Công Tôn Khánh kinh ngạc nói: "Mỹ nhân kế?" Vương Bảo Tài cười âm hiểm: "Không sai, mạt tướng lúc trước khi còn ở Nhật Bản, vị chủ công do mạt tướng bảo vệ cùng với mấy đại danh ở xung quanh thường chiến tranh không ngừng, lúc đó dưới trướng chủ công có hơn bốn mươi võ sĩ, cũng tính là chư hầu khá cường đại, nhưng... Công Tôn Khánh cơ không hồ tin vào tai mình, thất thanh nói: "Ngươi nói bao nhiêu võ sĩ?" "Hơn bốn mươi." Công Tôn Khánh nghĩ ngợi một lát bỗng dưng nói: "Ặc, hơn bốn mươi tướng lĩnh ư? Quả thật cũng tính là hùng bá một phương rồi." Vương Bảo Tài lắc đầu, nói: "Không phải, là hơn bốn mươi võ sĩ, ặc... cũng chính là chiến sĩ." Công Tôn Khánh sờ sờ mũi, không nói gì nữa. Vương Bảo Tài cười khan, nói: "Chỗ chúng ta, hiện giờ không thể so với trung thổ được... khu vực đó, đại danh cường đại nhất cũng chỉ có hơn sáu mươi bộ hạ. Công Tôn Khánh trợn mắt lên, thầm nghĩ: ": "Đại danh cái rắm, ở chỗ chúng ta, thế được coi là thổ phí, mà còn là hạng yếu trong thổ phi." Hắn không biết lúc đó ở Nhật Bản, một dại danh dưới trướng có mấy chục võ sĩ, quả thật đã đạt tới cực hạn mà tài lực của hắn có thể nuôi dưỡng được rồi, cho dù là sáu năm mươi năm, ở đó có chiến tranh quy mô lớn, vũ lực mà hai đại danh điều động cũng chẳng qua là trên dưới một ngàn. Song hắn chỉ là một thư sinh, cho nên mới từ con số mà đưa ra suy đoán đơn giản, không biết được hơn sáu trăm năm sau, khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh, cũng chẳng qua là binh không tới một trăm, giáp gần ba mươi bộ, nhưng sau cùng vẫn lập được công lao hiển hách. Vương Bảo Tài nói: "Chủ công nhà ta muốn khoách trương vũ lực, nhưng tài lực lại có hạn, lúc đó, ở gần nhà có một tự miếu cực lớn, hương hỏa nghi ngút, vô cùng giàu có. Chủ công nhà ta liền có chú ý với tòa miếu đó, nhưng tên chủ trì đó giấu tài bào vô cùng kín đáo, hòa thượng ở chỗ chúng ta lại được người ta rất tôn trọng, gia chủ nhà ta không tiện cường hành bắt chẹt, thế là liền nghĩ ra một kế, phái một nhẫn giả, nhẫn giả này tuổi trẻ đẹp trai, hát hay múa giỏi, hắn giả vờ là một thị đồng xin vào chùa, rất nhanh liền thành nam sủng mà các tăng lữ ở thượng vị yêu thích, nhao nhao muốn hắn thị tẩm, thế là hắn lợi dụng cơ hội chính phó chủ trì tranh giành tính nhân với nhau, tìm được nơi giấu tài phú, kết quả thần không biết quỷ không hay... hắc hắc hắc...." Công Tôn Khánh vừa nghe xong, lập tức thấy ghê tởm, hắn phẫn nộ quát: "Đúng là ngu hết thuốc chữa, ngươi nhìn Dương Hạo, giống như là một kẻ thích nam nhân à?" Vương Bảo Tài ngượng ngùng nói: "Mạt tướng chỉ là muốn nói, dùng vũ lực rất khó mà hoàn thành được chuyện này, có lúc dùng sắc lại dễ dàng đạt được mục đích hơn." Công Tôn Khánh nói: "Nhưng... trong lúc vội vã, đi đâu mà tìm một nữ thích khách đây, lại còn phải trẻ tuổi xinh đẹp nữa?" Mắt hắn đảo lia lịa, lại nói: "Thị tỳ Trúc Vận ở bên cạnh Dương Hạo đó, chính là một nữ tử xinh đẹp bất tục, nếu muốn đả động được hắn, nữ thích khách này ít nhất thì cũng phải xinh đẹp hơn Trúc Vận mấy phần thì mới được." Vương Bảo Tài nói: "Ở cố quốc của ta, dạng nhẫn giả này có rất nhiều, nhưng trong lúc cấp bách, mạt tướng cũng không thể tìm được một nhân tuyển thích hợp, có điều... chúng ta có thể biến báo một chút, hắc hắc hắc...." Công Tôn Khánh trầm ngâm nói: "Cũng được, có thể giải quyết hắn mà không khiến người ta hoài nghi, đó là tốt nhất, còn phương pháp ám sát cụ thể thì do ngươi phụ trách, ngươi cứ mặc sức mà làm. Có điều, ta nhắc nhở ngươi trước, Dương Hạo rất nhanh sẽ rời khỏi địa phương mà chúng ta có thể khống chế rồi, một khi tiến vào phạm vi thế lực của tây bắc, vậy thì càng khó hạ thủ. Nếu lần này hành thích không thành... Lông mày của hắn nheo lại, sát khí đằng đằng nói: "Vậy thì xuất thủ trên đường, giải quyết toàn bộ chúng đi, chỉ có điều như vậy, cũng phải dùng thuốc mà đầu độc hết những bộ hạ của ngươi, tuyệt không thể lưu lại một người sống nào." Vương Bảo Tài lập tức nói: "Mạt tướng hiểu rồi." … Trong phòng của Dương Hạo, Lý Khánh Phong và Dương Hạo ngồi đối diện nhau, Trúc Vận cô nương thì ngoan ngoãn ngồi ở gian ngoài, trong tay không ngờ lại đang thêu khăn hồng, nhìn bộ dạng nhàn nhã của nàng ta, thực sự khó khiến người ta tin được nàng ta là một nữ anh hùng giết người không chớp mắt. Nàng ta cúi đầu thêu hoa, đôi tai thì cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bốn phía. Danh tự ban đầu của nhẫn thuật vốn chính là thuật ẩn thân, bộ hạ của Vương Bảo Tài tuy không phải đều xuất thân từ nhẫn giả, nhưng bên trong không thiếu năng nhân dị sĩ giỏi tiềm phục ẩn tung, nàng ta tự nhiên là không dám lơ là. "Thái úy, ngày mai chúng ta tới thành Giang châu rồi, đi thêm nữa là vào phạm vi thế lực của Phủ châu, ta thấy bọn chúng đã quẫn bách, có ý trắng trợn ra tay rồi. Để phòng vạn nhất, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường." Dương Hạo cười ha ha: "Ngươi định hạ thủ ở Giang châu ư?" Lý Khánh Phong cười ha ha, nói: "Chuyện trọng đại như thích sát thái úy đương triều, tin rằng người nhận được mệnh lệnh sẽ không quá nhiều, từ tình hình của đoạn thời gian này cho thấy, chắc chỉ có Công Tôn Khánh và Vương Bảo Tài hai người này biết, nếu hai người này bị khống chế, những người khác không đáng để lo lắng." Dương Hạo gật đầu, nói: "Bọn họ là tuyên chỉ sứ, không thể giết được, ta dẫu sao cũng không thể tự mình quay về Lô châu rồi hướng tới tri phủ hiện nhiệm Trương Kế Tổ mà truyền đạt ý chỉ được?" Lý Khánh Phong mỉm cười, nói: "Được, vậy thì giải quyết Vương Bảo Tài đi, khống chế Công Tôn Thắng, đợi khi chúng ta tiến vào tây bắc rồi, bọn chúng chẳng dở được trò gì nữa đâu." Dương Hạo ừ một tiếng, lại có chút không yên tâm, nói: "Đám người các ngươi đều đã để chúng thấy mặt, trước mắt bao người có tiện động thủ không?" Lý Khánh Phong cười nói: "Thái úy yên tâm, chúng tôi ở trong bóng tối còn có nhân thủ." Dương Hạo nói: "Cái này ta biết, nếu không thì trên đường, người "hành thích" bản quan từ đâu mà có? Chỉ là... vừa vào Giáng châu, quan lại địa phương của Giáng châu tất sẽ tới nghênh đón, người của các ngươi có cơ hội tiếp cận bọn chúng không?" Ký Khánh Phong vẫn cười cười: "Nếu là ở nơi khác, chưa chắc đã có cơ hội, nhưng nếu ở Giáng châu thì không có vấn đề." Dương Hạo nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên nhớ tới Lý Thính Phong làm quan ở Đường quốc, thành Giáng châu này ở khu vực giao giới giữa tây bắc và Trung Nguyên, là địa phương quan trọng để trao đổi tin tức, đoán rằng trong quan phủ đương địa ắt đã bị người của bọn họ trà trộn vào, cho nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Như vậy rất tốt, tất cả nhờ Lý huynh an bài." Giang châu bắc dựa vào núi Lữ Lương, nam kề dãy Nga Mi, lịch sử lâu đời, thời kỳ Xuân Thu từng là đô thành của nước Tấn. Thời chiến quốc thì thuộc nước Ngụy, đây là một tòa "Ngọc Ngưu thành" (thành trâu nằm), chỉ có hai cửa thành nam bắc, nam là miệng bắc là mông, đông tây thiên trì là mắt trâu, chòi canh làm sừng trâu, con đường duy nhất từ bắc tới nam là cột sống của trâu, mấy chục con ngõ nhỏ ở trái phải là xương sườn của trâu, bảo tháp xây từ thời Đường chính là đuôi trâu. Dương thái úy vừa tới, tri phủ Tiêu Nguyệt Sinh của Giáng trâu liền dẫn quan viên ra khỏi thành nghênh đón từ xa, mời Dương Hạo vào châu phủ đãi khách. Phủ nha Giáng châu là một đại đường lớn nhất trong tất cả châu nha trên thiên hạ, tòa phủ nha này xây từ thời Đường, từng là soái phủ của danh tướng Đại Đường Trương Sĩ Quý, sâu năm gian, rộng bảy gian, vô cùng hùng tráng. Dương Hạo chào hỏi quan lại trên dưới của châu phủ, sau khi hàn huyên một phen, liền được Tiêu tri phủ tự mình dẫn vào Tùy viên (công viên). Tùy viên được xây vào sáu mươi năm Tùy Khai Hoàng, lại có tên là Liên Hoa trì, Cư Viên trì, phong cảnh tú lệ nhã trí, là viên lâm duy nhất của nơi này, bình thường chính là nơi mà quan liêu, sĩ đại phu cùng với vợ con tới dạo chơi. Dương Hạo tới Tùy viên, chỉ thấy trúc mộc hoa liễu, đài đình suối đầm, giống như thời nguyên thủy, là một tòa viên lam sơn thủy tự nhiên. Trong rừng cây đan xen với nhau, nước từ phía tây bắc rót vào suối, hình thành thác nước, phun châu bắn ngọc. Trong viên có một cây cầu Tử Ngọ nối nam với bắc, trên cầu có một chỗ nghỉ chân tên là Hồi Liên đình, cao cao sừng sững, nhìn về xa xa mà như nhìn cảnh gần. Bên cạnh suối là cây cỏ, tường vi, thúy mạn, cùng nhau khoe sắc. Phía nam của con suối là một tòa hương đình, dùng gỗ để chế thành hành lang gấp khúc. Hương đình dựng ở giữa tương thông với tẩm thất đã được an bài cho Dương Hạo. Phía tây nam con suối có "Hổ Báo môn" thông thẳng tới đại đường của châu nha. Trên bức tường bên trái của hổ báo môn có treo một bức tranh mãnh hổ và dã trư đánh nhau, trên bức tường bên trái là tranh hồ nhân ngọc báo, phong cảnh khá nhã trí. Tiêu Nguyệt Sinh đưa Dương Hạo vào hương đình, mỉm cười nói: "Thái úy từ xa tới chắc mệt rồi, ngài cứ nghỉ ngơi một chút. Buổi trưa, hạ quan cùng đồng liêu bản phủ sẽ mở tiệc tẩy trần cho thái úy." "Phiền phủ đài rồi." Dương Hạo tiễn Tiêu tri phủ ra, quay lại nhìn quản gia Lý Khánh Phong ở bên cạnh một cái, Lý Khánh Phong hơi gật đầu. Dương Hạo cười nhạt một tiếng rồi bước về phía Hương đình. Tiệc tẩy trần được bày trong hành lang có mái che của Tùy viên, Tiêu Nguyệt Sinh và Dương Hạo, Công Tôn Khánh, Vương Bảo tài ngồi ở ghế thủ tịch, trái phái xếp thành hình chữ nhất, là một số quan lại, thân sĩ danh lưu cao cấp của phủ Giáng châu. Bên cạnh mỗi một quan viên đều có một quan kỹ mặt mày xinh đẹp, mồm miệng lanh lẹ bồi tiếp, phía trước còn có một đội nhã nhạc. Trong viện không cầm người đi lại, có điều có rất nhiều công sai tuần tra ở xung quanh, rất nhiều người đi tới đây liền tự giác quay lại, không dám làm phiền. Khách chủ mời rượu nhau, lúc tửu hứng đang bốc cao thì phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng quát, Dương Hạo ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ nằm ở đó, hai tay đang hoảng hốt lần mò xung quanh, sờ được một cái ống tiêu và một cây gậy trúc mới bò lên được. Ở hành lang ẩm yến đối diện, mấy người dạo chơi bộ dạng như sĩ tử đang nhìn chằm chằm động tác của Dương Hạo, lúc này cũng quay hết về phía kia. Ở trước mặt thiếu nữ đó là một tên nha sai, hung ác quát: "Đi chỗ khác, nơi đây mà ngươi cũng dám xông bừa vào à." Thiếu nữ đó hoảng hốt nói: "Nô gia chỉ ở trong công viên này thổi sáo, ca hát, nhờ các vị đại gia thưởng cho mấy văn tiền mà sống qua ngày, vị đại gia này vì sao lại đuổi ta đi?" Dương Hạo nhìn ra xa, thấy thiếu nữ này quần áo thô lậu, dung mạo thanh tú, hai mắt không có trọng tâm, không ngờ là một thiếu nữ mù. Nữ tử dung mạo thanh tú, thân thế đáng thương vốn rất dễ giành được lòng đồng tình, che chở của nam nhân, mà nữ tử mù này, bộ dạng yếu ớt đáng thương cực kỳ động lòng người. Dung mạo của nàng ta không phải là tuyệt sắc, nhưng bộ dạng đáng thương mà nàng ta biểu hiện ra lại là thứ có thể đả động lòng người nhất, tên nha sai giống như hung thần ác sát đó thấy vẻ mặt này của nàng ta cũng không nỡ lấy tay đẩy nữa. Thấy bộ dạng đáng thương như một con chim én bị kinh hãi của nàng ta, Tiêu tri phủ không khỏi nổi lòng thương hương tiếc ngọc, vội vàng cao giọng nói: "Chẳng qua là một nữ tử mù đáng thương mà thôi, hà tất phải dọa nàng ta, dùng lời lẽ nhẹ nhàng mời nàng ta đi đi, chớ có quấy rầy nhã hứng của thái úy.." Thiếu nữ đó nghiêng tai lắng nghe, đã biết được nguyên nhân, vội vàng cúi người hành lễ với phía vừa phát ra tiếng nói, sợ hãi thưa: "Dân nữ không biết chư vị lão gia đang ẩm yến ở đây, đã mạo phạm chư vị lão gia, dân nữ xin tránh đi." Cây gậy trúc trong tay của nàng ta hoảng loạn gõ xuống đất, bởi vì vội vàng bỏ đi, suýt nữa thì lại trượt chân ngã. Dương Hạo thấy nữ tử này đáng thương như vậy, không khỏi cảm thấy động lòng trắc ẩn, liền nói: "Ngẫu nhiên nghe thấy một khúc nhạc thôn quê, nghĩ chắc cũng có phong vị khác lạ. Cớ sao không mời vị cô nương này vào, thổi một khúc cho bản quan và chư vị đại nhân nghe để trợ tửu hứng." Tiêu tri phủ nghe thấy thái úy đã lên tiếng, vội vàng đáp ứng ngay, sai người đỡ nữ tử mù đó vào. "Đa tạ chư vị đại nhân, không biết chư vị đại nhân muốn nghe khúc gì." Nữ tử mù đó tiến vào hành lang liền cúi người xin lỗi, giọng nói trong trẻo, nghe rất lọt tai, khiến người ta có thêm hào cảm với nàng ta. Dương Hạo giơ chén lên, cười nói: "Không biết cô nương biết thổi những khúc gì?" Nữ tử mù rụt rè nói: "Nô gia biết mai hoa dẫn, tiểu đơn vu, đại đơn vu, đại mai hoa, tiểu mai hoa, hư đạc!" Mắt Dương Hạo sáng lên, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói...hư đạc?" "Vâng, đại nhân đã từng nghe khúc này rồi ư?" Đồng tử của Dương Hạo hơi co rút lại, nhìn chằm chằm vào nữ tử mù ở trước mặt, cười một cách rất cổ quái, nói: "Không sai, bản quan... đã từng nghe qua khúc này rồi. Vậy... mời cô nương tấu cho chúng ta một khúc hư đạc đi." "Vâng!" Nữ tử mù dạ một tiếng, dùng môi thôi sáo, một thanh âm nhu mỹ, thâm trầm hàm súc, kỳ ảo phiêu dật từ từ vang lên. Dương Hạo nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại. Bọn Tiêu tri phủ thấy thái úy nghe đến nhập thần như vậy, cũng vội vàng thôi nói cười, nhao nhao giỏng tai lắng nghe. Tiếng sáo vang lên bên tai, đồng thời trong đầu hắn nhớ lại giọng nói của Liễu Đóa Nhi: "Đây không phải là cây sáo, chuẩn xác mà nói, nên gọi là xích bát, xích bát vốn bắt nguồn từ sáo của người Khương, so với sáo và tiêu thì không có khác biệt quá lớn. Có điều ở Trung Nguyên lại hiếm khi nhìn thấy. Thiếp thân nghe hào thương hải ngoại nói, sau khi Nhật Bản sai sứ tới Trung Thổ học xích bát, mang về tuyên truyền ở Đông Doanh. Nghe nói một vị thái tử của bọn họ đam mê xích bát đến nỗi ngày nào cũng thổi, giữ khư khư bên người. Có điều khúc mục mà bọn họ lưu truyền phần lớn là truyền tới từ thời Đường, ví dụ như..." Lập tức, hắn lại nhớ tới một đoạn hội thoại của phu nhân Phúc Điền Tiểu Bách Hợp của đại đương gia Biện Hà bang Trương Hưng Long. "Trương phu nhân..." "Nô gia không dám đâu, phu nhân là Trương thị, nếu để phu nhân nghe thấy đại nhân xưng hô như vậy rất sẽ trách phạt nô gia, nô gia chỉ là một thị thiếp của phu quân, đại nhân cứ gọi thẳng tên của nô gia là được rồi." "Ặc, Tiểu Bách Hợp phu nhân, nàng vừa rồi có phải là thôi khúc "hư linh" hay không?" "Đại nhân từng nghe qua khúc này rồi à? Ừ, cũng đúng, khúc này vốn là từ Trung Nguyên truyền vào Đông Doanh của chúng ta mà, đại nhân tất nhiên là nghe qua rồi. Có điều ở chỗ chúng ta, khúc này không gọ là "hư linh", mà gọi là "hư đực", nghe nói vốn là một đoạn nhạc của Phật gia, nô gia nhớ cố thổ, ngẫu nhiên thổi ra, không ngờ lại làm kinh động tới đại nhân..." "..." Khóe miệng Dương Hạo nở một nụ cười mỉa mai: "Không ngờ bản quan ở Biện Lương ngủ với hoa ở bên liễu, mặc sức thưởng thức múa hát và sắc đẹp, không chỉ từ tay Triệu quan gia nhặt lại một cái tính mạng, bằng vào đống tri thức loạn thất bát tao này, hôm nay lại may mắn cứu lại một tính mạng của mình. Hư linh, hắc, một âm là thành Phật ư? Thế nhưng, bản quan tuy là đi về hướng tây, nhưng hoàn toàn không có ý muốn làm Phật!"