Ngô Oa Nhi mỉm cười nói: "Dương mỗ sinh trong hào môn đại trạch, trưởng thành trong tay người phụ nữ, thấy quá quen những loại chuyện này rồi, muốn không hiểu cũng khó." Ngô Oa Nhi đem cốc trà đặt lên trên bàn cười nói: "Tình ý của nam nhân không giống nữ nhân. Tình cảm của nam nhân giống như tách trà này, nàng ta uống rồi, nàng sẽ không còn, duy có một người được hưởng. Nếu nàng biết cách giữ một cách khéo léo thì tình cảm của người đó sẽ như một giếng nước đầy, nương tử có thể suy nghĩ kĩ thử xem." Đường Diễm Diễm nghe xong buồn bã, hận nói: "Kiếp sau ta cũng làm nam nhân." Ngô Oa Nhi nghĩ lại tất cả các hành động của Dương Hạo ở thành Đông Kinh, chiến đấu căng thẳng với bên trên, dốc hết sức xử lý việc nhà, duy trì trật tự, bây giờ lại bôn ba bên ngoài, vẫn phải cẩn thận bốn phía không khỏi than thở mà nói: "Nàng chỉ nhìn thấy sự vinh hoa của nam nhi, mà không biết được nam nhi tự mình có cái khổ của nam nhi, gánh nặng trên vai họ nữ nhi làm sao hiểu được?" Rồi lại liếc mắt nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Đường Diễm Diễm, Ngô Oa Nhi đột nhiên nở nụ cười nói: "Hành trình thong thả, chưa chắc đã quá nhàm chán, ta có một loại bài hí, vô cùng có hứng, nương tử có muốn cùng tiêu khiển chút không?" Đường Diễm Diễm lặng người nói: "Cái gì bài diệp? Lá bài à?" Ngô Oa Nhi cười nói: "So với lá bài còn hay hơn, loại bài kịch này gọi là ma tướng, quy tắc cũng khá đơn giản, Hạnh Nhi gọi Trương Ngưu Nhi vào đây, đem bộ phó phỉ thúy ma tướng của ta ra đây." Đường Diễm Diễm là một tay mê bài bạc, nàng sinh ra trong gia đình đại hộ, các loại bài bạc đều quen thuộc. Vừa nghe thấy nhất thời cũng nổi hứng, Ngô Oa Nhi giải thích rõ quy tắc cho nàng, Đường Diễm Diễm vừa nghe liền hiểu ngay, chỉ cảm thấy loại bài này nếu hợp lại cũng khá thú vị không khỏi hào hứng mà muốn thử ngay: "Loại bài này đúng là khá hay, thật không ngờ Khai Phong còn có được thứ hay ho đến thế." Hạnh Nhi cầm lấy hộp đựng mã tướng đến, vừa nghe những lời này liền đột nhiên nói: "Loại bài này chính là chúng tôi ……" Bị ánh mắt của Ngô Oa Nhi trừng trừng nhìn, nàng vội đổi giọng: "Á …… Nam nha viện sử Dương đại nhân phủ Khai Phong chúng tôi sáng tạo ra, ban đầu chỉ thịnh hành trong thanh lâu kĩ viện, hiện nay rất nhiều hào môn đại hộ bách tính nhân gian đều thích loại bài này." "Là Dương Hạo sáng tạo?" Đường Diễm Diễm trong lòng thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này với cách đi cờ tướng của ta rất có hứng thú, không ngờ hắn bây giờ lại tự tạo ra được một thứ hay ho đến thế." Thuyền cứ chầm chậm đi, phía trước không xa, một chiếc thuyền nhỏ không nhanh không chậm cũng đang đi. Công tử Chiết, công tử Ngô, thôn nữ Đường, giữa ba người trên hai chiếc thuyền, nhưng chẳng ai biết được giữa họ sẽ có mối quan hệ gì ……" Vận chuyển Biện Hà vốn thuyền bè đi lại cả ngày lẫn đêm, náo nhiệt vô cùng, mà hiện nay Biện Lương thiếu lương, triều đình lại dùng thêm cách cũ để gia tăng việc vận chuyển lương, vì thế thuyền bè qua lại trên sông lại càng đông đúc hơn. Phía trước con thuyền lớn của Ngụy vương Triệu Đức Chiêu có hai chiếc thuyền nhỏ đang đi mở đường, cờ thuyền phấp phới, những chiếc thuyền nhỏ, thuyền hàng bình thường phải dạt hết sang hai bên bờ, cung kính thuyền lớn của khâm sai đại nhân đi qua. Những chiếc thuyền nhỏ đó như cá ùa tản vào trong cả dòng sông, lại thêm việc có buồm lớn và hai hàng chèo thuyền khỏe mạnh nên việc đi lại rất nhanh chóng. Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam đứng ở đầu thuyền, hai thân tùy Lý Tấn, Ngũ Cáo Phi của tam tư sử Sở Chiêu Phụ đứng ở bên trái cách xa hai ba bước, Trình Vũ, Dương Hạo và Trình Đức Huyền đứng ở bên phải, mỗi nhóm người cười nói chuyện riêng, giữa đôi bên có sự ngăn cách rõ ràng. Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam thấp giọng nói mấy câu gì đó, ngẩng đầu nhìn Dương Hạo nói: "Dương viện sử, ngài là khâm sai phó sứ, lần này xuống nam, hành trình đi đứng thế nào trong lòng ngài chắc đều đã có dự tính rồi chứ?" Dương Hạo nói: "Các con đường sai sứ đã phái người xuống hết, thiên tuế theo lệnh tuần thú, đốc thúc các địa phương dốc hết sức mình, không nhất thiết đến một chỗ nhất định, tùy lúc đi tùy lúc đừng lại, tùy theo thời gian mà xử lý mọi việc." "Nực cười!" Mộ Dung Cầu Túy cười lớn nói: "Ngươi muốn thiên tuế đi lại không mục đích, đi đi dừng dừng, vậy phải lỡ dở bao nhiêu thời gian? Theo lão phu thấy, ta đợi tại đây buồm căng đi thẳng xuống nam, bắt đầu từ chỗ xa nhất, từng nơi một đốc thúc mua lương thực, vận lương, nếu tạo thành lưới mà bắt cá, vơ hết mà chuyển về bắc." Dương Hạo giải thích nói: "Mộ Dung tiên sinh nói lời này là sai rồi, thời gian không đợi chúng ta. Nếu theo cách này mà làm có lẽ không kịp mất. Các quan sử địa phương báo lương thực không đủ, nếu có người là thành thật là hết lòng, có người không tránh muốn từ chối, thừa nước đục thả câu, trục lợi. Lần này đi của chúng ta chỉ quản lý đối chứng, xử lý một điểm để có tác dụng răn dạy nhiều nơi, dùng điểm để quản diện ……" "Vô lý!" Mộ Dung Cầu Túy hất bộ râu của mình, cười lạnh nói: "Nhìn những hành vi của ngươi ở Nam nha, lão phu cũng hiểu được cái phẩm hạnh làm người của ngươi. Hắc! Thì ra ngươi là muốn cố ý tìm người xóa tử, thử cách dùng hình phạt nghiêm khắc tàn khốc giết chim dọa khỉ đó sao. Đại Tống ta xưa nay nổi tiếng ưu đãi hiền sĩ quan lại, trước nay không dùng chính sách hà khắc tàn bạo luật trị giang sơn, ngươi dùng cách xây dựng nên Biện kinh đối phó với quan lại Giang Hoài sẽ tự hủy hoại trường thành." Dương Hạo cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng vốn biết hắn là tâm phúc của Triệu Phổ, vẫn nhẫn nhịn giải thích nói: "Mộ Dung tiên sinh, cần biết loạn thế trọng điển, sự việc cấp bách từ quyền, như Khai Phong hiện nay ……" "Hồ đồ!" Mộ Dung Cầu Túy khẳng khái chen ngang vào nói: "Ngươi đây là muốn hại Ngụy vương điện hạ mang tiếng bất nghĩa, cứ như thế này, thiên hạ quan lại, sĩ tử khắp nơi sẽ nhìn Ngụy vương thiên tuế như thế nào? Con người ngươi làm việc lỗ mãng, không tính lợi hại ……" Mộ Dung Cầu Túy nói làm nước bọt bắn tung tóe, lại như sóng sông dưới đáy thuyền cứ từng đợt liên tục giảng giải bao nhiêu đạo lý, Lý Tấn và Ngũ Cáo Phi của tam tư sử cùng nhìn thấy náo nhiệt, Trình Vũ, Trình Đức Huyền khuôn mặt biến sắc, Trình Đức Huyền mấy lần đã định lên phía trước tranh luận, đều bị Trình Vũ cản lại, chỉ để Dương Hạo đứng ở bên đó bị Mộ Dung Cầu Túy dè bỉu chì chiết. Dương Hạo cuối cùng cũng tức giận mà biến sắc nói: "Mộ Dung tiên sinh, lần này xuống nam lấy Ngụy vương điện hạ làm khâm sai, Dương mỗ và tam tư sử Sở đại nhân là phó sứ, Mộ Dung tiên sinh chỉ là mượn cớ cùng đi, cũng có thể có kiến nghị Dương mỗ tuổi trẻ kiến thức nông cạn, cần phải có sự chỉ dạy của tiên sinh nhưng không cần tiên sinh chửi mắng. Xin tiên sinh hãy tự trọng!" Dương Hạo nói xong, phủi tay một cái quay người đi luôn. Mộ Dung Cầu Túy dù không phải là quan, nhưng được làm tâm phúc mạc liêu của tể tướng đương triều, cũng coi như là bách quan trong triều ai cũng phải nể trọng hắn ba phần. Bây giờ Dương Hạo một chút thể diện cũng không cho hắn, chọc tức Mộ Dung Cầu Túy đến mức trên mặt lúc xanh lúc đỏ. Phương Chính Nam đứng ở một bên vội vàng khuyên giải nói: "Ha ha, thôi đi thôi đi. Cầu Túy huynh hà tất phải quen biết loại người như hắn. Bổng chủy quan, cưỡng sách Dương, khắp trong thành Biện Lương chỉ có hắn mới có một thân phận độc nhất như thế, đến vương tướng công cũng bị hắn sỉ nhục, Cầu Túy huynh cần gì phải để ý." Mộ Dung Cầu Túy cũng hạ giọng, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Đồ vô tri, không biết trời cao đất dày!" Hắn cũng phẩy tay áo một cái, dương dương mà đi. Trình Vũ đều đã nhìn thấy hết sự xung đột giữa hai người, mỉm cười mà kéo Trình Đức Huyền đi vào trong thuyền tìm Dương Hạo uống chén rượu. Ngụy vương Triệu Đức Chiêu lên thuyền lền thay bộ thường phục bình thường, vì sáng sớm đi vội vàng, chưa được ăn uống, đã gọi thiện phòng chuẩn bị cháo rau, ăn uống đã xong, tắm rửa sạch sẽ, lại đổi một bộ thường phục nhẹ nhàng mà thoải mái và một đôi giày tơ đế mềm. Lúc này mới rời khỏi phòng của mình đến chỗ lão giả trước thuyền được hắn đỡ lên thuyền nhẹ nhàng chào hỏi. "Là ai thế?" Trong cửa thuyền truyền ra một âm thanh đục. "Là thần, học trò Đức Chiêu trước đến nghe hầu lão sư giảng bài học." Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Vị lão giả râu bạc đứng ở cửa, Triệu Đức Chiêu vội vàng cung kính hành lễ, lão giả đó nhìn trái nhìn phải ở bên ngoài thuyền, lạnh lùng cười nói: "Điện hạ mời vào." Đợi Triệu Đức Chiêu vào trong, lão giả lại đóng cửa thuyền lại, quay lại chỗ ngồi sau bàn án, Triệu Đức Chiêu cũng ngồi xuống ở bên cạnh. Vị lão giả đó phất hai tay áo, liếc nhìn hắn một cái nói: "Lần này xuống nam, có rất nhiều chuyện cần phải làm, điện hạ còn muốn nghe giảng sao?" Triệu Đức Chiêu chắp tay nói: "Cả đường hành trình, việc học vẫn là không để để lỡ, học sinh ân thỉnh ân sư cùng đi chính là có ý này." Lão giả này gọi là Tông Giới Châu, vốn là một vị hồng nho bác học, được Triệu Khuông Dận mời đến dạy học cho trưởng tử. Triệu Đức Chiêu tôn sư trọng đạo, có quan hệ với vị sư phụ này rất sâu sắc gần gũi. Tông Giới Châu cười ha ha, vuốt râu mà nói: "Điện hạ, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Lần này ngài đi, sách vẫn cần đọc, việc học cũng là không nên bỏ rơi, nhưng sư phụ của ngài lại không nên là lão phu." Triệu Đức Chiêu mỉm cười ngại ngùng, cung kính nói: "Đệ tử ngu muội, không hiểu ý sư phụ xin ân sư chỉ giáo." Tông Giới Châu nắm lấy chiếc quạt trên bàn án, khẽ mở ra, phe phẩy chiếc quạt chậm rãi nói: "Chuyến đi lần này, sách điện hạ cần đọc là ở trong núi sông, bài học cần học là trong nhân tình thế sự, người chỉ đạo ân sư của ngài cũng không phải lão phu mà là Triệu tướng, Tần vương, tam tư sử, điện hạ nên đi ra ngoài thuyền …… đến giữa bọn họ tỉ mỉ thưởng thức những kinh nghiệm một phen tất sẽ có ích lợi."