Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 13 : Lần cuối nói không hẹn gặp lại
Edit: Zinnysweetie
Không phải Bắc Huyền Triệt mà là nam tử tóc màu trắng kia. Tay hắn lạnh lẽo mà mạnh mẽ, không giống như tay Bắc Huyền Triệt luôn luôn ấm áp.
Mà gần như cùng lúc nam tử tóc trắng nắm tay ta, tay trái của ta tuột khỏi bàn tay nhỏ bé của Đạm Đạm, xoay tròn một cái liền rơi vào một cái ôm trong ngực. Ấm áp còn mang theo một mùi hương dễ chịu. Trong lúc ta xoay tròn, nam tử tóc trắng dường như sợ kéo đau ta cũng lập tức buông lỏng nắm tay.
“Tên Bắc Huyền kia!” Ta không thể hiểu nổi hắn vừa phút trước còn nộ khí đằng đằng [= tức giận bừng bừng], ngay sau đó lại có thể kéo ta ôm ôm ấp ấp. Ta là một cô nương tùy tiện vậy sao? Nói ôm liền ôm! Ta ra sức vùng ra. “Cái tên Bắc Huyền kia, ai cho phép ngươi ôm ta, ngươi là muốn ăn đòn phải không?”
Đôi mắt trong veo lóe lên một tia cười, lại lập tức khôi phục lại bộ dáng cũ.
“Chính là nàng.” Nam tử tóc trắng bình tĩnh nói chuyện với Bắc Huyền Triệt.
Nàng? Trong bốn người không có khả năng là nói chính hắn cũng không thể là Bắc Huyền Triệt, chỉ còn lại ta và Đạm Đạm, nàng trong lời hắn nói là chỉ ta sao? [chỗ này giải thích tí, nàng, cô ấy, chị ấy hay là hắn, anh ấy, ông ấy, nó thì tiếng Trung đều đọc là ‘tā’, chỉ có viết là khác, chỗ này bạn Hi chỉ nghe thấy bạn tóc trắng nói là ‘tā’, chả biết giống cái hay giống đực gì sất J]
“Không phải. Ngươi đi đi, phủ tướng quân không có người ngươi muốn tìm.”
“Cô nương là ba ngày trước đến phủ Bắc Huyền sao?” Nam tử tóc trắng mang theo một ý cười khó nhận ra hỏi ta, thì ra ‘nàng’ mà hắn nói vừa rồi đúng là nói ta.
Ngươi làm sao mà biết? Ta vừa muốn thốt ra, lại bị Bắc Huyền Triệt cướp lời trước. “Không phải.”
“Bắc Huyền tướng quân ta không hỏi ngươi.”
Biết Bắc Huyền Triệt là tướng quân hắn còn dám đối đáp như vậy, hắn là ai vậy chứ?
“Cô nương ta hỏi ngươi, có đúng ngươi không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ này hay không?” Hắn lại hỏi ta, lần này ý cười còn tăng thêm.
Hắn phải chăng đã biết ta không thuộc về thế giới này, hắn là ai?
“Sao ngươi biết, ngươi là ai?” Ta hỏi hắn, lần đầu tiên nói chuyện nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt tha thiết như vậy, không giống với khí tức lạnh lùng mà xa cách toát ra từ hắn.
“Nếu muốn biết, theo ta đi. Ngươi sẽ biết những gì ngươi muốn biết.” [đoạn này bà tác giả cố tình viết lặp như vậy, không phải ta cố ý nha]
Đi theo ngươi? Tuy rằng hắn nói nghe rất cám dỗ, nhưng ta ở đây cũng không tệ, hơn nữa cảm thấy Bắc Huyền Triệt còn giống người tốt hơn so với hắn.
“Hi Hi đừng.” Bắc Huyền Triệt thấy ta còn đang cân nhắc lập tức giúp ta hạ quyết tâm.
“Hi Hi…” Nam tử tóc trắng khẽ đọc tên của ta, ánh mắt phức tạp.
Thế nhưng nếu ta không đi cùng hắn sẽ không biết tại sao ta lại tới đây, nói không chừng ta còn có thể trở lại, trở về nơi ta thuộc về.
“Được. Ta đi theo ngươi.” Ta kiên quyết nói với hắn. Nam tử tóc trắng nghe xong khóe môi hơi hơi nhếch lên, ta phát hiện hình dáng môi hắn rất đẹp, đặc biệt là khi khóe môi hơi nhếch lên còn có một loại lực hấp dẫn trí mạng [hấp dẫn chết người đó].
“Hi Hi…”
“Họ Bắc Huyền, ta đã quyết định đi cùng hắn, có lẽ như vậy ta mới có thể hiểu được vì sao lại tới nơi này, biết đâu ta còn có thể tìm được đường về nhà nữa. Đạm Đạm mấy ngày nay ở chung với ta, ta vẫn coi nàng như bằng hữu, hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng.” Ta nhìn Đạm Đạm một cái, nàng cũng đang nhìn ta không thôi, nước mắt giàn giụa.
“Tiểu thư…”
“Đi thôi.” Nam tử tóc trắng không để ý tới bọn họ, kéo tay ta bước đi.
Đã nhiều lần nói không hẹn gặp lại, nhưng lần này ly biệt với Bắc Huyền có lẽ thực sự không thể gặp lại nữa. Ta không quay lại nhìn bọn họ, ta sợ sẽ khóc, ở chung với nhau ba ngày dù không phải dài, nhưng cũng không thể nói là ngắn.
Đường phố thực phồn hoa, ta cùng nam tử tóc trắng đi trên đường, tỉ lệ người ngoái lại nhìn là 100%, ai bảo hắn vừa… vừa có một đầu tóc trắng nổi bật, vừa có ngũ quan hoàn mỹ chứ.
“Ngươi tên gì thế?” Từ lúc ra khỏi phủ tướng quân Bắc Huyền hắn trước sau không nói một lời, chỉ cầm tay ta thật chặt, tay của hắn lạnh lẽo nhưng cũng thật thoải mái.
“Bạch Mi.” Thật lâu sau hắn mới từ đôi môi khêu gợi phun ra hai chữ.
Bạch Mi? [lông mày trắng, cười lăn lộn =))] Mi là có nghĩa lông mi sao, thế nhưng lông mi của hắn thực thanh tú cũng thực đen [vâng, lông mi anh mà trắng nữa thì anh thành Tử Dận Chân Nhân mất. Bạn nào tò mò Tử Dận Chân Nhân thì vào nhà tớ xem nhóe :’> Thực ra là lông mày cơ, nhưng ta để lông mi nghe cho hay J]. Ta nhịn không được lại khẽ đảo mắt ngắm nghía mặt hắn.
“Ngươi thì sao? Gọi là Hi Hi sao?”
“Hi Hi là họ Bắc Huyền gọi ta vậy, ta tên Dương Thần Hi, năm nay mười bảy tuổi, học tại…” Quen miệng nói một hồi, ta vội vàng câm miệng, sau đó sờ sờ cằm cười gượng vài tiếng.
“Ha…” Bạch Mi cười ra tiếng, tiếng cười giống như Thiên Âm [Thiên Âm là tiếng trời, bà tác giả này cũng chém quá].
Thì ra hắn cũng có thể cười ấm áp đến vậy, nhiệt độ từ tay hắn truyền qua luôn luôn là lạnh lẽo, ta cho rằng hắn rất lạnh lùng, nhưng vì sao ánh mắt hắn nhìn ta lại nóng rực như vậy.
Còn chuyện hắn làm sao biết ta đến phủ tướng quân Bắc Huyền ba ngày trước, làm sao biết tất cả những nghi vấn của ta?
“Thần Hi, tên rất đẹp.” [Thần Hi = tia nắng ban mai] Lời này vốn là một lời khen, thế nhưng vì sao trong mắt hắn lại có nỗi bi thương sâu sắc đến vậy?
“Cám ơn!” Được khen thực sự là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, ta đương nhiên vui vẻ mà đón nhận.
Ngay sau đó ta rơi vào một cái ôm, hắn ôm ta? Bạch Mi thần thần bí bí này nói chuyện chưa được mười câu liền ôm ta. Không lầm đi, đây chính là ở trên đường nha, ở trong lòng hắn, hai má ta hơi hơi nóng lên.
“Bạch Mi, nơi này là đường lớn a, không tốt đâu.” Ở trong lòng hắn thực thoải mái làm ta không muốn phản kháng, tuy nói cái ôm của Bắc Huyền Triệt cũng rất thoải mái, thế nhưng chung quy vẫn không sánh được với hắn [câu này ta chém, mọi người gạch đá nhẹ tay].
“Đã lâu không được ôm nàng như vậy.”
Hắn khẽ nói, ta ngẩng đầu trông thấy trong đôi mắt hắn tựa hồ có chút thống khổ.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương