Đường Diễm Diễm theo các cô nương từ khắp nơi được chiêu mộ về bước chân vào phủ Khai Phong. Vừa vào thành, liền thấy các tòa nhà nhiều tầng, các nhà lớn nhiều như mây, khắp phố đều là người đi lại mặc áo gấm, phường thị náo nhiệt, cảnh tượng hoa lệ của nó quả thật không chỉ một nơi hai nơi. Đợi khi nàng đến đường Sát Trư, nghĩ đến cuối cùng đã trốn thoát khỏi đám người vây bắt của nhị ca, tức có thể gặp được Dương Hạo, trong lòng vô cùng sung sướng. Không ngờ vừa vào đến đường, liền gặp phải đám kiệu to kiệu nhỏ kéo nhau đi, lại thêm người tản bộ trên đường đông đúc, khiến cho cả chỗ đường nhỏ chật cứng người. Phải tốn bao nhiêu thời gian chen chúc, mấy đám kiệu nhỏ ấy, thậm chí một đám lớn các cô nương hoa lệ mới rời khỏi đường, bọn họ liền bị đưa vào Như Tuyết Phường. Lưu ma ma là người phụ trách thu nhận những cô nương mới đến này, đám cô nương này phần lớn đều đến từ những nơi nghèo khổ khó khăn, cầm kì thi họa những trò tiêu khiển thanh cao này phần lớn không biết. Dù chỉ cần bọn họ làm a hoàn đi hầu hạ tiểu thư, tiếp đón khách nhân, cũng phải qua một lần đào tạo chuyên môn, các cô nương cụ thể làm được những cái gì còn cần phải dựa vào quy tắc để lựa chọn. Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu buôn bán vô cùng náo nhiệt, hơn nữa vừa mới mở cửa kinh doanh. Các chỗ hầu như đều thiếu người, đám cô nương nổi tiếng đó lại vội vàng đi đưa tiễn Dương Hạo, còn đem theo một đám tay chân và a hoàn lớn đi, nhân lực càng thêm thiếu. Lưu ma ma chỉ huy những cô nương mới lần đầu đến Biện Lương thành vào trong viện tử để luyện nói, bận đến mức đầu toát đầy mồ hôi. Lúc đó, bà chỉ nhìn thoáng qua đã thấy Đường Diễm Diễm. Các cô nương có thể được chiêu mộ đến thanh lâu đều là những nương tử tuấn tú được lựa chọn trăm người lấy một, nhưng các cô nương tuấn tú nhiều như thế đứng cùng một chỗ với nhau, Đường Diễm Diễm áo xanh bố y vẫn là nổi bật như một tiên hạc trong đám chim thôn, kiều lệ vô trù, trác nhĩ bất quần. Lưu ma ma ánh mắt sắc bén, nhất thời nhìn thấy vị cô nương không phải người bình thường, chỉ cần chăm chút cẩn thận một lượt, tương lai tiền đồ ít nhất không thua gì những vị cô nương xưng hiệu hoa bảng trạng nguyên, bảng nhãn. Đặc biệt là…… Tuy rằng những cô nương đó đều là vì gia cảnh khó khăn, nghèo khó, nhận được tiền đặt nhất định tự nguyện mà xung phong đến, nhưng người ở những nơi thôn quê hẻo lánh mà vừa vào phủ Khai Phong, nhìn thấy thế giới rộng lớn trước mắt, sẽ không tránh khỏi có chút lo lắng, căng thẳng. Nhưng vị cô nương này không hề giống như thế, nhìn bộ dạng của nàng, cười vô cùng ngọt ngào tự nhiên, niềm vui ấy như vui lây cả trời đất. Ở kĩ viện mà có chuyện như vậy quả là lần đầu mới thấy. Lưu ma ma vô cùng hài lòng, lập tức đưa nàng vào nhóm đối tượng bồi dưỡng quan trọng. Bà ta gọi nàng ra khỏi đám người, để nàng giúp điều chỉnh hàng ngũ, Đường Diễm Diễm và mấy tiểu a hoàn của Như Tuyết Phường khác dưới sự chỉ huy của Lưu ma ma đưa các cô nương đến những nơi đất trống rộng lớn. Lưu ma ma liền đứng ở trên một hòn đá lớn trước hòn giả sơn trong ao hướng về các cô nương giáo huấn, giới thiệu một chút các quy tắc của Nhất Tiếu Lâu. Thừa dịp này Đường Diễm Diễm liền hướng về mấy cô nương a hoàn mặt mũi quen thuộc vừa nãy hỏi: "Vị cô nương này, nghe nói chưởng quầy sau rèm của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu của chúng ta là Nam nha Dương Hạo Dương đại nhân?" Tiểu a hoàn đó thấy nàng dù là giả trang cô nương dưới quê, nhưng dung mạo lại xinh đẹp hơn tám chín phần bản thân, trong lòng cũng có chút đố kị, vừa nghe thấy nàng mở miệng hỏi đến ông chủ sau lưng Nhất Tiếu Lâu, liền cười lạnh một tiếng mà nói: "Nhìn không ra, mắt mũi cô nương cũng thật là nhanh nhẹn đó nhỉ. Không sai, sau lưng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu của chúng ta có hai vị đại chưởng quầy, một vị là Thôi Đại Lang Thôi công tử chỉ quản xuất tiền, các việc khác tất cả đều không quan tâm. Còn một vị khác chính là Dương viện sử, nếu không phải có Dương viện sử thì Nhất Tiếu Lâu chúng ta không được phát đạt như ngày hôm nay." Đường Diễm Diễm vừa nghe thấy cười càng thêm vui vẻ, dù rằng nhị ca nói rằng Dương Hạo và các oanh oanh yến yến của Nhất Tiếu Lâu này ngày đêm hoan lạc, túng tình thanh sắc, nhưng thật ra trong lòng nàng không tin lắm. Nghĩ đến ban đầu nàng phải hao tổn bao nhiêu công sức mới khiến Dương Hạo thích nàng, Dương Hạo nếu là kẻ không có tiền đồ như thế, sớm đã ngoan ngoãn làm thần tử dưới váy của nàng rồi. Đặc biệt là nhị ca nói một cách nhất quyết muốn gả nàng cho đương kim hoàng đệ làm thiếp thì nàng càng thêm tin chắc rằng đây là do nhị ca cố ý phỉ báng Dương Hạo. Bởi vì có cách nghĩ này, hiện nay dù đã tới được Nhất Tiếu Lâu, nhưng nàng lại không vội vàng mà đi gặp Dương Hạo ngay. Trái tim tinh quái của Đường đại tiểu thư liền nổi lên, nàng muốn đợi Dương Hạo chạy đến, sau đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chàng, giận dỗi chàng một phen. Nàng liền cười với a hoàn đó nói: "Ồ, Dương viện sử lúc này đang ở phủ Khai Phong làm việc à? Chàng buổi tối sẽ đến đây chứ?" A đầu đó cũng chợt nảy sinh cảnh giác, bàn tay nhỏ phất quạt làm gió, đôi mắt như ngọc nhìn một lượt trên người nàng, cười mỉm nói: "Ngươi quan tâm như thế đến hành tung của Dương viện sử làm gì? Ờ…… ta đã nói mà, thì ra ngươi nghĩ rằng mình có vài phần nhan sắc, mong muốn được một bước lên trời, trèo lên cành cao ngồi làm phượng hoàng à. Ta nói vị cô nương nhé, ngươi vẫn không nên mộng tưởng ngu ngốc, viện tử này của chúng ta bao nhiêu cô nương xinh đẹp cả ngày đi lại trước mắt Dương viện sử, đều không khiến cho vị chủ nhân này nhìn lấy một cái, chỉ dựa vào ngươi……hừ." Đường Diễm Diễm vừa nghe càng thêm vui mừng. A hoàn này lời nói vô lễ, nàng cũng không lấy làm quan tâm lắm. Lúc này một vị a hoàn khác đang ngồi trên một viên đá nghỉ ngơi cười nói: "Nói cũng phải đó, nhiều cô nương xinh đẹp như thế nghĩ muốn kết thân với Dương viện trưởng, nhưng người ta chẳng thèm nhìn ai. Nhưng cũng phải nói đến duyên phận, vẫn thật là kì lạ vô cùng, ban đầu Dương viện sử giúp cho Đóa Nhi cô nương đối phó Ngô Oa Nhi, ta vẫn còn cho rằng Dương viện sử có thể nên duyên lương phối cùng Đóa Nhi cô nương, ai mà ngờ được cuối cùng ngài lại với đối thủ hợp thành đôi." Đường Diễm Diễm ngạc nhiên hỏi: "Ai với ai hợp thành đôi?" Hai a hoàn ở phía trước cười một cách quái dị nói: "Đương nhiên là Dương viện sử và đệ nhất hành thủ của thành Biện Lương chúng tôi Ngô Oa Nhi cô nương. Ta ở trong viện tử này có thể nhìn được rõ ràng, Dương viện sử cả ngày vui chơi ở đây, chỉ cần ngài vẫy tay, không biết bao nhiêu cô nương sẽ chủ động đến tận cửa dâng mình ấy chứ. Nhưng Dương viện sử người ta chán là một người cũng đều không làm khó, cũng chỉ nạp mỗi đệ nhất hành thủ của Biện Lương chúng ta là Ngô Oa Nhi làm thiếp, đã nhìn ra chưa hả? Người ta Dương viện sử đôi mắt cao lắm, cô gái thôn quê à, cô nương chỉ là cô nương nhà quê, có thể lọt vào ánh mắt của Dương viện sử người ta không?" Đường Diễm Diễm vừa nghe nhất thời tức giận: " Chàng nạp thiếp sao? Chàng lại dám nạp thiếp! Thật là ở đâu có cái lý này, nạp thiếp thì phải thông qua ta, được dự đồng ý của chính thê, chàng có hiểu quy tắc hay không, đây vốn là……không coi ta ra gì cả……" Các tiểu a hoàn nhìn thần sắc Đường Diễm Diễm, đột nhiên cười nói: "Dương viện sử hôm nay sẽ theo Ngụy vương điện ha xuống Giang Hoài công cán, các vị cô nương đều đi bến thuyền Biện Hà đưa tiễn viện sử đại nhân đi rồi. Trên đường ngươi tới chắc là cũng phải nhìn thấy rồi chứ? Luận về nhan sắc, luận về tài nghệ, đám cô nương đó chẳng có ai không mạnh hơn ngươi? Ha ha, cứ cho là Dương viện sử chắc phải nạp thêm một phòng thiếp nữa, cũng không đến lượt ngươi, hay là cứ an phận một chút đi……" Tiểu a đầu đó nói xong, hai tay chắp lưng dương dương đắc ý mà đi. Đường Diễm Diễm càng nghĩ càng tức giận: "Được lắm, Dương Hạo chàng, bổn cô nương gian khổ vất vả trốn chạy đến gặp chàng, chàng được lắm đấy! Nếu chàng nạp thiếp trước khi lấy ta thì ta không quản được chàng, nhưng chúng ta rõ ràng đã có hôn ước, chàng muốn nạp thiếp, dù sao cũng phải hỏi qua ta mới được, chàng lại tự mình quyết định, con hồ ly đó cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì lại có thể mê hoặc được chàng… ai da." Nàng đang tức giận không bình tĩnh vì sự coi thường của Dương Hạo với nàng, đột nhiên nghĩ đến những thông tin quan trọng mà a hoàn vừa rồi nói lộ ra: " Chàng hôm nay phải đi Giang Hoài công cán? Vậy ta không phải không thể gặp chàng sao? Vẫn phải tìm được chàng mới có thể tính sổ với chàng được." Lúc này lo chẳng xong đến nỗi tức giận trong lòng, Đường Diễm Diễm lập tức rời khỏi đi đuổi theo Dương Hạo. Khi đám cô nương đó đến Biện Lương đều lĩnh một món tiền gọi là an ủi gia phí, trong phường quản sự sợ bọn họ lừa tiền chạy trốn, vì thế ngoài cửa đều có người canh giữ. Các cô gái mới đến này không có người dẫn theo, như thế không thể ra khỏi cửa. Đường Diễm Diễm nếu dùng sức mạnh, tự mình cũng không sợ đám bang nhân bảo vệ viện đó, nhưng đây lại là sản nghiệp của nhà mình, đánh hỏng đồ đạc thì lại phá vào tiền của Dương Hạo, hơn nữa lúc này cũng chẳng có thời gian để đánh nhau. Vì thế Đường Diễm Diễm nhân lúc Lưu ma ma đang dặn dò với mấy cô nương kia, không có ai chú ý đến hành tung của nàng, liền âm thầm trốn vượt qua tường, nàng đột nhiên phi thân nhảy một cái, đơn thương phi qua tường, thân hình hơi cong, giống như một con chim yến đang lướt gió lướt nước mà bay. "Lộng châu than thượng dục, độc bả ly hoài ký tửu tôn, vô hạn yên hoa bất lưu ý, nhẫn giáo phương thảo oán vương tôn…." Tiếng hát ai oán, Ngụy vương Triệu Đức Chiêu trên con thuyền lớn chầm chậm rời khỏi bến thuyền, ba chiếc buồm lớn toàn bộ được căng ra, trái phải những chiếc chèo thuyền dài khua nước, hùng dũng mà tiến về phía xa. Trên bến thuyền, các quan viên nói cười những cảnh tượng mới mẻ mà hôm nay được nhìn thấy, lần lượt cung tiễn vương gia và tướng gia rời bước, thần thái bọn họ rất thanh nhàn, đến cả đám đại thần, rất nhiều người cũng không biết chuyện lương thảo kinh thành rốt cuộc sẽ đi đến những kết cục nào. Nhưng chính vì như thế, bọn họ mới càng cho rằng lần này Triệu Đức Chiêu được phong vương, là một tín hiệu quan gia muốn truyền đạt cho văn võ bá quan biết sẽ lập hoàng tử làm vua, vì thế cũng đã có người ngầm lên kế hoạch thỉnh xin lập thái tử rồi. Đối với nguy cơ có tính thực chất như thiếu lương này thì bọn họ lại hoàn toàn không biết. Đợi Tấn vương và tướng gia lần lượt lên kiệu rời khỏi, đám quan viên lúc này mới lần lượt khởi kiệu rời khỏi, nhìn theo bóng kiệu lớn dần đi xa, Liễu Đóa Nhi và các cô nương hồng nhan khác cũng lần lượt khởi kiệu về, đem theo người của mình như nước thủy triều rút về bên ngoài. Phủ nha Khai Phong chính là ở bên Biện Hà, từ bến thuyền hướng về phía tây, đi qua cầu, tiến vào góc tây lầu phố lớn là một kiến trúc hùng vĩ bậc nhất kinh thành. Một chiếc kiệu tám người khiêng đang đi trên con đường nhỏ, khi vừa mới tới đầu cầu, trong đám sương mù đột nhiên xông đến một người, có tiếng ai da, một chốc sau đâm sầm vào chiếc kiệu lớn tám người khiêng. Vị này là một cô nương mặc áo xanh bố y, nàng từ trong một con đường hẻm chạy ra, đúng lúc chiếc kiệu lớn đến cửa hẻm, vị cô nương này chạy vội vã, chân đứng không vững, vừa chạm một cái liền đâm vào chiếc kiệu. May sao chiếc kiệu lớn là kiệu tám người khiêng, kiệu nặng, tám người nâng cũng ổn định, bị nàng đâm một cái chỉ hơi nghiêng ngả một chút, không bị lật nhào cả kiệu. Người ngồi trong kiệu chính là Triệu Quang Nghĩa, hắn đang ngồi trong kiệu nhíu mày trầm tư suy nghĩ, mạch tư duy vừa nghĩ đến việc Ngụy vương không thể vận lương thành công quay về, làm sao ứng phó với tàn cục của Khai Phong, đang nghĩ đến đây, chiếc kiệu đột nhiên hơi nghiêng ngả. Triệu Quang Nghĩa không khỏi bất giác mà bị ngả về bên phải, đầu vai đâm vào cạnh xe. Hắn lúc này đang đội mũ quan, chiếc mũ quan vừa đủ rộng đến một tấc năm sáu gì đó, bị cú đâm này mũ quan đâm vào đỉnh kiệu, đột nhiên bị cong đi. "Thật là vô lý quá, đây là cái kiệu khênh kiểu gì?" Triệu Quang Nghĩa tức giận đùng đùng, vừa chỉnh lại áo quần xông ra ngoài. "Đứa con gái to gan, lại dám xông vào đại nhân!" Hộ vệ hai bên thấy đại nhân tức giận, liền hoảng sợ mà quát mắng ra oai hùng hổ vây lại. Ai da da, thật xin lỗi, xin thứ lỗi. Tiểu nữ đi lại lơ đãng, vị đại thúc này chắc cũng không trách cứ!" Đường Diễm Diễm vừa nhìn thấy người đó bước từ trong kiệu ra tầm khoảng ba bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, sắc mặt hơi ngăm đen, thân hình có chút hơi beo béo, trông ra vẻ ngoài nghiêm chỉnh, chỉ là chiếc mũ quan trên đầu bị méo, mao mũ bên trái bằng, bên phải lại hơi chút dị hình hướng lên, lại phối hợp với bộ dạng tức giận thổi râu trợn mắt đó trông vô cùng buồn cười, không nhịn được mà phì cười, rồi vội vàng xin lỗi hắn. Người ta thường nói thò tay không đánh người cười nói, huống hồ vị thiếu nữ này vừa cười vừa nói, dung mạo xinh xắn, lại có một khuôn mặt tươi cười hấp dẫn, cúi người làm lễ, Triệu Quang Nghĩa ngẩn người một lúc, tức giận bỗng tan biến, hắn vội xua xua tay, ngăn đám quân hộ vệ đang xông lên, làm ra vẻ trang nghiêm tức giận mà dạy dỗ: "Một người con gái nhà lành, đi đứng nói năng phải có chừng mực, ngươi xem a đầu ngươi……" "Vâng vâng vâng, đại thúc dạy chí phải, xin hỏi đại thúc, bến thuyền Biện Lương ở bên nào thế ạ?" "À? Ồ, bên đó……" Triệu Quang Nghĩa bất giác quay lại sau chỉ về phía đó. Đường Diễm Diễm vui mừng, vội vàng bái lạy hắn mấy cái nói: "Đa tạ đại thúc, tiểu nữ xin cáo từ." Nàng nhấc chân liền chạy về phía những quan sai đó vừa chỉ, thò tay đẩy người: "Xùy xùy xùy, xin tránh ra, tránh ra một chút, thật là không có mắt nhìn à." Mấy người thị vệ nha sai đó không thấy Triệu Quang Nghĩa ra lệnh gì, cũng đành để nàng đẩy mình qua một bên mà đi. Đường Diễm Diễm nhấc váy, đạp chân mà chạy. Triệu Quang Nghĩa nhìn theo bóng hình nàng, chỉnh sửa lại mũ quan bên thẳng bên cong một cái, lắc đầu mà thở dài nói: "Cũng không biết đây là a đầu của nhà ai, quả thật là có chút thiếu nề nếp gia giáo, ai…… người đâu, khởi kiệu, về phủ." Bên sông, một chiếc thuyền nhỏ. Nói là thuyền nhỏ, chỉ là nói so sánh với những chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa ở trên sông Biện Hà đi lại lâu nay. Chiếc thuyền trước, thuyền giữa và thuyền sau đầy đủ, trên thuyền có cột buồm, thuyền thủ mạnh khỏe, cũng là một con thuyền có thể đi đường dài. Một vị công tử chính thống áo mũ bạch bào, khuôn mặt đẹp như ngọc, đem theo hai người đại hán hùng hổ, dữ tợn, thân hình cao to bước lên thuyền. Vị công tử này đi tới đầu thuyền, hướng mắt nhìn về phía xa xa, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt cười hơi cong, có dáng vẻ như cười như không rất khó tả, nhưng lại lộ vẻ đắc ý như ngọc trong suốt. Nàng mở chiếc quạt, nhẹ nhàng phẩy, dặn dò nói: "Đi thôi, không gần không xa bám lấy bọn họ." "Vâng!" Một đại hán cung kính vâng một tiếng, lập tức hướng về lão đại chèo thuyền hạ lệnh, các thuyền chèo sớm đã chuẩn bị đợi lệnh lập tức rời khỏi bến thuyền, hướng về phía nam mà đi. "Ta đi thuyền giữa nghỉ ngơi, bọn họ đi chúng ta cũng đi, bọn họ dừng chúng ta cũng dừng, chỉ cần theo suốt dọc đường, không cần gây chuyện thị phi." Vị công tử đó cúi đầu dặn dò. "Tuân mệnh, thuộc hạ hiểu, tiểu…… công tử cứ yên tâm." Vị đại hán đó hơi ngẩng đầu lên, theo thói quen nhấc chiếc mũ nan lên, dưới chiếc mũ nan một đôi lông mày rậm, đôi mắt có thần, chính là Trương Thập Tam. Thư sinh đi vào trong nhà thuyền, thuyền chỉ vừa rời khỏi bến, hướng về phía trước mà đi, trên bến thuyền một người thiếu niên áo xanh từ trong một chiếc xe kiệu chầm chậm đi ra. Đằng sau còn đi theo một thị nữ xinh đẹp có đôi tóc mai dài. Đồng tử đó thân hình mảnh dẻ, nhìn tuổi tác không quá mười hai mười ba tuổi, ăn mặc ngọc trác, nếu hắn đổi làm nữ nhi, thật không biết sẽ mê hoặc chết bao nhiêu nam nhân. Vị tiếu đồng áo xanh bước chân nhẹ nhàng, bước thẳng xuống bậc thang một chiếc thuyền nhẹ nhàng nổi ở đó, vị thị nữ xinh đẹp cũng cầm một hòm sách vội vàng bước theo sau hắn, đến bên bờ sông. Tiểu đồng xinh đẹp vừa nhấc áo bào đang định bước lên thuyền, đứng trên bến thuyền hỏi những người chèo thuyền thuyền của quan khâm sai đã đi. Đường Diễm Diễm đang vội vàng chạy đến lớn tiếng hét hỏi: "Này tiểu huynh đệ, thuyền của ngươi có phải đi về phía Giang Hoài không?" Tiểu đồng trên thuyền nghe tiếng quay lại, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào khuôn mặt tròn trịa của hắn, má hồng răng trắng, thanh mà trong, mị mà nhi, lại là một thiếu niên giai sắc khó tìm. Đường Diễm Diễm dù trong lòng đang vội vàng như lửa đốt, nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp khiến con gái cũng phải ghen ghét đó, cũng không khỏi kinh ngạc mà thốt lên một tiếng: "Một tiểu ca nhi tuấn tú." ………………………… "Trương Ngưu Nhi, lái thuyền đi." Ngô Oa Nhi dặn dò một tiếng, thuyền liền rời khỏi bến thuyền đi về phía trước. Ngô Oa Nhi ngồi ở trong thuyền, trên dưới nhìn kĩ Đường Diễm Diễm một lượt, trong lòng lộ ra ý coi thường, liền mở miệng nói: "Tiểu nương tử vẫn dám lên thuyền, nàng thân gái một mình, lại không biết gốc gác, lai lịch của ta, không sợ bổn công tử có tà ý bất lợi đối với nương tử gì sao?" Đường Diễm Diễm cười cói: "Ngươi mới là đứa trẻ con non nớt bao nhiêu tuổi mà cũng nói những lời đó ra. Ừ? Nhìn bộ dáng ngươi, giống tiểu công tử của một đại hộ nuôi dưỡng trong nhung lụa, tại sao lại chỉ đem theo một thị nữ dám đi đường xa vất vả?" Ngô Oa Nhi mỉm cười nói: "Bổn công tử…… họ Dương – Dương Khuê, vốn là đệ tử Hoài Trung, vào kinh đi thi, vì chưa từng đi, vốn ở trong kinh học chuẩn bị kì thi mùa thu. Gia phụ đột nhiên bị ốm, Dương mỗ trong lòng khó ở, nên đã bỏ cả kì thi. Đem theo thị nữ về quê. Phủ Dương mỗ và thuyền này vốn có làm ăn buôn bán qua lại, cũng là chỗ thân quen có gì mà phải lo lắng?" Đường Diễm Diễm hiểu ra, nói: "Cái này cũng khó trách, ta nói này, nhìn thân phận non nớt của ngươi, so với con gái nhà người ta còn xinh đẹp hơn. Ngươi là công tử đại hộ, vậy …… nô gia càng chẳng có gì phải lo lắng?" Ngô Oa Nhi liếc mắt một cái hỏi: "Nương tử vội vã đi Giang Hoài có chuyện gì phải gấp sao?" Đường Diễm Diễm một thân áo quần thô ráp, không giống một người nhà phú quý, chỉ đành thuận miệng nói bừa, hài hước mà thở dài nói: "Không giấu công tử, tướng công của nô gia vốn là một thương nhân đi lại giữa Giang Hoài và Biện Lương, làm một vài chuyện buôn bán để nuôi mấy miệng ăn trong nhà. Nhìn chàng vất vả bôn ba, nô gia trong lòng thương cảm, lấy việc cần cù tiết kiệm mà đợi ở nhà, cẩn thận sống qua ngày, nào có phòng bị gì oan gia ấy. Ai ngờ …… hắn ở Hoài Trung lại tự mình nạp thêm một thiếp, trong lúc đi lại giữa hai bên từ đầu tới cuối vẫn giấu ta chẳng lộ chút tin tức. Chẳng qua là nô gia nghe được nhị ca cách vách nói buột miệng cũng mới biết. Quan nhân bị con hồ ly tinh không biết liêm sỉ đó hút mất hồn, nô gia làm sao yên tâm cho nổi. Lần này vội xuống phía nam, nô gia chính là muốn đi tìm quan nhân không có lương tâm đó. Hài, không giấu công tử, nô gia vốn cũng là người xuất thân nhà phú quý, dù rằng gia đình gặp đại nạn, nhà cửa tan vỡ. Tự hỏi nhân phẩm thân phận cũng không có gì không xứng với hắn, thật không ngờ hắn ……" Ngô Oa Nhi vừa nghe thấy, cũng cùng là cảnh thân phận nữ nhi, không khỏi có ý vô cùng đồng tình thông cảm. Đồng thời, nàng bản thân cũng là thiếp của người ta, nghe Đường Diễm Diễm gọi thiếp thị mà vị phu quân của nàng đã nạp là hồ ly tinh không biết liêm sỉ cũng nổi lên bản năng tự bảo vệ, dịu giọng khuyên bảo: "Nương tử, cũng không cần quá lo lắng, phu quân đó của nàng vẫn bôn ba hai nơi như trước, vẫn đều đặn gặp nàng, chứng tỏ trong lòng còn tôn kính vị nương tử như nàng. Nam nhân nạp thiếp, vốn là chuyện thường tình, nếu đã như thế, hắn không dám đem sự thực nói ra, ta nghĩ chính là sợ nàng đau lòng rồi nảy sinh ghen tức. Vì yêu mà sinh lo, làm ra những chuyện hồ đồ cũng là có thể xảy ra." Đường Diễm Diễm vốn sinh ra trong nhà hào môn, trong nhà cảnh nam tử tam thê lục thiếp mỹ tỳ như mây từ nhỏ đã nhìn quen rồi. Lúc đầu Tần Dật Vân một mặt thể hiện tình yêu với nàng, một mặt lại cùng tam ca mấy người đó đi đến thanh lâu kĩ viện thưởng hoa nguyệt, nàng dù cầm theo cả kiếm truy sát, chủ yếu vẫn là bản tính non nớt mà làm khó chứ không phải vốn có ý trong lòng cảm thấy chuyện này có cái gì to tát lạ lẫm. Đợi đến khi nàng yêu thương Dương Hạo, hao tâm khổ sở đoạt được trái tim của Dương Hạo, nàng liền không còn bản tính đó của cô cô ban đầu nữa. Có bản lĩnh cướp được nam nhân của mình, khiến chàng không nạp thêm thiếp, chẳng qua là nạp thiếp vào cửa, quả thật nên hỏi han qua ý kiến của thê tử. Dương Hạo một chút phong thanh cũng không lộ ra, trong lòng nàng liền cảm thấy có chút bất mãn. Lúc này thấy Ngô Oa Nhi khuyên bảo, trong lòng bèn nghĩ: "ta vốn còn nói hắn giấu ta không nói, nhưng hoặc là bị con hồ ly tinh đó mê hoặc, chẳng kịp đợi việc nạp ả vào cửa, lại chẳng kịp thông báo với ta, nhưng bây giờ nghĩ lại vị tiểu công tử này nói thực ra cũng có lý." Ngô Oa Nhi lại gợi lên cảm xúc đồng bệnh tương liên với ả hồ ly tinh trong lời nói của Đường Diễm Diễm đó. Thấy nàng ta im lặng không nói, dường như có chút động lòng liền khuyên thêm: "Nương tử đi tìm đương gia phu quân vốn cũng là đúng, chỉ có điều khi gặp được hắn và vị thiếp phòng đó thì không thể vội vàng mà tức giận đùng đùng, vẫn nên cẩn thận mà quan sát, xem xem vị phu quân đó của nàng là một lòng tâm tư muốn nạp thiếp cho mình hay là như ta đã nói. Nương tử nhân phẩm tướng mạo cũng rất đáng giá, ta nghĩ vị phu quân đó của nàng không thể mất đi tình yêu với nàng." Lúc này Diệp bảng Thám Hoa Hạnh Nhi cô nương bưng lên một ấm trà hương, Ngô Oa Nhi cười nói: "Nương tử mời dùng trà." Đường Diễm Diễm nhận chén trà trong tay, hướng ra phía ngoài thuyền nhìn xa xa, khẽ nhíu mày mà nói: "Chiếc thuyền này đi không nhanh." Hạnh Nhi cô nương nghe thấy nàng là một kẻ đi bám theo mà lại dám có ý chê trách chiếc thuyền này, liền đem khay trà đặt mạnh lên bàn, tức giận mà nói: "Biện Lương nước chậm, thuyền này của chúng ta vừa không to buồm lại mượn lực, lại không có những người chèo thuyền nhiều tất nhiên là phải chậm hơn rồi, nương tử nếu vội vàng xin mời đi tìm thuyền nhanh khác." "Hạnh Nhi vô lễ!" Ngô Oa Nhi trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi lại cười nói với Đường Diễm Diễm: "Thuyền này dù chậm cũng không đến mức ấy đâu, nương tử lần này đi Giang Hoài, cũng không cần vội, một ngày hai ngày hay mấy ngày thì cũng sẽ tới. Nàng đã lên thuyền này của bổn công tử, bổn công tử cũng sẽ không thiếu sót việc ăn ở của nàng, hơn nữa theo ta cùng đi đến Giang Hoài tiện thể cùng suy nghĩ đối sách." Nàng cầm chiếc cốc trong tay chuyển tay thật linh hoạt, chu môi thổi nhẹ những lá trà trong tách trà, nhìn nó nổi bồng bềnh, mỉm cười mà nói: "Nam nhi gia hưởng phúc tề nhân, thê thiếp thành quần, hồng xanh hoa lá, diễm phúc vô biên, từ cổ đã là như thế. Đó đã trở thành quy tắc. Chiếc bình trà này thường phối với sáu chiếc chén nữa, người người cảm thấy đó là điều bình thường, nhưng nếu người chỉ phối cùng với một chiếc chén thì người ta sẽ thấy lạ, thấy như thế đều không được. Đó là vì thiên hạ nhân gian người người đều cho rằng một chiếc bình trà phải có nhiều cốc mới là bình thường, người muốn một bình một chén, trái lại sẽ bị người ta cho là hoang đường bất thường, chẳng phải sao?" Đường Diễm Diễm dù có động lòng, nhưng ngoài mồm lại vô cùng không khuất phục, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Tiểu công tử ngươi quả là hiểu quá rõ mà, ngươi cũng là nam nhân