Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 14 : Cuộc đối thoại mạc danh kì diệu
By: Trang kat
Đã lâu như vậy không ôm ta? Chẳng lẽ trước đay hắn từng ôm ta? Ta không có quen hắn nha. Cố gắng nhớ lại nơi ta ở có người như vậy sao? Không có!
“Ngươi không sao chứ?” Ta hỏi hắn. sờ sờ mái tóc bạc, quả thật mềm mượt.
“Không có gì. Đi thôi”
“Nga” Hắn như trước nắm tay ta “Đi đâu?” Cứ như vậy đi theo người lạ xem ra không tốt lắm. Bất quá vì ta muốn biết sự thật nên không quản hắn là người tốt hay kẻ xấu. Có thể gặp được người xấu mà bộ dạng đẹp như vậy cũng thật đáng giá. Quả thật ta cũng thật sắc!
“Về nhà”
Về nhà? Là nhà hắn sao?
Đi theo hắn, ánh mắt ta nhịn không được theo dõi sườn mặt anh tuấn của hắn. Xem ra cảnh đẹp trên đường vẫn kém so với dung mạo của hắn.
“Theo ngươi về vậy ngươi phải lo ăn ở mặc cho ta” Tới nơi này ta một xu cũng không có, vậy mà lại để bộ quần áo ngủ trong phủ tướng quân Bắc Huyền. Xem ra cũng không thể quay lại lấy.
“Có thể. Có cần kêu vài nha đầu hầu hạ ngươi không?”
Nha đầu? Coi như hết. Ta trời sinh cũng không phải quá cẩu thả, cũng không cần người hầu hạ đi.
“Ta có thể tự chăm sóc chính mình” Haha còn có nha đầu hầu hạ, xem ra nơi hắn ở nếu không lớn như phủ tướng quân Bắc Huyền thì cũng không phải là quá nhỏ.
“Trước chúng ta đi ăn tối đã, hồi Bạch phủ không nhanh như vậy. đêm nay chúng ta ở khách điếm” Hắn cúi đầu xem ta, ánh mắt tràn đầy nhu tình. Nhu tình? Sao ta lại nghĩ hắn dùng ánh mắt nhu tình nhìn ta? Hắn sao lại nhìn ta như thể ta là bạn gái hắn?
Trong lúc dùng bữa, ta vẫn nhịn không được đánh giá hắn. Mái tóc dài màu bạc một nửa được trâm cố định bằng một loại bút lông dài, phần còn lại phân tán ở vai và trước ngực hắn, đến động tác ăn cơm cũng thật tao nhã. Nếu so sánh với ta nhất định ta giống như quỷ đói, gặp được đồ ăn là ngấu nghiến.
“Tóc ngươi màu bạc thật đặc biệt” Hắn sở hữu mái tóc bạc, khí chất thần bí cùng với diện mạo tuấn mĩ ở khách điếm rất là tuyệt.
“Ngươi sợ hãi sao?” Hắn dừng ăn cơm nhìn ta bằng ánh mắt câu dẫn.
Xong rồi, lại bị hắn mê hoặc, có cần dùng ánh mắt như thế nhìn ta không?
“Nhìn rất đẹp” Mái tóc bạc rất hợp với khí chất của hắn, sao lại phải sợ hãi?
Bạch Mi khóe môi gợn lên một chút tươi cười, xem ra thực vừa lòng với câu trả lời của ta.
“Ngươi có thể nói tại sao biết ta ba ngày trước tới Bắc Huyền phủ?” Ta bắt đầu hoài nghi liệu hắn có phải người lưỡng tính hay không, nếu không sao vừa thấy ta lại hỏi như vậy?
“Bởi vì ta đưa ngươi tới” Hắn thản nhiên nói, lời này lại khiến cho ta khiếp sợ. Như thế nào hắn đưa ta tới đây? Hắn có pháp thuật? Không đúng ở niên đại này phải nói là yêu thuật. Hay là hắn không phải là người? Là tiên sao?
“Ngươi như thế nào làm đưa ta tới đây? Để cho ta tới nơi không phải là thế giới ta đang sống?” Bỏ đũa xuống, ta ảo não nhìn hắn, mặc dù có chút hoài nghi về lời nói của hắn. Nhưng nếu hắn thực sự đưa ta tới đây,làm sao khiến ta xuyên qua đến nơi này? Đây không phải thế giới của ta. Hẳn là hắn sẽ không mời ta đến để hắn ngắm, ngắm chán sẽ cho ta trở về đi.
Con ngươi hắn thủy chung khóa trên người ta, sau đó đặt bàn tay trắng nõn phủ trên tay ta “Ngươi là người ở đây. Vĩnh viễn là người ở đây. Những gì của ta đều là của ngươi”
Mặc dù nói ngươi là soái ca nhưng cũng đừng phát triển nhanh như vậy, chúng ta mới gặp nhau chưa đến một ngày. Hắn nói vậy là ý gì? Hình như bảo ta là hắn.
“Haha Bạch Mi, chúng ta như thế có phải là quá nhanh không? Mới gặp nhau chưa đến một ngày a” Lưu luyến rút tay về, dùng ngón trỏ khoa tay múa chân thủ thế.
“Phải không?” Bạch Mi hỏi lại ta, lại nắm lấy tay ta
Thật khó hiểu. lời hắn nói ta vẫn chưa hiểu được ý tứ.
“Nếu ngươi khiến ta đến đây được có thể đưa ta trở về không?”
“Không có khả năng’’
“Vậy ngươi làm cho ta trở về một lúc” Ít nhất cũng phải gặp lại bạn tốt một lần, lập một cái di chúc, lại nói chi phiếu của ta còn rất nhiều tiền, mật mã còn chưa nói cho người nhà biết. Thật không biết hiện tại bọn họ có đăng báo tìm ta, hoặc là báo công an không .
“Không có khả năng. Vì đưa ngươi về đây ta đã bị trọng thương. Ngươi muốn trở về cũng không được. Đây mới chính là nhà của ngươi”
Trọng thương? Thật sự không nhìn ra hắn có thương tích.
“Vậy sao ngươi đưa ta tới đây? Ngươi là thần tiên sao?”
“Đưa ngươi đến để hoàn thành nhiệm vụ” Bạch Mi nghiêm mặt thống khổ lạnh lùng nói ra những lời này, nhìn vẻ mặt hắn thực thống khổ, chẳng lẽ hắn thật sự bị trọng thương?
“Ngươi không sao chứ?” Ta thân thiết hỏi hắn, nhưng ta vẫn không hiểu theo như hắn thì ta phải làm nhiệm vụ gì.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương