ không đoạn tụ đâu?
“Ngươi tên gì?” Ta hỏi lại hắn.
“Nhan Tịch. Nhớ nhé.”
Nhan Tịch? Bỏ qua bộ dạng mê hoặc của hắn đi, đến cả tên cũng trung tính như vậy.
“Dương Thần Hi.”
“Hi Nhi tên rất không tồi nha.” Hắn cười thực yêu nghiệt, làm hồn phách ta đều bị câu đi hết.
Người Mục Quốc quả rất giỏi giả bộ thân mật, rõ ràng vừa mới biết nhau không lâu, đã có thể gọi Hi Hi với chả Hi Nhi đến thuận miệng. Ba mẹ ta còn chưa có gọi vậy đâu, bạn học thậm chí còn gọi cả họ tên ta nữa kia.
Hi Nhi không phải là tự gọi chính hắn sao? Tịch và Hi đồng âm [hai chữ này đều đọc là xī], hắn gọi như vậy không cảm thấy kỳ kỳ sao?
Quên đi, hiện tại không còn nơi nào để đi, thử giả bộ đáng thương xem hắn có thể thương cảm mà thu lưu ta không. [thực gian xảo = =]
“Ta, ta không biết đi đâu, ta bị bỏ rơi rồi.” Vừa nghĩ bị Bạch Mi bỏ rơi, ta lại đau lòng, một giọt nước mắt lớn chảy xuống gương mặt.
“Hi Nhi biết chơi cờ không?”
“Chơi cờ? Cờ vây, cờ vua, cờ năm quân, quân kỳ, phi hành kỳ… Ngươi muốn nói loại nào?” Nói đến cờ a, đó chính là niềm tự hào to lớn của ta, từ nhỏ tới lớn dù cho là loại cờ gì, chỉ có người khác thua.
“Không ngờ nàng hiểu biết nhiều vậy, chỉ cần biết cờ vây là đủ, không biết cũng không sao, chỉ cần có hứng thú là được.”
“Trò đó có gì khó.” Chẳng qua không biết hắn đột nhiên tán dóc về cờ làm gì chứ. Ta hiện tại chỉ phiền muộn không có nơi nào để đi.
“Hội cờ [kỳ xã của Nhan Gay ta dịch là hội cờ nhóe] của ta đúng lúc đang thiếu 1 trợ thủ, nếu có hứng thú hoan nghênh tới hội cờ Vạn Doanh hỗ trợ. Mỗi tháng ta có thể trả nàng mười hai lương bổng, ăn ở hội cờ của ta bao hết, thế nào?” Nàng [sặc, rất xin lỗi Nhan Gay, chỗ này thực sự tác giả để là “nàng”, không phải “hắn”] hướng về ta khẽ cười, hòa cùng sắc thu.
Mười hai lương bổng hẳn là không ít, lại bao ăn bao ở. Thì ra hắn là ông chủ hội cờ, là kẻ có tiền a, như vậy ta có thể dùng sức lao động đổi lấy ngân lượng, chấm dứt những ngày uồn èo ăn bám, quan trọng nhất là ta đã tìm được chỗ dựa.
Ai nói Thượng Đế đóng một cánh cửa, sẽ lưu lại cho ngươi một cánh cửa sổ. Nói thật không sai nha.
“Được, được. Ta đồng ý.” Vui sướng gật đầu đáp ứng. Túm tay áo hắn lau nước mắt, vải dệt thật dễ chịu. Hắn thấy vậy cũng không ngại bẩn, càng không thấy có chút nào tỏ vẻ không vui, tên gay này thật ra cũng không tệ nha. Bạch Mi, từ nay trở đi ta không thèm để ý ngươi nữa! Mặc xác cái nhiệm vụ, đế vương gì đó ngươi nói ta nghe chẳng hiểu.
Hội cờ Vạn Doanh nằm giữa chốn sầm uất trong thành, có tổng cộng ba tầng lầu. Lầu một và hai là để chơi cờ, gian phòng của ta ở tận cùng của lầu hai, phòng Mặc Nhiên ở đối diện. Lầu ba là của Nhan lão bản [lão bản = ông chủ], bình thường ngay cả Mặc Nhiên cũng rất ít khi lên đó. Chẳng lẽ hắn kim ốc tàng kiều [nhà vàng cất giấu người đẹp]? Tò mò hại chết mèo, ngày khác ta phải tìm cơ hội đi rình coi mới được.
Cách gọi Nhan lão bản là ta mất rất lâu mới nghĩ ra được, cứ trả tiền công thì chính là lão đại, ta đây làm công ăn lương không thể nào mở miệng ngậm miệng là Nhan Gay nha. Những cái khác chưa kể đến, chỉ thanh kiếm chuôi màu xanh trong tay Mặc Nhiên cũng đủ để ta toát mồ hôi lạnh. = =
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương