Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 17 : Bức tranh tuyệt thế mỹ nam tắm rửa (2)
Edit: Zinnysweetie
Cái gì? Ta không phải vẫn đều ở Phỉ Thúy các trong Bắc Huyền Phủ sao? Thế nào lại thành ra Bạch Phủ?
“Bạch Phủ là chỗ nào?”
“Nhà ta.”
“Không phải Phỉ Thúy các sao? Ngươi làm cách nào đem ta tới đây?” Đánh ngất? Nhưng là không đau nha. Hạ thuốc? Bạch Mi hẳn là không ti bỉ như đầu gỗ nha. Khó trách khi tỉnh lại thấy bầu không khí và cách bài trí đều thay đổi.
“Nàng ngủ rất say, ta đương nhiên là ôm nàng tới đây.”
Ôm? Suy nghĩ của ta tự giác dừng lại ở chữ này. Đêm qua mơ hồ cảm giác một vòng ôm ấm áp là hắn? Ta còn tưởng là nằm mơ.
“Vậy ngươi phải coi chừng đó, cẩn thận tên đầu gỗ kia lại hạ thuốc ta.” Lần thứ hai rời khỏi phủ Bắc Huyền, không đụng phải đầu gỗ, đợi sau này có cơ hội sẽ báo thù sau.
“Hạ thuốc? Người của phủ Bắc Huyền hạ thuốc nàng ư?” Bạch Mi ngâm mình trong nước, khẽ gạt sợi tóc lòa xòa trên cánh tay. Trong mắt chợt hiện vẻ không vui.
Sao bỗng nhiên hắn lại biến sắc? Thôi cứ chuyển đề tài đi, miễn cho hắn phải đi tìm đầu gỗ tính sổ, muốn tính sổ cũng là để ta tự tính.
“Ha ha, không có việc gì, đều qua cả rồi. Ngươi mau tắm rửa, ta ra ngoài…” Nếu đổi thành nữ tử khác thấy hắn khỏa thân tắm như vậy, sao còn có thể như ta bình tĩnh nói chuyện phiếm, hẳn là đã sớm ngất xỉu, hoặc là hoảng sợ kêu liên tục, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng đã sớm nhào tới vồ hắn. May mắn định lực ta tốt lắm, còn chưa có nhào tới. [Mình nghi chị đã nhào tới trong đầu rồi]
Ta đỏ mặt vừa định ra khỏi bình phong đi hóng chút gió, không ngờ một tay bị Bạch Mi kéo lại.
“Ngươi … Ngươi làm gì?” Hắn lôi kéo tay ta làm gì chứ? Không phải là muốn tắm chung với nhau đi. Ta sẽ xuất huyết não a…
“Giúp ta chà lưng.”
“A?” Đây không phải rõ ràng là muốn ta hầu hắn tắm sao? Giúp một tuyệt thế mỹ nam như vậy tắm rửa ta chỉ có thể hoặc té xỉu hoặc nhào tới vồ hắn, dù là trường hợp nào cũng đều tổn hại đến hình tượng thục nữ của ta. Tốt hơn hết là nhanh chóng thoát khỏi cái cảnh xấu hổ này thôi.
“Ngươi tưởng mình giỏi lắm sao! Đừng cho rằng ta là nha hoàn của ngươi!” Ta làm bộ tức giận nói hắn, tiện tay đem tấm áo choàng trắng đang treo trên bình phong ném lên đầu hắn, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phía sau là một tràng cười sung sướng.
Bạch phủ rất lớn, ta sợ lạc đường nên không dám chạy loạn, chỉ dám ngồi trong một đình nghỉ mát có thể nhìn thấy phòng của Bạch Mi.
Thực vắng lặng, không thấy có người, không lẽ nơi này chỉ có duy nhất Bạch Mi, một nơi rộng lớn như như vậy không cảm thấy quá yên tĩnh hay sao?
Ngày hôm qua thực sự là mệt xác, từ nhà trọ tới phủ Bắc Huyền rồi lại mơ mơ màng màng đến Bạch phủ, không biết giờ này Bắc Huyền Triệt phát hiện ta mất tích, có phải lại sai đầu gỗ đi tìm ta, mấy ngày này vẫn nên cẩn thận một chút, kẻo đầu gỗ tìm được rồi lại hạ thuốc ta.
“Đang nghĩ gì vậy?” Phía sau vang lên giọng nói êm tai của Bạch Mi.
Ta quay lại nhìn hắn, nhanh như vậy mà hắn đã thay xong bộ y phục màu trắng, mái tóc dài màu trắng ướt sũng cũng đã khô, mềm mại xõa xuống, tóc của hắn vậy mà còn dài hơn ta, ta chỉ đơn giản cuốn tóc thành một búi, không như Đạm Đạm khéo tay cái gì cũng biết.
“Đói bụng rồi. Có gì ăn không? Ngươi mang ta về đây thì phải phụ trách việc ăn mặc ngủ nghỉ của ta.” Từ lúc tỉnh đến giờ còn chưa có gì bỏ bụng.
“Ngày hôm qua không phải đã đồng ý với nàng rồi sao? Đi thôi.” Hắn nắm tay ta, dẫn ta ra khỏi đình nghỉ mát đi hướng một con đường khác.
“Bạch Mi, trong phủ này chỉ có mình ngươi thôi sao?” Nếu như mình ta ở một phủ lớn như vậy, buổi đêm nhất định sợ tới mức trốn dưới gầm giường.
“Bây giờ có thêm nàng, là hai người.” Hắn thực sự ở một mình a, quả là can đảm.
“Ta thật sự là do ngươi triệu tới sao?” Vẫn cảm thấy khả năng này không lớn a.
“Nàng không tin?” Hắn nhướng mày hỏi ta.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
1058 chương
19 chương
9 chương
18 chương