Trời tháng năm, cũng không tính là quá nóng, đặc biệt là đóng quân dưới chân núi. Nhưng khi Ngô vương Triệu Đức Chiêu đột nhiên xuất hiện ở trong đại trướng của Đảng Tiến, vẫn thấy vị Đảng thái úy này mặc áo ngắn, để mình trần, bộ ngực săn chắc lộ ra lông ngực đen bóng, giống như là một con cọp gặp nguy, đang đi loanh quanh trong trướng. Vừa thấy Triệu Đức Chiêu, Đảng Tiến không khỏi ngây người, vội vàng bước lên trước, chắp tay thi lễ, nói: "Đảng Tiến bái kiến thiên tuế, thiên tuế muốn tới sao không sai người nói một tiếng, lão Đảng ăn mặc như vậy, khó tránh khỏi thất lễ." Triệu Đức Chiêu vội vàng nói: "Tướng quân trung dũng kiêu mãnh, tính tình thô hào, trước giờ vốn đã như vậy, cô sao lại chê bai được." Đảng Tiến liên tục vâng dạ, mời Triệu Đức Chiêu thượng tọa, lại gân cổ lên, gọi lão binh đang nằm trong góc trướng ngủ gật dậy, bảo hắn đi đun trà cho Triệu Đức Chiêu, lúc này mới hỏi: "Thiên tuế ngày mai phải về kinh rồi. Lúc đó, lão Đảng sẽ tự phải dãn chúng tướng đi tiễn thiên tuế, lão Đảng đang nghĩ, một lát nữa sẽ tới gặp thiên tuế trước, trong doanh có an bài gì thì xin thiên tuế dặn dò, không ngờ thiên tuế lại hạ cố tới đây, xin hỏi thiên tuế, ngài cần dặn dò chúng tướng điều gì?" Triệu Đức Chiêu than khẽ một tiếng, buồn bã nói: "Lần này chinh phạt Hán quốc, phụ hoàng muốn nhất định phải giành cho được, cô và tướng quân màn trời chiếu đất, đi gấp mà đến, vốn cho rằng Hán quốc chỉ nhấc tay một cái là có, không ngờ... phụ hoàng đột nhiên lại băng hà, cưỡi rồng lên trời..." Đảng Tiến nghe vậy, trong đôi mắt hổ cũng không khỏi lấp lánh lệ quang, khuyên nhủ: "Lão Đảng cũng không ngờ, quan gia thân thể long tinh hổ mãnh, ngồi trên ngai vàng ba mươi năm nữa cũng không có gì là lạ, không ngờ... trời có gió mây bất ngờ, thiên tuế xin cố nén bi ai." Triệu Đức Chiêu rơi lệ, buồn bã nói: "Phụ hoàng lúc còn sống, tận sức nhất thống Trung Nguyên, tương lai thu hồi U Yến, nhất thống giang sơn Hán thất, để thiên hạ trở thành thế giới yên bình. U Yến hiện tại nằm trong tay người Khiết Đan, nếu không chuẩn bị đầy đủ, khó mà giành lại được. Nhưng Hán quốc nho nhỏ, búng tay một cái là diệt được, thực sự không đáng để suy nghĩ. Hiện giờ Khiết Đan nội ưu ngoại hoạn, không có sức để giúp đỡ, đây là thời cơ tốt mà trời ban cho, một khi để lỡ, không biết còn có biến hóa gì." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Đảng Tiến với ánh mắt tha thiết, xúc động nói: "Cô nghĩ đi nghĩ lại, có lòng hoàn thành di chí của phụ hoàng, tiếp tục xuất binh, bình định Hán quốc rồi mới về kinh chịu tang, mang thắng lợi này để thắp nhang báo cho phụ hoàng ở trên trời, để an ủi vong phụ, không biết tướng quân thây ssao?" Đảng Tiến biến sắc, trầm ngâm nói: "Sợ là làm trái ý của quan gia." Triệu Đức Chiêu nói: "Thời cơ chỉ chợt hiện lên rồi vụt tắt." Đảng Tiến do đự nói: "Cái này..." Triệu Đức Chiêu vội vàng nói: "Đây chính là di chí của phụ hoàng, cũng là Tống quốc chinh chiến thiên hạ, một đại công cuối cùng để diệt quốc mở đất, cơ hội hiếm có đó. Cô tuổi trẻ nông cạn, muốn hoàn thành di chí của tiên đế, lại sợ trái với thánh ý, rốt cuộc nên làm thế nào, trong lòng không thể quyết định được, cho nên mới tìm tới lão tướng quân, xin Đảng thúc thúc ra một chủ ý cho chất nhi." Đảng Tiến vội vàng rời khỏi chỗ tạ ơn nói: "Thiên tuế khách khí rồi, lão Đảng thực sự không đáng để thiên tuế xưng hô như vậy. Chuyện này quá trọng đại, một mình Đảng Tiến không thể quyết định được, thiên tuế hãy để cho lão Đảng suy nghĩ thật kỹ, thương nghị với các vị thương quân đã." "Tốt, vậy... vậy cô đợi quyết định của các vị tướng quân." Triệu Đức Chiêu đứng dậy chắp tay, lại nói: "Lúc tiên hoàng còn sống, thường nói tướng quân lòng son dạ sắt, thẳng thắn bộc trực, là người đáng để tin tưởng nhất. Hiện giờ cơ hội hiếm có, chính là cái gọi là tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không tuân. Huống chi, chúng ta hiện giờ gần Hán quốc như vậy, cách Biện Lương lại xa, Hán quốc không kham nổi một kích, đại công chỉ xòe tay ra là có. Một khi lấy được Hán quốc rồi, cho dù là lấy công đỡ tội, quan gia cũng sẽ không trách đâu, xin tướng quân hãy nghĩ cho kỹ. Cô xin đợi hồi âm của tướng quân." Kế này là thái phó Tông Giới Châu nghĩ ra, nguyên nhân cái chết của tiên đế, trước khi chưa xác định được tâm ý của chư tướng, không thể dễ dàng nói ra, nếu không trước tiên đã cắt đứt hết đường lui của mình rồi, một khi chư tướng không chịu nghe theo, vậy thì trừ tự tận ra sẽ không còn con đường thứ hai. Hiện giờ lấy di mệnh của tiên hoàng ra để bức bách, lấy công diệt nước mở đất ra để dụ dỗ, lấy tướng ở bên ngoài quân mệnh không cần phải tuân ra để khuyên nhủ, nếu chúng tướng có ý kháng chỉ tiến quân, vậy thì tiếp theo tất nhiên có thể tiếp tục kháng chỉ. Cho dù bọn họ chịu tiến binh mà không chịu tạo phản, chỉ cần bọn họ chống lại nghiêm chỉ của tiên đế, dẫn bọn họ rời khỏi nơi đóng quân, cũng có thể tuyên cáo là chư tướng đã phản với bên ngoài, nói thẳng chân tướng tiên đế bị giết với bên trong, dùng đại nghĩa là sự thực đã thành để bức ép bọn họ, bọn họ không thể không phản. Mà hiện giờ Triệu Đức Chiêu ngôn từ thắm thiết, đẩy vấn đề vào trong tay Đảng Tiến, hắn cũng biết chư quân bắc phạt mỗi người có thuộc cấp riêng, Đảng Tiến tuy quyền uy cao nhất, bảo hắn tùy tiện quyết đoán, hắn cũng tất nhiên có cố kỵ, cùng với mấy chủ tướng thương một phen là phản ứng tất nhiên của hắn, cho nên chỉ có thể quay về chờ đợi, không dám lộ ra bộ dạng nôn nóng. Sau khi Triệu Đức Chiêu đi, Đảng Tiến quay người lại sau cùng vỗ đùi quát: "Người đâu, gọi Phan Mỹ tới gặp ta." Một lát sau, Phan Mỹ một thân nhung trang, nghiêm chỉnh bước vào trong soái trướng của Đảng Tiến, ôm quyền nói: "Phan Mỹ bái kiến Đảng soái, Đảng soái..." Hắn ngẩng đầu lên, lại thấy Đảng Tiến để chân trần, mặc áo ngắn ngang vai, khoanh chân ngồi trên giường, giống như là một lão nông, phất tay với hắn: "Được rồi, được rồi, không phải là thăng trướng điểm tướng, ngươi mặc khôi giáp làm cái gì, ngồi xuống, ngồi xuống." Phan Mỹ mỉm cười, bước ngồi cạnh Đảng Tiến, hỏi: "Thái úy triệu ta tới đây làm gì?" Đảng Tiến thở dài, nói: "Hỏi ý kiến, lão Đảng trong lòng có một đại sự không quyết định được, cho nên muốn thương lượng với ngươi một phen, tiểu tử ngươi nhiều mưu kế, nghĩ chu toàn, chuyện này, hai chúng ta cùng nhau hoạch kế." Đảng Tiến thuật lại những lời của Triệu Đức Chiêu cho hắn, Phan Mỹ nghe thấy liền trầm giọng nói: "Nếu theo lời của Ngô vương, dù thắng thì hậu hoạn cũng vô cùng." Đảng Tiến gật đầu nói: "Cái này... lão Đảng biết." Phan Mỹ có chút kinh ngạc nhìn Đảng Tiến, Đảng Tiến cụp mắt xuống, không nhìn thẳng vào hắn, chỉ chậm rãi nói: "Thiên tuế tuy là hoàng tử giám quân, nhưng lại không biết binh, hơn nữa tính tình khiêm tốn, hôm nay đột nhiên có chí nguyện to lớn như vậy, muốn kháng chỉ phạt Hán..." Hắn nói tới đây thì ngừng lại, rồi lại thở dài: "Từ ngày rời kinh, tiên đế tự mình tiễn chúng ta qua cửa Vạn Thắng, uống cạn ba chén rượu tiễn đưa, tiên đế một thân võ nghệ, long thể cường tráng, so với lão Đảng ta thì thân thể còn cường tráng hơn ba phần, không ngờ lại gặp bạo bệnh, thế sự thần sự khó lường, Ngô vương thương xót, muốn lập công lao bất thể để an ủi vong linh của tiên đế, tâm tư này cũng xuất phát từ lòng hiếu thảo..." Hắn vừa nói vừa lén lút nhìn Phan Mỹ, tuy chức quan của hắn cao hơn Phan Mỹ, hơn nữa rất được Triệu Khuông Dận sủng ái, nhưng trong quân so với văn quan càng chú trọng phái hệ xuất thân hơn, thật thà mà luận, Phan Mỹ mới là đích hệ, còn hắn chỉ là hạng tạp nham. Hắn vốn là thị tòng của quân quốc trọng thần Đỗ Trọng Uy triều Tấn, sau khi Đỗ Trọng Uy bị giết thì lưu lạc vùng Trung Nguyên, đầu nhập quân ngũ, rất nhanh dựa vào chiến công mà được thăng làm tán chỉ huy sứ của triều Chu, vệ sau lại tích công tới thiết kỵ đô ngu hầu, sau khi Triệu Khuông Dận được thiên hạ, hắn lại thăng quan tới bản quân đô giáo, lĩnh khâm châu thứ sử, dần dần làm quan tới trung tâm. Mà Phan Mỹ và Triệu Khuông Dận, trước khi Triệu Khuông Dận chưa xưng đế có giao tình thâm hậu, hơn nữa việc ủng hộ lập Triệu Khuông Dận, hắn cũng là một trong những người tham dự, là khai quốc công thần của Đại Tống, có công theo rồng, mấy năm nay chiến công hiển hách, thanh danh càng nhất thời vang dội, luận thân sơ giảng phái hệ, lão Đảng hắn thủy chung vẫn kém một bậc, đại sự như vậy, tất nhiên là xem tâm ý của Phan Mỹ. Phan Mỹ sắc mặt hơi biến đổi, khi ngẩng đầu lên nhìn Đảng Tiến thì thấy Đảng Tiến vẻ mặt tự nhiên, giống như là đang cảm động thật vậy. Phan Mỹ cúi đầu xuống, trên mặt âm tình bất định. Ngày, hắn là bộ tướng của Thế Tông Sài Vinh, lúc Sài Vinh còn, thề chết bảo vệ, khi Sài Vinh chết lại hiệu trung với Triệu Khuông Dận soán vị tự lập. Vì sao? Dẫu không bởi vì sinh linh thiên hạ, chỉ vì nghĩ cho mình, thì người mà hắn phải bảo vệ cũng nên là một vị minh chủ. Đúng như cái gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, chẳng lẽ lại khởi binh giết Triệu Khuông Dận, đưa một đứa nhỏ bảy tuổi không hiểu thế sự lên làm vua? Triệu Khuông Dận nếu còn, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì ông ta, Phan Mỹ cũng tuyệt không nhíu mày, song bất kể là nguyên nhân như thế nào, Triệu quan gia dẫu sao cũng đã đi rồi, giữa Triệu Quang Nghĩa và Triệu Đức Chiêu, nên chọn ai đây? Triệu Quang Nghĩa cho dù bất kham nhưng Triệu Đức Chiêu văn thành võ đức, ở phương diện nào có thể phục chúng đây? Huống chi Triệu Đức Chiêu không phải là Triệu Khuông Dận, quân tâm hiện tại, so với đại quân ở Trần kiều ngày trước thì thế nào? Suy nghĩ một hồi lâu, Phan Mỹ cuối cùng cũng thở dài nói: "Tiên đế đã đi rồi, chỉ lưu lại một tòa giang sơn khổng lồ để hậu nhân lo liệu. Ngày trước Trần kiều binh biến, khoác áo bào lên người, kể ra... kim thượng..., ài, nháy mắt đã qua hơn chục năm trời rồi, ngày trước còn là thiếu niên khí phách hào hùng, giờ cũng đã đầu hai thứ tóc." Hắn nói một cách hàm hồ, giống như là đang nhớ lại chuyện xưa, thở khẽ một tiếng, đột nhiên nói với Đảng Tiến: "Thiên hạ... vừa mới thái bình, nhân tâm mới yên. Tiên đế hùng tài đại lược, không ai sánh bằng, thái uy cho rằng kim thượng thế nào?" Đảng Tiến trầm ngâm một lúc, nói: "Kim thượng trị quốc cầm quyền, trừ tiên đế ra, e rằng không còn ai sánh bằng..." Phan Mỹ nói: "Đã là như vậy, cớ gì phải lo lắng Hán quốc ở trong tay kim thượng không thể diệt được? Trong lúc quốc tang, kim thượng đã hạ nghiêm chỉ, các quân đóng trại tại chỗ, không được điều động một binh một tốt, ai trái lệnh luận tội mưu phản. Huống chi, lương thảo đã bị cắt rồi, chỉ do địa phương cung ứng mỗi ngày, lương thảo bị cắt, Hán quốc tuy yếu, nhưng dẫu sao cũng là một quốc gia, làm sao mà tùy tiện xuất binh được?" Hắn hơi ngừng lại, hai mắt híp lại, nói: "Còn nữa, Hổ tiệp hữu sương đô chỉ huy sứ Dương Quang nghĩa là trung quân đô ngu hậu, hắn và kim thượng giao tình thâm hậu, thái úy nếu kháng chỉ, Dương tướng quân há lại không có dị nghị?Lại có Hà Đông hãn, đại đẳng châu hành doanh mã bộ quân đô giám Quách Tiến, vốn là chư hầu một phương, không có giao tình với thái úy, thái uy cho dù vì hoàn thành di chí của tiên đế mà kháng chỉ, bộ quân của Quách Tiến khẳng định sẽ không chịu theo. Lộ quân của Diêm Ngạn Tiến cũng còn có thể, lộ quân của Hô Duyên Tán… có lẽ không có trở ngại, hai lộ quân của Tôn Yên Tuyên và Tề Duyên Sâm cũng chỉ là đứng giữa có thể và không thể, đây vẫn chỉ là chư tướng trong quân, cho dù là bản bộ binh mã của thái úy, một khi biết rằng lần này bắc phạt là kháng chỉ mà làm, không những không có công mà hơn nữa còn có tội, tất nhiên quân tâm oán thán, chưa biết Hán quốc có dễ diệt hay không, tới lúc đó khí thế hùng hổ mà đi, một khi thất bại, nói không chừng sẽ phản lại chúng ta đó." Phan Mỹ lạnh lùng phân tích một cách khách quan, Đảng Tiến càng nghe càng lạnh người, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Nhưng... nên ăn nói thế nào với Ngô vương đây?" Ngô vương dẫu sao cũng là trưởng tử của tiên đế, chuyện của hoàng gia khó ai mà dự liệu được, chỉ có trời mới biết hắn có ngày ngẩng mặt lên hay không, vô cớ đắc tội với một hoàng tử, chung quy cũng không phải là một chuyện hay. Phan Mỹ trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Vậy mời Ngô vương thương nghị với các tướng... có gì cũng không trách chúng ta được." Đảng Tiến gật đầu. … Dương Hạo đã yên ổn tới huyện Giáng. Lại là lúc chạng vạng, Vương Bảo Tài và Công Tôn Khánh ngồi ở trong nhà, ngồi đối diện với nhau, một hồi lâu không nói gì, thậm chí còn có chút muốn khóc. Dương Hạo vào sáng sớm ngày hôm sau ở trấn Tạo Hóa khởi hành mới đột nhiên chỉ định lộ tuyến, hắn là sứ tướng đương triều, muốn đi đường nào thì Công Tôn Khánh và Vương Bảo Tài tất nhiên là không dám xen vào, thế là chỉ đành tuân lệnh. Buổi trưa tới một trấn nhỏ, Dương Hạo thấy mọi người đi đường mệt mỏi, liền ra lệnh lấy mỹ tửu mà vị Vu viên ngoại tặng ra, mời mọi người thưởng thức. May mà quản gia vô cùng cảnh giác, ra lệnh cho người trước tiên thử rượu trước, Trúc Vận cô nương cầm một cây ngân trâm cắm vào, lập tức biến thành màu đen, dọa cho mọi người thầm kêu may mắn. Dương Hạo vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ sai người cẩn thân mở cây dù đó ra, bên trong không ngờ lại bắn ra độc châm, thế là Dương Hạo nhìn thảo mộc cũng ngỡ là binh, trên đường đi, xe thường đổi liên tục, mỗi lần ngồi đều để người nhà thân tín lên kiểm tra kỹ càng trước, thực vật chỉ dùng đồ mà đầu bếp của mình làm ra, tuyệt không qua tay người thứ ba. Đối với việc này, ban đầu Công Tôn Khánh còn mang theo ý châm chọc nói với Vương Bảo Tài rằng hắn mới được thăng chức, cũng biết tiếc mạng, nhưng rất nhanh hắn liền không cười được nữa. Cũng không hiểu Dương Hạo ở đâu ra mà đắc tội với nhiều người như vậy, trên đường đi không thể trách hắn quá cẩn thận được, đầu độc, hành thích, bố trí mai phục, liên tục không ngớt. Dương Hạo còn chưa chết nhưng thủ hạ của Vương Bảo Tài thì lại chết rất nhiều. Ngươi đã bao giờ thấy người mang lòng ám sát người khác lại cả ngày bị người ta giết, mà người mà bọn họ chuẩn bị hành thích lại vẫn sống sờ sờ giữa bọn họ, nhận được sự bảo hộ của bọn họ chưa? "Không thể... cứ thế này mãi được!" Công Tôn đại nhân đau lòng nói. Vương Bảo Tài lập tức gật đầu, lập tức mặt ủ mày chau nói: "Nhưng... hắn hiện tại cảnh giác như vậy, làm sao mà hạ thủ?" Công Tôn Khánh trừng mắt lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ngươi không phải nói rằng bộ hạ của người đều là những thích khách xuất sắc nhất hay sao, có thể khiến hắn chết trong lúc đang ngủ cơ mà? Vì sao hắn hiện tại vẫn sống khỏe mạnh?" Vương Bảo Tài ủy khuất nói: "Đại nhân, ta là một võ sĩ, không phải là nhẫn giả, nhưng ta biết, tuy bọn họ được coi là cực kỳ thần kỳ, nhưng kỳ thực không phải là vạn năng. Dương Hạo này mỗi ngày hành tung bất định, dừng lại ở một địa phương tuyệt không quá một đêm, người bên cạnh hắn lại..." "Được rồi, được rồi..." Công Tôn Khánh bực bội nói: "Ta là một văn nhân tay trói gà không chặt, loại chuyện hành thích này, ngươi phải phụ trách hoàn toàn, nếu vẫn không hoàn thành được sứ mệnh, phải gánh hậu quả gì thì ngươi tự biết rồi, hiện tại ngươi nói xem nên làm thế nào?" Vương Bảo Tài nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhẫn giả, thiện trường các loại các dạng ám sát. Không chỉ là ám sát, còn có minh sát. Hiện tại Dương Hạo vô cùng cảnh giác, hắn ngồi trong xe ngựa nghi trượng thì không phóng ám khí vào được, thích khách sát thủ lại không tiếp cận được hắn. Vậy... biện pháp tốt nhất.... chỉ còn lại một thôi." Công Tôn Khánh rướn người lên trước, vội vàng hỏi: "Biện pháp gì!" Vương Bảo Tài gằn từng chữ, nói: "Mỹ... nhân... kế!"