Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 16 : Bức tranh tuyệt thế mỹ nam tắm rửa (1)
Edit: Zinnysweetie
“Hôn nàng nha. Chẳng lẽ hôn chưa đúng chỗ?” Hắn cười nhìn ta, tiếp tục tới gần.
Lại còn chỗ nào nữa? Muốn chết! Ta vươn 1 chân đá lên bụng hắn. “Họ Bắc Huyền, đừng cho là ta ăn của ngươi vài bữa cơm ở nhờ ngươi vài ngày là có thể chiếm tiện nghi ta.”
“Ôi, nàng…” Hắn không ngờ ta sẽ đá hắn, bị đau che bụng, không thể tin nổi nhìn ta.
“Ngươi đáng đời lắm!” Không biết là do xấu hổ hay là tức giận, mặt ta bắt đầu nóng lên.
“Con mèo nhỏ móng vuốt cũng thật sắc nha.” Hắn không sợ chết còn ngồi ở mép giường, cười hì hì nhìn ta.
“Họ Bắc Huyền, đừng có giở trò động chân động tay với bổn cô nương, nếu không dù cho ngươi có là cái gì gì đại tướng quân, ta cũng sẽ đem ngươi đánh cho nằm bò!” Ta buồn bực hắn không phải đại tướng quân gì đó sao, sao có thể mỗi ngày nhàn nhã ở trong phủ tướng quân, chẵng lẽ làm quan ai cũng nhàn nhã như vậy?
“Ai!” Hắn thở dài! Một bộ trách ta không hiểu phong tình. “Hi Hi, về sau đừng đi cùng Bạch Mi được không? Nếu hắn tìm được tới đây, nàng cũng đừng đi cùng hắn được không?” Bắc Huyền Triệt vẫn cười như trước, nhưng ánh mắt lại như đang cầu xin ta.
Nhớ tới Bạch Mi, hắn giờ này đã biết ta không còn ở nhà trọ chưa? Nếu hắn biết liệu hắn còn muốn tới đây tìm ta không? Ta lại có chút hy vọng có thể gặp lại hắn, không phải là ta bị sắc đẹp của hắn làm cho mê muội đấy chứ?
“Bạch Mi biết tất cả những gì ta muốn biết.” Bạch Mi buổi chiều nói ta đến đây rốt cuộc để làm nhiệm vụ gì? Vì sao hắn nói ta thuộc về Mục Quốc?
“Chuyện này rất quan trọng sao?”
“Thừa lời, đương nhiên rất quan trọng!” Cũng không phải chuyện xảy ra với hắn, hắn đương nhiên cho là râu ria [= không quan trọng].
“Được rồi! Ta chỉ hy vọng nàng có thể luôn ở lại phủ Bắc Huyền, khuya rồi nàng ngủ đi! Có chuyện gì cứ phân phó, ngoài cửa có thị vệ canh gác.” Bắc Huyền Triệt giúp ta nằm tử tế, lại giúp ta đắp chăn rồi mới ra ngoài. Hắn đóng cửa nói nhỏ gì đó với thị vệ bên ngoài sau đó rời đi.
Kỳ thật Bắc Huyền Triệt đối với ta rất tốt, ta có chút hối hận vừa rồi đá hắn dùng sức như vậy.
Vừa rồi còn đau đầu giờ đã đỡ nhiều, lại nhớ tới bị đầu gỗ hạ thuốc, đồ đầu gỗ! Ngươi nhớ kỹ cho bản cô nương, nếu như bị ta gặp được, nhất định chỉnh ngươi phát khóc!
Hắt xì một cái, cũng không biết hiện tại là canh mấy, có chút buồn ngủ, vẫn là trước tiên đi ngủ đi.
Đêm, thực yên tĩnh, còn có thể nghe rõ tiếng nến đỏ bị thiêu đốt “Tư tư”.
Không biết đã ngủ bao lâu, mơ hồ cảm giác có người ôm ta vào trong ngực, ấm áp, thật thoải mái, không muốn mở 2 mắt.
Cảm giác ngủ đủ, thật là sảng khoái a! Ta thỏa mãn duỗi thắt lưng lười biếng, cảm giác bụng hơi đói, nên gọi Đạm Đạm chuẩn bị cho ta chút đồ ăn.
Vừa xuống giường ta đã bắt đầu buồn bực, thế nào mà gian phòng đêm hôm qua bày biện không giống với hiện tại, ngày hôm qua cảm giác gian phòng vô cùng sang trọng, thế nhưng căn phòng này đơn giản chỉ có một bàn trang điểm và một bộ bàn ghế, đây là chuyện gì?
“Đạm Đạm?” Ta lên tiếng gọi, mở cửa ra. A? Thị vệ đâu? Tối hôm qua không phải Bắc Huyền Triệt nói ngoài cửa có 2 thị vệ sao? Đều trốn ở góc nào lười biếng sao?
Oa! Chỗ này thật rộng nha! Ta vừa đi ra khỏi cửa phòng liền không khỏi cảm thán, ngay cả không khí cũng vô cùng trong lành còn phảng phất mùi cỏ xanh. Ta nhớ Đạm Đạm có nói tới Phỉ Thúy các, chính là nơi này sao? Bắc Huyền Triệt thật không hiểu gì, nơi này với phỉ thúy [phỉ thúy có nghĩa là ngọc bích] thì có quan hệ gì chứ?
Phòng ốc thanh lịch, thiết kế giản đơn trang nhã, khung cảnh thanh tịnh, ta đi vài bước dọc hành lang, cũng không thấy có người, kỳ quái ở Bắc Huyền phủ không phải đều là đi vài bước là gặp phải mấy tên hạ nhân bận rộn sao, sao lúc này một bóng người cũng không có? Một nơi lớn như vậy lại làm cho ta có chút sợ hãi.
Ta đi tới gian thứ 3 của gian phòng bên bạnh, cửa phòng khép hờ làm ta chú ý, đây là phòng của ai? Ta tò mò nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cũng không thấy có người, chỉ có làn khói nhẹ lượn lờ, không phải bên trong cháy đấy chứ? Nhưng ta đứng ngoài cửa cũng không ngửi thấy mùi cháy khét, ngược lại còn thấy có một mùi hương nhàn nhạt.
Ta quyết định xem tột cùng bên trong có gì, theo hướng làn khói đi đến, thấy có một mặt bình phong, bên trong bình phong sẽ là cái gì đây?
Ta lén lút đến gần, cuối cùng ngây người đứng bên trong bình phong, gắt gao trừng mắt nhìn người trước mặt – mái tóc màu bạc rối tung trên vai rớt xuống bộ ngực trần, một phần tóc chìm trong nước, hắn nhắm mắt nghiêng đầu dựa trên thùng nước tắm, khóe môi như đang khẽ cười.
Bộ ngực thật mê người, bờ môi thật quyến rũ…
Ta nuốt nước miếng một cái, nhìn hắn không chớp mắt, hồi lâu sau mới phát hiện ra 1 chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Bạch Mi, Bạch Mi làm sao có thể tắm bồn ở trong phủ Bắc Huyền?
“Tỉnh rồi sao? Hi Hi.” Bạch Mi chậm rãi mở mắt, có chút cười châm biếm hỏi ta, dường như hắn sớm đã biết ta vào đây.
“Bạch Mi…” Ánh mắt ta nhịn không được nhìn chằm chằm trong ngực hắn… Phi lễ không nên nhìn, ta hẳn là nên quay đầu đi, vì sao hắn tắm rửa không đóng cửa a!
Hiện tại không phải lúc để ta háo sắc, ta tận lực đem ánh mắt thu hồi từ ngực hắn, tiến lên đến bờ môi, rồi cuối cùng dừng ở mái tóc màu bạc của hắn.
“Sao ngươi lại ở chỗ này? Họ Bắc Huyền có biết không?”
“Ta vì sao lại không được phép ở đây?” Hắn hỏi ngược lại ta.
“Không phải họ Bắc Huyền không hoan nghênh ngươi tới đây sao?”
“Ta ở đây không cần sự hoan nghênh của hắn. Nơi này cũng không phải Bắc Huyền phủ, Hi Hi, nơi này là Bạch phủ.”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương