Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 21 : Chịu trách nhiệm với bổn đại gia
Edit: Zinnysweetie
“Ý trời khó cưỡng!” Hai người nhìn nhau một hồi Bạch Mi mới kéo tay ta. “Đi.”
Đi? Ta đi với hắn chứ không phải mỹ nhân đi với hắn? Vui sướng nhặt nốt bữa sáng còn thừa trên bàn, nhét vội vài miếng vào trong miệng, còn thừa mấy miếng bỏ vào trong ngực, ta mới đuổi theo hắn.
Trước khi đi ta quay lại lén liếc mỹ nữ kia một cái, vừa vặn thấy nàng đang thích thú nhìn theo hai chúng ta.
Trong đầu lại vang lên câu “Ý trời khó cưỡng” vừa rồi của Bạch Mi. Nói vậy là ám chỉ cái gì chứ.
Ra khỏi Thánh Hương lâu, màn đêm đã buông xuống, người đi đường qua lại nườm nượp.
“Ngươi làm sao vậy?” Ta hỏi Bạch Mi, sắc mặt hắn cũng không tốt.
Bạch Mi không nói lời nào chỉ trầm mặc đi phía trước.
“Làm sao vậy Bạch Mi?” Ta kéo tay áo hắn, giả bộ đáng thương hỏi hắn.
Vẫn không thèm để ý tới ta.
Không phải là tâm tư đặt hết ở chỗ cô nàng vừa rồi chứ. Coi bộ dạng mất hồn của hắn kìa, còn làm vỡ cả chén nữa.
Bạch Mi đột ngột dừng lại, thờ ơ nhìn ta. “Nàng đi đi.” Hắn hờ hững mở miệng, ánh mắt lạnh lùng ta chưa từng thấy.
Đuổi ta đi? Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô nàng kia? Chỉ cần một cái liếc mắt, liền “nhất kiến chung tình”? [nhất kiến chung tình: vừa thấy đã yêu, như kiểu tiếng sét ái tình đó] Ngươi đem ta từ nhà tới nơi này, lại cướp ta từ phủ Bắc Huyền, vậy mà bây giờ muốn đuổi ta đi.
“Vì sao? Vì sao đột nhiên đuổi ta đi?” Màn đêm đã buông xuống, ta không có tiền trên người, bơ vơ không nơi nương tựa, biết làm thế nào?
“Đi đi, nhiệm vụ của nàng bắt đầu rồi.” Quyền quyết định đế vương Mục Quốc nằm trong tay nàng. Vận mệnh chúng ta chẳng qua cũng chỉ là quân cờ mà thôi. [chỗ này ta nghĩ vẫn là lời nói của anh Bạch, nhưng trong bản gốc lại không cho vào ngoặc kép = =]
Cái gì? Nhiệm vụ? Đế vương? Vận mệnh quân cờ? Vậy là có ý gì?
“Bạch Mi ta không hiểu ý ngươi? Ngươi đừng đuổi ta đi được không?”
“Thực xin lỗi, sau này nàng sẽ hiểu.” Hắn chỉ nhìn ta áy náy, sau đó lập tức xoay người nhảy lên mất dạng, nhanh đến nỗi ta không kịp nhìn vẻ mặt hắn.
“Bạch Mi —— Bạch Mi quay lại đi! Ngươi đừng đi!” Hắn cứ như vậy biến mất trước mắt ta.
“Ngươi bỏ ta một mình ở đây là có ý gì.” Ta đứng giữa dòng người ngỡ ngàng nhìn về phía Bạch Mi vừa biến mất.
Từ nay chỉ còn có một mình… Cô đơn, nghèo túng, mịt mù.
Ta cố nén nước mắt đang muốn chảy xuống. “Bạch Mi ta đếm tới một trăm ngươi phải xuất hiện, nếu không ta không bao giờ thèm để ý đến ngươi nữa.” Mặc kệ người qua đường nhìn ta đầy tò mò, ta rưng rưng nhắm hai mắt lại. Bắt đầu đếm ra tiếng.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu … Bảy mươi sáu, bảy mươi bảy, bảy mươi tám…” Đếm tới đây vẫn không cảm giác được Bạch Mi trở lại, ta hoang mang cố hết sức đếm thật chậm.
“Chín mươi lăm, chín mươi sáu, chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín… Một trăm.” Đếm tới chín chín ta ngừng lại thật lâu mới hô một trăm. Xem ra Bạch Mi thực sự sẽ không quay lại.
Ta thất vọng mở hai mắt, đã thấy cô nàng xiêm y lộng lẫy màu tím lượn qua lượn lại quanh ta.
Là nàng? Chính cô nàng đã hại ta bị Bạch Mi bỏ rơi.
“Tiểu cô nương đang chơi trốn tìm sao?” Nàng cúi xuống nhìn ta, tiếng nói không mềm mại lả lướt như những cô gái bình thường, mà trong trẻo dễ nghe, giống như giọng của Bạch Mi.
“Liên quan gì tới cô!” Ta tức giận nói, nếu không phải thấy nàng ta là mỹ nữ, ta nhất định đã đá cho nàng ta vài phát. Đồ bình hoa a [chỉ người đẹp mà không có não ^^] , đã thấy ai nước mắt ròng ròng chơi trốn tìm chưa?
“Chợ đêm bắt đầu rồi, tiểu cô nương có muốn cùng đi xem không?”
Buổi chợ đêm hôm nay nếu không cùng Bạch Mi ra ngoài mà vẫn ở trong Bạch phủ có phải sẽ không có chuyện Bạch Mi bỏ rơi ta không? Đều là do ta ham chơi, đều do chợ đêm chết tiệt.
Ta ngẩng đầu nhìn xa xa, quả thật rất có cảnh sắc “Dạ thị thiên đăng chiếu bích vân, cao lâu hồng tụ khách phân phân.”* [đại khái là Chợ đêm hàng nghìn chiếc đèn chiếu lên mây xanh, trên lầu cao những người khách tay áo màu đỏ nhộn nhịp, ôi văn mới chả thơ ~.~] Nhưng lúc này những cảnh đó với ta đã chẳng còn chút hứng thú. Những ngày về sau ta biết sống ra sao? Bạch phủ ta không biết phá trận, lại không biết đi tìm Bạch Mi ở đâu, chẳng lẽ mặt dày tới phủ Bắc Huyền?
“Tránh ra đi, đừng tưởng rằng cô là đại mỹ nữ tôi sẽ nhìn cái mặt cô!” Không phải chỉ so với người ta đẹp hơn chút, cao hơn chút, có khí chất hơn chút thôi sao, lại câu dẫn Bạch Mi làm cho hắn vô duyên vô cớ đuổi ta đi. Nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
“Ta ư? Ta đại mỹ nữ ư?” Nàng bày ra bộ dạng hoa dung thất sắc hỏi ta.
Thật sự không biết khiếm tốn, biết rõ chính mình là đại mỹ nữ còn muốn ta nói lại lần nữa sao? Đủ đả kích người.
“Mỹ nữ tỷ tỷ, cô là đại mỹ nữ, cực kỳ đại mỹ nữ, Tây Thi còn sống cũng không sánh được nửa phần tư sắc của cô. Cô đã đẹp đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành rồi.” Muốn ta ca ngợi ta ca ngợi cho cô đủ luôn!
“Mỹ nữ tỷ tỷ?” Nàng ta lặp lại vẻ không thể tin nổi, chìa tay nắm lấy tay phải của ta, nhìn ta đầy xấu xa.
Cười đến gian trá như vậy là nàng ta muốn làm gì? Sau đó ngoài dự đoán của ta nàng cầm tay của ta di đến trước ngực nàng, sau đó lòng bàn tay ta yên ổn dán trên ngực nàng. Sắc nữ này, không lẽ nàng ta là đồng tính?
Thế nhưng lòng bàn tay truyền lại không chỉ có độ ấm còn có cảm giác phẳng lì [ _ _ !!!], làm mặt ta không khỏi nóng lên, tuy rằng biết cô nàng là sân bay, nhưng cũng không phẳng đến mức này đi. Lẽ nào, hắn…
“Kết quả như vậy hài lòng lắm chứ gì. Cô nương đã vươn móng vuốt sói với ta [= đã sờ mó ta ~ ~], nhớ phải chịu trách nhiệm với bổn đại gia ta đó.” [zai đã chính thức thể hiện bộ mặt vô liêm sỉ *tung bông*]
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
772 chương
114 chương
48 chương