Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 18 : Mỹ nam tuyệt thế

Edit: Zinnysweetie “Trừ phi ngươi đưa ta về nhà thì ta mới tin.” Hắc hắc, ta đã tính toán cả, nếu được về nhà thì tốt biết bao. “Không có khả năng, nàng đã không thể trở về, sau này đừng nói lại chuyện này.” Bạch Mi có vẻ không vui, siết chặt tay ta. Không nói thì không nói, đưa ta tới nơi này, chẳng lẽ đến tư cách hỏi ta cũng không có sao? Quên đi, ta cũng không hiểu việc này lắm, một ngày nào đó ta sẽ hỏi rõ ràng. “Ngươi rất ngang ngược, quá đáng!” Ta không nghĩ ngợi thốt ra những lời muốn nói trong lòng. Bạch Mi dừng lại, quay đầu nhìn ta, nét cười nhàn nhạt trên môi đã biến mất, chỉ còn ánh mắt vẫn nóng rực như trước, giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt ta. Ta không quen né tránh ánh mắt hắn. Hắn kéo ta đến trước ngực, làm khoảng cách giữa hai chúng ta càng thêm gần sát, Bạch Mi muốn gì? Đánh ta? Mắng ta? Hay là hôn ta? Nụ hôn đầu của ta, không phải hắn muốn cướp đi nụ hôn đầu của ta đấy chứ, ngẩng đầu nhìn đôi môi đã thu hút ánh mắt của bao người, hôn lên đó hẳn là rất tuyệt, hôn thì hôn, gặp được mỹ nam tuyệt sắc như vậy, hắn mới là người chịu thiệt. Ta lại có chút mong chờ đôi môi hắn phủ lên môi ta. [sắc nữ = =] Ta bình tĩnh nhắm mắt, chờ đợi hồi lâu, Bạch Mi cũng không có động tĩnh gì, hắn ôm ta ở trong lòng, mùi hương thanh mát vừa tắm rửa vướng vít chóp mũi ta. Bạch Mi bỗng nhiên giống như hôm qua ôm chầm lấy ta ở trên đường, hé mở mắt ngẩng lên nhìn mới thấy đôi lông mày hắn nhíu chặt như đang thống khổ, vì sao Bạch Mi mỗi lần ôm ta điều có cái biểu tình như vậy, ôm ta làm hắn khó chịu đến thế sao? Ta tránh khỏi cái ôm của hắn, làm bộ như chưa có gì xảy ra, cười ngu. “Bạch Mi, đi ăn đi.” Hắn sững sờ, hoàn hồn. Vẻ mặt thống khổ dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng thường thấy, giống như lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn như một câu đố khiến ta ngày càng muốn lý giải. Ngồi ở bàn ăn trong đại sảnh, đợi Bạch Mi đi chuẩn bị bữa sáng, kết quả của việc không có hạ nhân là cái gì cũng phải bắt tay vào làm, nhưng xưa nay ta chưa từng nghĩ Bạch Mi có thể nấu ăn, tuyệt thế mỹ nam a! Đem so với Bắc Huyền Triệt, Bắc Huyền Triệt có khi ngay cả trù phòng [nhà bếp] có trông thế nào cũng chẳng biết. = = Xem ra sau này phải ra sức nịnh nọt Bạch Mi, kẻo đến ngày hắn tâm tình không tốt không xuống bếp, ta lại cũng không biết nhóm lửa nấu cơm, khẳng định sẽ đói đến mức da bọc xương. Đợi đến khi Bạch Mi đem đồ ăn lên, cháo trắng, cải xanh, đạm bạc đơn giản nhưng trông thực ngon miệng. Ta nhanh chóng làm vài húp cháo, quả nhiên ngon miệng a! “Ngon lắm, tay nghề của ngươi rất được!” Ta thỏa mãn nói, mặc dù không được như Bắc Huyền phủ mỗi món đều tinh xảo, nhưng lại rất hợp khẩu vị của ta. “Vậy ăn nhiều một chút.” Hắn ngồi đối diện ta, rất tao nhã dùng bữa còn không quên gắp rau giúp ta. “Bạch Mi, ngươi nói ngươi bị thương, giờ thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?” Ta đột nhiên nhớ ra, quan tâm hỏi hắn. “Không sao, chỉ là vì đưa nàng tới đây hao tốn rất nhiều nguyên khí, vốn dĩ có thể lập tức đi tìm nàng, nhưng do nguyên khí tiêu hao nhiều nên ba ngày sau mới đi tìm nàng, thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở phủ Bắc Huyền. Ý trời nha!” Ánh mắt hắn mang chút ưu sầu mà ta nhìn không thấu. Ngươi mà biết ta xuất hiện trên giường Bắc Huyền Triệt ngươi mới càng không ngờ a. Ta nghĩ thầm trong bụng. “Ta xuất hiện trong phủ Bắc Huyền sao lại là ý trời? Lẽ nào ta không nên xuất hiện trong phủ Bắc Huyền sao?” “Sau này nàng sẽ hiểu, bây giờ nàng không biết thì tốt hơn. Hi Hi sau này dù ta có quyết định thế nào, ta cũng mong muốn nàng được hạnh phúc.” Ta gẩy gẩy mấy miếng rau cải nhìn hắn, lại có ý gì đây a? Cái gì mà hắn quyết định gì cũng mong ta hạnh phúc, nếu quyết định của hắn không phải những gì ta muốn, bảo ta hạnh phúc thế nào được? Tỉ như hiện tại hắn đem ta từ một thời không khác triệu hồi tới đây cũng không cho biết ta vì sao, còn nói ta không thể trở về. Như vậy ta có thể hạnh phúc sao? Ta quyết định không để ý tới hắn, ăn uống sạch trơn cho hắn hết cái mà ăn!