Màn đêm buông xuống, ai ai cũng vội vã mà đến nên không có chuẩn bị gì cả, chỉ ăn qua loa thứ gì đó, Dương Hạo thì về phòng ngủ của mình. Ở chốn thôn quê, phòng ốc đơn sơ, nhưng cũng có khác lạ, phòng còn có một cửa sau, ngoài cửa sau là hành lang gỗ được dựng trên mặt nước, hành lang gỗ còn có lan can. Phòng ở hai bên và đằng trước đều do gia nhân của Dương Hạo sống, quản gia Lý Khánh Phong vừa rồi mới có cơ hội tiến vào phòng ngủ, cùng Dương Hạo bí mật thương nghị một hồi lâu, sau đó thì rời khỏi phòng. Lý Khánh Phong vừa ra khỏi cửa, Dương Hạo liền mặc cả quần áo nằm trên giường, suy nghĩ kỹ càng về tiền trình của mình. Ngọc Lạc gan dạ cẩn trọng, lại nhanh mồm nhanh miệng, chuyện quan trọng này giao cho nó có thể yên tâm được. Mà La Khắc Địch cũng không phải là một kẻ lỗ mãng, nhìn cơ hội mà hành sự như thế nào thì hắn tất nhiên có thể lĩnh hội, không cần mình phải lo lắng. Hắn tiếp tục đi trên con đường này, e rằng sẽ là sát cơ bốn phía, có điều kế hoạch của Kế Tự đường cũng khá chu mật, Công Tôn Khánh và Vương Bảo Tài không thể hạ thủ một cách lộ liễu, duy có dùng âm mưu quỷ kế, lộ đấu pháp này, có sự giúp đỡ mạnh mẽ của Kế Tự đường, vị tất cả không thể an nhiên tới Lô châu. Vấn đề quan trọng hiện giờ là Ngụy vương Nếu chúng tướng ủng hộ, Triệu Đức Chiêu quả nhiên làm phản, vậy thì hắn phải theo chiếu mà khởi binh, đã nhận bức huyết thư này của nương nương, nếu hắn án binh bất động, tất sẽ bị thiên hạ thóa mạ,trên đạo nghĩa cũng không thể nào đứng vững được. Mà xuất binh tương trợ, vị sứ tướng này có thể danh chính ngôn thuận trở thành phụ chính đại thần. Triệu Đức Chiêu nếu có thể đánh bại Triệu Quang Nghĩa, lúc đó hắn phe cánh đầy rẫy, ở tây bắc đã đủ để đứng vững. Nếu Ngụy vương Triệu Đức Chiêu binh bại, hắn cũng có thể lui về thủ Lô châu, một lần nữa dùng sách lược nhờ vào Khiết Đan mà khống chế Đại Tống, mượn Đại Tống để kiềm chế Khiết Đan, giống như ngày trước Lô châu ở khe hở của thế lực chính trị ba phía, có thể đứng vẫn chân, lợi dụng sự kiêng kỵ lẫn nhau giữa hai nước lớn này để bảo đảm bản thân được bình yên vô sự. Cách nghĩ này tuy khác với sách lước lúc trước lấy Ngân châu, thống nhất Hoành Sơn, lại chiếm lấy Hạ châu, định cơ Tây Bắc, có điều cũng là trăm sông đổ về một biển, kết quả giống như nhau mà thôi. Hắn hiện tại giống như là đặt mình vào một con thuyền trên biển lớn, trước mắt là sóng to gió lớn, dưới chân là mạch nước ngầm, mục đích của hắn tuy đã được xác định, nhưng làm thế nào mà thực hiện được, là lái thẳng, đi vòng, hắn là tạm tránh nơi đầu sóng ngọn gió, lựa chọn có rất nhiều, phải tùy thời mà thay đổi, cứ khăng khăng giữ kế hoạch ban đầu, không nhìn biến hóa mà thay đổi tình hình, đó là ngu xuẩn nhất, sau cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thuyền chìm người chết. Nhưng, cho dù là cừu giết cha, không đội trời chung, nếu Ngụy vương nhát gan, đại cừu như vậy cũng bỏ qua như không biết thì không nói, nhưng hắn liệu có thể chỉ huy được ba quân, để các tướng lĩnh trong quân người trước hy sinh, người sau tiếp bước, quyết chí tiến lên vì hắn hay không? Triệu Đức Chiêu hiện tại, có uy vọng và năng lực này hay không? Dương Hạo vô cùng hoài nghi. Nếu không thể, vậy thì hắn chỉ có thể nhẫn. Nếu như vậy, mình vẫn phải án chiếu theo kế hoạch ban đầu, trước tiên giành lấy Ngân châu, củng cố nền móng, rồi lại lấy tiếp Hạ châu. Đây là mộ trận đọ sức trên chính trị, làm thế nào để bố trí được những nước cờ quan trọng. Mà hiện giờ nơi để cho hắn bày bố, chính là biên hoang tây bắc. Thiên hạ hiện giờ giống như là một bàn cờ, chính giữa đã một phân làm hai, bị Tống quốc và Khiết Đan chiếm rồi, nếu như hắn chen vào đây, tất sẽ bị bốn phía tập kích, phải chống đỡ không ngừng. Bố cục càng hoa lệ, càng dễ lọt vào sự công kích của đối thủ. Ẩn mình một chút, làm dần từng bước, so với người bên ngoài thì hào nhoáng, bên trong thì trống rỗng sẽ càng dễ dàng thành công hơn. Tây bắc bất kể là mục đích cuối cùng của hắn, hay chỉ là một cứ điểm để tấn công thì cũng đều là lựa chọn duy nhất và thích hợp nhất của hắn. Lấy đất lấy thế, tây bắc có thể khiến uy vọng của hắn được tăng cao. Còn chiếm được thế l rồi, có thể biến ảo thành chính cục khó lường để từ đó vạch ra con đường của riêng mình hay không, đó không phải là chuyện mà hiện tại hắn có thể suy tính được, mựu sự tại nhân, thành sự tại thiên, biến số mỗi ngày đều có, mỗi ngày đều nảy sinh biến hóa, có ai mà biết trước được. Người hay thắng thì không tranh, người hay tranh thì không đánh, người hay đánh thì bất bại, người hay bại thì không loạn, mà người đã bỏ lỡ tiên cơ như hắn, tất phải nhẫn, phải tránh mang trong đầu ý nghĩ một bước lên trời, cứ đặt chân cho vững đã rồi tính tiếp. Vào lúc đang suy nghĩ, cửa nhẹ nhàng mở ra, một nữ tử áo xanh thân hình yểu điệu đi vào, trong tay cầm một bình trà, mỉm cười nói với hắn: "Lão gia muốn uống trà rồi đi ngủ, hay là muốn đi tắm? Nếu muốn tắm, tỳ nữ sẽ bảo người chuẩn bị nước nóng." Dương Hạo đứng dậy, ngồi ở mép giường nhìn thị tỳ áo xanh này, mặt mày như tranh, cười tươi như hoa, tuy là nha hoàn, nhưng thần tình khí chất lại tự nhiên trang nhã, không quá giống như một nha hoàn quen phục vụ chuyện ăn ngủ của người ta. Dưới đôi lông màu cong cong như trăng khuyết là một đôi mắt mỹ lệ, nhưng khi nhìn về phía hắn, lại mang theo một tia hiếu kỳ, giống như làvẻ mặt của một người được nghe người ta nhắc nhiều tới sự tích của hắn, hiện giờ lần đầu tiên nhìn thấy vậy. Thấy Dương Hạo nhìn lại, khóe miệng của thiếu nữ hơi cong lên, lộ ra nụ cười xán lạn như hoa, rất là thanh tú. Dương Hạo đứng dậy, thị nữ áo xanh liền nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn, nhanh nhẹn lui một bước. "Ngươi tên là..." Trúc Vận mỉm cười, nói: "Tỳ nữ tên là Trúc Vân, lão gia xin nhớ cho, để tránh ở trước mặt người khác lại gọi nhầm." "Ồ, Lý quản gia không phải là quản gia thật sự, Trúc Vận cô nương chắc cũng không phải là thị tỳ thật sự phải không?" Trúc Vận nhoẻn miệng cười: "Trước khi lão gia bình yên tới được Lô châu, Trúc Vận chính là thị tỳ của đại nhân." Dương Hạo cười nhạt, cũng không truy hỏi nữa, hắn ngồi xuống bàn, rót cho mình một chén trà, vuốt cằm trầm ngâm một lát, nói: "À... hôm nay đi đườngmệt mỏi, quả thực là cũng muốn tắm một trận. Ta trước tiên uống một chén trà cho tỉnh táo đã, phiền cô nương bảo người chuẩn bị nước nóng." "Vâng!" Trúc Vận cô nương hơi cúi người, lại cười khẽ, nói: "Trúc Vận hiện tại là tỳ nữ của lão gia, lão gia phải cố gắng chú ý tới ngôn ngữ, đối với tỳ nữ xin đừng quá khách khí như vậy." Nàng ta nhẹ nhàng quay người bước ra ngoài. Dương Hạo chú ý thấy, vòng eo của nàng ta mặc dù gió thổi dương liễu, nhưng bước chân lại rất vững, đi vào đi ra nhanh thoăn thoắt, nữ hài nhi này, e rằng không yếu đuối gió thổi cũng bay như vẻ ngoài của nàng ta đâu. Quản gia không phải là quản gia, thị tỳ không phải là thị tỳ, những người mà Kế Tự đường tìm tới, vốn là làm gì vậy? Trời đã khuya, Trúc Vận cô nương mặc cả quần áo nằm trên giường ở gian ngoài, hít thở đều đều, giống như đã ngủ say đột nhiên mở bừng mắt, ngọn đèn trên bàn chưa tắt, chiếu lên đôi mắt đẹp long lanh vừa ánh lên ánh sáng động lòng người của nàng ta. Nàng ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, tay cầm thanh bảo kiếm sớm đã tuốt khỏi vỏ, tiếng hít thở vẫn đều đều, giống như là đang nằm ngủ trên giường vậy. Hai chân di chuyển như mèo, ghé sát vào tường, lỗ tai nhẹ nhàng rung động, cứ tựa sát vào tường mà tiến về phía trước. Bên ngoài, có tiếng sột soạt khe khẽ, giống như là một con rắn bò trên bãi có điểm sương sớm, nhỏ vô cùng, e rằng phần lớn mọi người đều không chú ý tới dạng tiếng động nhỏ gần như là không có này. Đi theo tiếng sột soạt một lúc, trong mắt Trúc Vận chợt lóe sáng, đột nhiên xuất kiếm nhanh như điện xẹt, "bộp" một tiếng, trường kiếm xuyên qua tường, cho tới tận chuôi kiếm dài ba tấc chạm tường thì mới dừng lại, bởi vì vận kiếm kỳ quái, cho nên chỉ phát ta một tiếng "bộp" rất khẽ. Khóe miệng xinh đẹp của Trúc Vận hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỉa mai, thuận tay rút một cái khăn dắt ở hông ra, bọc lên chuôi kiếm, rút thật nhanh ra sau, không phát ra một chút thanh âm nào, dưới ánh đèn, trên mũi kiếm lờ mờ hiện ra vết máu, nàng ta ưỡn thẳng người lên như không có chuyện gì, dùng khăn lau kỹ mũi kiếm, vừa lau hai cái, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng "rầm" như có vật nặng gì đó rơi xuống, sau đó thì không còn tiếng gì nữa. Trúc Vận lau kiếm đến sáng loáng, lại đưa kiếm lên mũi ngửi, thấy không còn mùi máu nữa thì mới giống như là u linh quay về giường nằm. Trong phòng bếp, Chu bàn tử lè nhè hát một bài hát không có giai điệu gì cả, đang cọ rửa cái thùng tắm mà Dương Hạo vừa dùng xong. Phía sau không xa có một nồi nước nóng sôi sùng sục. Chu bàn tử tên là Chu Trì Nghiệp, mặt vuông vức, thân hình tròn vo, dưới cằm có tới ba thớ thịt, lộ ra vẻ cực kỳ phúc hậu. Như bản thân hắn nói thì hắn vốn là một đầu bếp xuất sắc nhất trong Nhất Tiếu lâu, bởi vì thủ nghệ giỏi quá, thái úy lão gia không nỡ bỏ, cho nên thái úy lão gia lần này về Lô châu mở nha xây phủ, đặc biệt dẫn hắn theo. Có điều thủ nghệ của hắn có thật là giỏi như vậy không thì người ngoài không biết được. Hắn chỉ chuyên nấu ăn cho thái úy đại nhân, người ngoài chỉ có thể chú ý thấy được là tên Chu đại trù (Chu đầu bếp) này cực kỳ sạch sẽ, không những rửa thức ăn rất sạch mà nồi niêu xoong chảo đều cọ rất sạch, trên người cũng không có mùi dầu mỡ như những đầu bếp bình thường khác. Sau khi đun nước nóng cho thái úy đại nhân tắm rửa xong, hắn còn đặc biệt đun một nồi nước nóng cho mình, định tắm nước nóng một trận cho thoải mái. Rầm rì hát mà so với lợn rống còn khó nghe hơn, Chu bàn tử bước tới cầm gáo vừa định múc một gáo nước nóng lên thì đột nhiên nghiêng đầu lắng nghe sau đó thì bước ra ngoài. Tuy nói rằng phòng bếp này không lớn, nhưng thân hình của Chu bàn tử béo như vậy, một bước thôi mà có thể bước ra được ngoài, thân hình nhẹ nhàng như một chiếc lá, trong tay hắn vẫn cầm cái gáo nước nóng, nước không ngờ lại không vãi ra ngoài tới một giọt nào. Chu bàn tử nhìn xung quanh, ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy bóng cây lắc lư, trong viện không có một người nào, Chu bàn tử cúi đầu nhìn nước sôi bốc hơi nóng lên mặt, đột nhiên quay người trở về phòng, cầm cái thùng gỗ lớn đủ để ba đứa trẻ tắm rửa lên, vừa khoái trí hát vừa đổ nước vào trong. Chu đại bàn tử rất nhanh đã đổ đầy một bồn nước nóng, hắn cầm thùng gỗ lên bước ra khỏi phòng, trong viện một thảm cỏ nhẹ nhàng nhu động, phương hướng chính là phòng của Dương Hạo, Chu bàn tử vừa bước ra, mặt đất lại bình lặng như thường, không có nửa điểm động tĩnh gì. Chu đại bàn tử bê một bình nước đầy, nghiêng mặt né hơi nóng phả vào mặt, tới trong viện rồi róc rách đổ một bồn nước nóng xuống. Thảm cỏ đột nhiên rung động, lập tức lại có một chút động tĩnh nào nữa, Chu bàn tử lắc lắc đầu, ba thớ thịt ở dưới cằm rung rinh, hắn lẩm bẩm than: "Nhẫn, quả nhiên có thể nhẫn, thật sự có thể nhẫn, bội phục, bội phục..." Chu đại bàn tử thở ngắn than dài quay về phòng, thảm cỏ đó lặng yên không động, rất lâu sau, nhiệt khí ở bên trên đã hoàn toàn tiêu tan, thảm cỏ đột nhiên trồi lên, một bóng người chợt hiện ra, nhoáng một cái giống như linh viên nhảy ra ngoài tường viện, nhanh như tên rời cung, sau thời gian một chén trà, trên cánh đồng hoang vắng ngoài trấn Tạo Hóa, vang lên một tràng tiếng sói tru thê lương... Điền Thôn Lương Phu điều chỉnh thể năng tới trạng thái tốt nhất, lặng lẽ tiến về căn phòng mà Dương Hạo đang ở. Từ sau khi tới Trung Nguyên, hắn đã rất lâu rồi chưa tiến hành dạng huấn luyện thống khổ này, cảm giác mình hiện tại so với trạng thái đỉnh phong khi xưa thì còn lâu mới bằng, chân tay cũng không còn nhanh nhẹn nữa, nhưng hắn tự tin rằng với kỹ năng giết người được ma luyện từ nhỏ, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết một người đang ngủ là chuyện hết sức dễ dàng. Thân là hậu đại của một gia tộc nhẫn giả, hắn vừa sinh ra đời đã phải tiếp nhận một vận mệnh tàn khốc, hoặc là thành nhẫn giả, hoặc là phải chết, mà hắn hiện tại thì vẫn còn sống. Hắn từ nhỏ đã luyện tập các loại kỹ xảo nghe trộm và giết người, thiện trường các loại binh khí như kiếm, câu, cùng với các loại ám khí như phi tiêu, có thể vượt nóc băng tường, chạy trên cát mà không lộ ra một chút thanh âm nào, có thể nín thở ở trong nước rất lâu, dùng dùng cụ đặc thù ngồi ở đáy nước một ngày một đêm, thậm chí còn nấp ở đáy thuyền, nghe trộn người ở trên thuyền đối thoại. Thân là một nhẫn giả, hắn phải vượt qua rất nhiều sự rèn luyện khó khăn đối với tử vong, cô độc, bóng tối, thậm chí là đói rét, bệnh tật. Phải có lực lượng tinh thần và thể năng cường đại. Là một nhẫn giả, hắn từ nhỏ đã theo sư phụ tu hành mật pháp của Đông mật, mật pháp của Đông mật giống như Tàng mật và Tạp mật của Ấn Độ, là một chi của Phật giáo Mật tông, có tác dụng cường đại đối với ma luyện khổ hạnh và nhục thể. Thông qua tu luyện bí pháp của Đông mật, thể năng của hắn có thể đạt tới hạn độ lớn nhất, ý chí tinh thần cũng cứng rắn vô cùng. Nhưng nỗ lực chịu khổ và vào sinh ra tử như vậy, sự hồi báo tương ứng lại quá nhỏ. Trong mắt cái đại danh, võ sĩ là gia thần, mà nhẫn giả chỉ là gia nô, bọn họ không chỉ phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, thỉnh thoảng còn bởi vì tiếp cận với những điều cơ mật mà bị chủ nhân của mình giết người diệt khẩu. Cho dù lập được chiến công hiển hách, sự ban thưởng mà bọn họ nhận được cũng chỉ là được cùng với võ sĩ đi chấp hành nhiệm vụ. Điền Thông Lượng Phu là một người rất có suy nghĩ, hắn không thể chịu đựng được loại đãi ngộ đó, nhưng lại biết dưới sự khống chế nghiêm ngặt, mang lòng phản kháng thì chỉ có một con đường chết, thế là thông qua sự chuẩn bị tinh thâm, hắn trong một lần đi chấp hành nhiệm vụ đã giả chết để thoát thân, vượt qua đại dương chạy tới trung thổ, hơn nữa trở thành một võ sĩ cấm quân có quân lương hậu hĩnh. Hôm nay làm lại nghề cũ, hắn không có ngờ lại có chút cảm giác hưng phấn. Hắn lặng lẽ bò lên nóc phòng, bất giác nhíu mày, nóc phòng không được lợp là ngói mà là phủ cỏ, thế này có chút phiền phức, có điều vẫn không làm khó được hắn, trả qua sự tìm tòi mấy trăm năm của các nhẫn giả, bọn họ có thể ở các loại địa hình, kịp thời đưa ra những lựa chọn thỏa đáng nhất. Trong ngực hắn có một bình độc dược, chỉ cần để hắn bò lên phía trên đối diện với giường của Dương Hạo, dùng một sợi tơ đổ độc dược vào miệng của Dương Hạo, có thể khiến Dương Hạo vô thanh vô tức chết đi trong giấc ngủ. Hắn ngồi xổm ở nóc phòng, quan sát tình hình một lúc, phòng ốc rất đơn sơ, hai bên nóc phòng lộ ra một xà nhã gỗ, từ móc một sợi dây thừng ở bên hông ra, đang định buộc lên xà nhà thì bên cạnh đột nhiên hiện ra một bàn tay lớn, nắm lấy dây thừng. Điền Thôn Lương Phu kinh hãi đến vãi linh hồn, giật cùi trỏ một cái rồi ngã ra sau. Dưới cùi trỏ của hắn dấu một mũi dao sắc bén, bên trên cũng phết độc dược kiến huyết phong hầu, chỉ cần rạch một chút lên da. Nhưng cánh tay của hắn lại bị một bàn tay hữu lực nắm lấy, Điền Thôn Lương Phu chỉ cảm thấy cả cánh tay tê rần, nửa người lập tức không còn khí lực. Người ở phía sau là dùng Hồng quyền, đây là một trong những loại quyền cổ xưa nhất của Trung Nguyên, Đường thủ bắt nguồn từ nó. Thái Tổ Hồng quyền của Triệu Khuông Dận cũng bắt nguồn từ nó, Đồ thủ võ đạo của Nhật Bản cũng bắt nguồn từ nó, biến hóa ngàn năm, khắc địch chế thắng mỗi cái đều có chỗ xảo diệu riêng, bộ võ công này tuy lấy kích đả làm chủ, nhưng phương diện cầm nã cũng có chỗ đặc sắc riêng, sắc bén mà có lực. Lúc này tinh thần lực cường đại của Điền Thông Lương Phu đã phát huy tác dụng, cơ bắp bị chế trụ, thân hình theo bản năng sẽ mềm oặt vô lực, nhưng nửa người kia của hắn lại làm ra phản ứng, song người ở phía sau sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng vô cùng nhặt dây thừng lên, quấn ba vòng quay cổ hắn rồi lập tức tung người nhảy xuống đất, tay giật một cái, kéo cả hắn xuống cùng. Thể trọng của nhẫn giả đều rất nhẹ, bình thường không thể vượt qua một trăm cân, thân hình một trăm cân của Điền Thôn Lương Phu ở trong tay người đó lại nhẹ như vô vật, trong thoáng chốc đã bị người đó hoàn toàn chế trụ, bị hắn kéo vào trong bóng đêm... Một lát sau, quản gia Lý Khánh Phong xoa bụng cười tủm tỉm bước vào, giống như là vừa mới đi vệ sinh xong, mặt mày thoải mái, thân thể nhẹ nhõm... ... Trời sáng rồi, Trúc Vận cô nương mỉm cười dứng ở trước cửa phòng Dương Hạo, tươi cười nói: "Chào lão gia, nghỉ ngơi có tốt không?" Dương Hạo liếc nàng ta một cái, tựa cười mà như không phải cười, nói: "Tốt, chỉ là lúc đêm khuya có nghe thấy một chút động tĩnh dị thường, không biết là chuyện gì." Trúc Vân thản nhiên như không, nói: "Ặc, chốn thôn quê, chắc là mèo bắt chuột ấy mà, nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, lão gia muốn dùng một chút không?" "Đương nhiên rồi, Công Tôn đại nhân và Vương tướng quân đã dậy chưa? Mời mọi người tới dùng chung đi." Hắn duỗi hai tay, muốn đi lên hành lang gỗ, Trúc Vận đột nhiên bước lên một bước, nói: "Lão gia hay là đừng đi hành lang, hoàng lão gia tử đang câu cá ở đằng sau." Hoàng lão gia tử tên là Hoàng Tân, là người quét vườn trong phủ của Dương Hạo,vừa hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, nhưng tai không điếc, mắt không mờ, rất xứng với tên. "Ặc?" Dương Hạo chớp chớp mắt, hỏi: "Lão Hoàng câu bao lâu rồi?" Trúc Vận thản nhiên nói: "Chẳng khoảng một đêm rồi?" "Câu được cá chưa?" "Cá vẫn ở dưới nước." Dương Hạo thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Con cá này... thực là khổ cực quá." Trúc Vận nhịn cười, nói: "Lão gia nói phải." Dương Hạo xoay người bước ra ngoài, khi đi qua Trúc Vận, đột nhiên đưa tay ra vỗ vai nàng ta, cười nói: "Ngươi cũng khổ cực rồi, nếu chưa ngủ thì trên đường đi ngủ cũng được." Dương Hạo vừa đưa tay ra, Trúc Vận theo bản năng định né tránh, nhưng động tác của nàng ta tuy nhanh, song động tác của Dương Hạo còn nhanh hơn, một chưởng này vẫn vỗ lên vai của nàng ta, căn bản không né kịp, Trúc Vận mặt không khỏi cứng đờ. Dương Hạo mỉm cười bước ra ngoài, thở dài: "Cứ đi tiếp như thế này, sợ rằng ta và ngươi đều ngày đêm đảo lộn, nghỉ ngơi vào ban ngày rồi." Trúc Vận cô nương nhìn bóng lưng của hắn, mũi dọc dừa hừ khẽ một tiếng, hậm hực nói: "Đáng đời ngươi, có phúc mà không biết hưởng." Nước sông ở gần bờ đối diện, trong đám bèo dày đặc bỗng dưng có một đoạn cỏ lau nhô lên, ở chỗ sâu trong bèo thỉnh thoảng lại nổi lên một chuỗi bọt nước rất nhỏ, giống như là một con cá bướng bỉnh đang phun bọt nước ở đó. ... Tây lộ Hà Bắc, dưới chân núi Tán Hoàng, tinh kỳ phất phới, ba quân đóng tại chỗ. Ở trước viên môn dựng cờ trắng, trông rất thê lương. Triệu Đức Chiêu vừa nhận được chiếu thư cải phong thành Ngô vương đang thu thập hành trang chuẩn bị khinh kỵ về Biện Lương chịu tang, thái phó Tông Giới Châu đột nhiên dẫn một người trẻ tuổi mặt mũi phờ phạc tiến vào trướng. Triệu Đức Chiêu hai mắt sưng húp vừa nhìn thấy vội vàng nghênh đón: "Lão sư." Tông Giới Châu gật đầu, nhìn xung quanh thấy trong trướng không có ai, liền nói: "Thiên tuế, người trẻ tuổi này từ trong cung tới, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với ngài." "Hả?" Triệu Đức Chiêu nhìn người trẻ tuổi kiêu ngạo, cũng không bước lên thi lễ tham kiến này, thấy hắn tuy mặt mũi phong trần, nhưng vẻ mặt tuấn tú, là một thiếu niên đẹp trai oai hùng hiên ngang, không khỏi có chút kinh ngạc. Triệu Đức Chiêu quan sát hắn thêm một chút rồi hỏi: "Tráng sĩ từ trong cung tới ư? Không biết có chuyện gì mà muốn gặp bản vương vậy?" Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của mỹ thiếu niên đó liếc Tống Giới Châu một cái, Tông Giới Châu hiểu ý, cười nhạt nói: "Lão phu tránh đi một chút." "Lão sư dừng bước." Triêu Đức Chiêu gọi một tiếng, nói với mỹ thiếu niên: "Tráng sĩ, đây là ân sư của bản vương, bất kể là chuyện như thế nào, đều không cần phải giấu ông ấy." Mỹ thiếu niên đó nói: "Chuyện này quan hệ trọng đại, thậm chí quan hệ tới cả sự an nguy của thiên tuế, cũng có thể... để cho người ta nghe ư?" Hắn vừa cất tiếng nói, không hề che giấu bản âm, giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe, không ngờ là một nữ tử. Triệu Đức Chiêu càng kinh ngạc, lại nói: "Đã là như vậy thì càng cần ân sư có mặt. Trong quân nếu nói chỉ có một người đáng tin, vậy cũng chỉ có ân sư của ta thôi, cho dù là chuyện có lớn thế nào đi chăng nữa cũng không cần phải giấu ông ấy." Tông Giới Châu nghe vậy mặt liền lộ ra vẻ kích động, không khỏi hơi chắp tay với học sinh của mình. "Tốt!" Nữ tử đó liếc Tông Giới Châu một cái, nói: "Ở đây có một phong thư, xin thiên tuế đọc thật kỹ, có bàn bạc với ai khác không là chuyện của thiên tuế." Nói xong liền cẩn thận rút một phong thư từ trong tay áo ra, dùng hai tay đưa lên. Triệu Đức Chiêu nhìn một cái, nhận lấy bức thư, vừa nhìn thấy tính danh của người viết thư, mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nói: "Tráng sĩ... mời cô nương ngồi, bản vương trước tiên đọc thư đã." Triệu Đức Chiêu vội vàng mở bức thư ra, chỉ đọc được một nửa liền đứng bật dậy, tức giận gầm lên: "Không ngờ lại có chuyện này! Không ngờ lại có chuyện này!" Nói xong, hai hàng lệ nóng đã tí tách rơi xuống. Tông Giới Châu tuy ở lại trong trướng, nhưng không tiện đọc thư, chỉ rót một chén trà cho Đinh Ngọc Lạc, ngồi ở bàn để đợi, mắt thấy Triệu Đức Chiêu kinh hãi như vậy, Tông Giới Châu vô cùng ngạc nhiên, nói: "Thiên tuế, lâm nguy mà không loạn, thấy biến mà không kinh hãi." Triệu Đức Chiêu lệ lăn dài trên má, bi phẫn nói: "Lão sư, học sinh sao có thể thấy biến mà không kinh hãi được, phong thư này... phong thư này..." Đinh Ngọc Lạc khịt mũi nói: "Thiên tuế đọc kỹ một chút xem đây có đúng là công chúa điện hạ tự mình viết không?" Triệu Đức Chiêu nói: "Không thể sai được, bức thư này quả thật là bút tích của Vĩnh Khánh, trong thư để khiến ta tin, còn đặc biệt nhắc tới những chuyện thời nhỏ mà chỉ có hai huynh muội chúng ta biết." Đinh Ngọc Lạc cười ha ha, nói: "Vậy thì tốt, trong kinh quả mẫu ấu đệ, đều ngóng trông ngài, thiên tuế nên sớm quyết định mới đúng, thiên tuế đường đường là một đáng nam như, khóc lóc sụt sùi như vậy, có ích lợi gì không?" Triêu Đức Chiêu bị Đinh Ngọc Lạc nói cho phải xấu hổ, đưa thư cho Tông Giới Châu, nói: "Mời lão sư xem." Tông Giới Châu do dự nhận lấy thư, Đinh Ngọc Lạc ở bên cạnh nói: "Bức thư này quan hệ trọng đại, nếu lão tiên sinh đọc qua rồi, là họa hay là phúc, là dữ hay là lành đều phải tự mình gánh chịu, thậm chí còn liên lụi tới cả người nhà nữa, ngài hãy nghĩ cho kỹ." Tông Giới Châu nghe xong, nhướn mày tức giận nói: "lão phu nhận ủy thác của tiên đế, dạy dỗ hoàng trưởng tử, dù máu chảy đầu rơi cũng không tiếc, đã là như vậy, phong thư này lão phu không xem không được." Tông Giới Châu mở thư ra, đọc được một nửa, sắc mặt trắng bệch, đoạn sau phần lớn là Vĩnh Khánh công chúa để khiến huynh trưởng của mình tin rằng đây là bút tích của mình, thuật lại một số chuyện nhà thời nhỏ, cùng với yêu cầu muốn hắn suất binh phục cừu. Tông Giới Châu không tiện đọc, hai tay ông ta từ từ rủ xuống, mặt mày trắng bệch, nói: "Tiên đế đột nhiên băng hà, lão thần vốn thấy kỳ lạ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ... giờ... giờ nên làm gì đây?" Triệu Đức Chiêu mặt đỏ như máu, phẫn nộ gầm lên: "Thù giết cha, không đội trời chung, ta... ta phải suất quân về kinh, giết vào Biện Lương, trừ tặc cho nước, báo thù cho cha, giết chết tên gian tặc tự lập làm vua đó." Tông Giới Châu trấn tĩnh hơn, khuyên: "Thiên tuế chớ có lỗ mãng, hiện giờ Tấn vương đã đăng cơ rồi, danh phận đã định, thiên tuế nếu thống binh giết về kinh, phải ăn nói thế nào đây? Nêu không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, thiên thuế phải nghĩ cho kỹ." Triệu Đức Chiêu phẫn nộ nói: "lão sư bảo cô nghĩ kỹ thế nào đây? Thù giết cha, thân là phận con, có thể giả vờ như không biết được ư?" Đinh Ngọc Lạc nhìn Tông Giới Châu với ánh mắt tán thưởng, nói: "Thiên tuế, thái phó nói rất có đạo lý, thiên tuế muốn báo thù cha, trừ quốc tặc, cũng phải bàn tính một phen, suy nghĩ kỹ càng mới được, đại sự như vậy, làm sao mà tùy tiện được." Tông Giới Châu nói: "Cô nương là phụng lệnh của Dương thái úy mà tới ư? Không biết Dương thái úy có chủ trương gì?" Đinh Ngọc Lạc nói: "Phản ứng của thiên tuế cũng nằm trong ý liệu của thái úy. Thái úy đại nhân khi sai ta tới đưa thư, từng dặn đi dặn lại, Tấn vương vừa đăng cơ, đế vị chư ổn định, nếu chư quân bắc phạt chịu đi theo thiên tuế, thiên tuế lấy thân phận hoàng trưởng tử, đem việc ác của Tấn vương tuyên cáo với thiên hạ, vị tất đã không có sức tranh đua. Lúc đó, chỉ cần công bố ý chỉ của nương nương, các lộ binh mã, quan viên mười phần có chín phần là án binh bất động, không cần vương (giúp vua), cũng không tương trợ hoàng trưởng tử, mà cứ đợi xem tình hình, đó cũng là chuyện thường tình, không thể cưỡng cầu được. Binh lính mà thiên tuế có thể dùng chính là đại quân bắc phạt tinh nhuệ, còn binh mà Tấn vương có thể dùng là cấm quân lưu thủ Biện Lương, thái úy còn có thể nhờ Tây Bắc chư phiên trợ lực cho thiên tuế." Đinh Ngọc Lạc còn chưa nói xong, Triệu Đức Vương đã hoan hỉ nói: "Thái úy đúng là trung lương của nước nhà, như vậy, đại sự có thể thành công rồi." Tông Giới Châu trợn mắt nhìn ái đồ một cái, chán nản lắc lắc đầu, quay sang Đinh Ngọc Lạc, nói: "Cô nương, ý của thái úy là quan trọng là thiên tuế có thể điều động được chư quân bắc phạt hay không." "Không sai!" Đinh Ngọc Lạc nói: "Thiêu tuế lần đầu lĩnh binh, dưới loại tình hình này, có thể chỉ huy được ba quân hay không thì khó mà liệu trước được. Thái úy nói, nếu thiên tuế tùy tiện nói chân tướng cho chư tướng biết, mà chư tướng không chịu mạo hiểm đi theo, thì sự cơ đã bại, thiên tuế sẽ không còn sinh lộ chứ đừng nói gì đến tạm thời ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ." Tông Giới Châu nói: "Tất nhiên là vậy, nhưng... thiên tuế nếu không nói rõ chân tướng, làm thế nào mà thử được tâm ý của chư tướng?" Đinh Ngọc Lạc cười nhạt một cái, nói: "Đây chính là vấn đề mà thiên tuế phải giải quyết, dân nữ... chỉ ở đây đợi hồi âm thôi!"