Đại khái là thời gian mấy năm tới, Triệu Khuông Dận cũng sắp chết rồi, còn về rốt cuộc chết như thế nào, trong mắt người hậu thế là một bí ẩn không có căn cứ chứng thực. Dương Hạo chẳng làm được một người bỏ nhà bỏ cửa, giống như một tên bị điên chạy đến gặp Triệu Khuông Dận, ngụ ý xa xôi rằng huynh đệ thân thiết nhất của hắn sẽ mưu sát hắn, sau đó bị Triệu Khuông Dận nổi trận lôi đình mà đem hắn ra chặt đầu. T Trực tiếp đến trước mặt Triệu Khuông Dận nói rõ ràng là chuyện không thể, đồng thời hắn cũng nhớ không rõ cụ thể là vào năm nào hay ngày nào, phát sinh nghi án lịch sử "Phù ảnh diêu hồng". Chỉ nhớ rằng buổi tối hôm Triệu Khuông Dận băng hà, Khai Phong có tuyết lớn, hắn cho dù mỗi lần tuyết rơi lớn đều chạy đến cửa hoàng cung đứng chắn cũng chẳng thể ngăn nổi Triệu Quang Nghĩa đưa quân vào. Huống chi, cứ cho là Triệu nhị mưu sát Triệu đại là một sự thật, cũng chẳng có quan hệ gì đến hắn? Địa vị của hắn, tiền đồ của hắn, sẽ không vì chính biến này mà gặp phải bất cứ ảnh hưởng nào. Triệu Khuông Dận chỉ là một vị đế vương mà hắn cũng khá tán thưởng, dù rằng vị đế vương này hiện nay đã bò ra từ trong những trang giấy của lịch sử. Từ một bức tranh mà biến thành một người sống sờ sờ, nhưng vị hoàng đế không lâu trước đây còn nghi ngờ hắn muốn mưu phản, nên hắn không có tình cảm gì hơn với người đó. Ai làm hoàng đế, ai là chính thống, trong mắt các sĩ tử nho học bao năm nay có lẽ đó là một chuyện thật sự tài giỏi, vì đến chết cũng muốn lập đại đạo công nghĩa, đó là hạo khí trường tồn. Sát thân thành nhân, xá sinh thủ nghĩa, được sử sách lưu danh, chết vẫn vang danh. Nhưng với người có tư duy hiện đại như Dương Hạo hắn không có sự giác ngộ "vĩ đại" như thế. Hai huynh đệ lão Triệu gia này ai ngồi trên thiên hạ chẳng liên quan đến ta? Cái họa sát thân gây nguy hiểm cho hoàng đế tổn thất nhiều hơn cái được. Là một người hiện đại, hắn không có tư tưởng trung quân, quân muốn thần chết thần không thể không chết đó. Thân thể hắn phải chịu sự hạn chế của thời đại, nhưng tư tưởng hắn là tự do, không phải chịu sự gò bó quan niệm nào của thời đại này. Nếu để hắn ở giữa sự an nguy của vị hoàng đế này và bản thân lựa chọn, hắn sẽ suy nghĩ đương nhiên lựa chọn bản thân. Làm người chỉ cần đối mặt với lương tâm mình là được, trong lòng hắn nếu không có loại trách nhiệm này thì sẽ không có loại nghĩa vụ đó. Nhưng cứ thế, sau này hắn tất phải đối mặt với một sự thực, hắn phải xưng thần với Triệu Quang Nghĩa. Mà con người này lại là đối tượng mà người con gái của hắn đã thay lòng đổi dạ đề cập đến hôn nhân. Con người này không có dùng cưỡng chế cướp nàng, nên chẳng thể nói là hận đoạt thê, nhưng như thế không cảm thấy khó xử sao được? Con người của thời đại này có lẽ là cảm thấy dưới trời chỉ có vương thổ, tất cả mọi thứ trong thiên hạ này đều là của thiên tử, bao gồm cả đàn bà, những đứa con gái của mình bị bắt làm thê thiếp cho hoàng đế, vợ của mình trong lòng không muốn, cho dù trong ý thức tiềm thức vẫn có thể tiếp nhận thực tế này. Nhưng Dương Hạo vốn không thuộc thời đại này, hắn không cách nào thản nhiên mà đối mặt, cho dù đây là do Đường gia ngưỡng mộ quyền thế Triệu Quang Nghĩa mà chủ động muốn kết thân. Người phụ nữ từng cùng hắn đầu ấp tay gối, hai trái tim tương thể, có một ngày sẽ trờ thành hoàng quý phi, hắn không cách nào cúi mình xưng thần với người phụ nữ này, tấm lưng này một khi cong xuống, hắn sẽ hoàn toàn mất đi bản thân mình, hoàn toàn biến thành một người đàn ông của thời đại này. Hôm nay nhìn thấy bách quan như mây, đột nhiên làm dậy sóng trong lòng hắn tâm sự này, vết thương sâu thẳm trong lòng lại nổi lên, không tâm trạng nào mà cười nói được. "Hay là, ta nên công thành thoái thân quy ẩn. Nhưng mà hiện nay vẫn không thể được, quan gia đã để ta làm việc trong triều đình, vốn có dụng ý muốn trói buộc giám sát, hắn sẽ không đồng ý đâu. Có lẽ, ta cũng cần chờ đợi mùa đông năm nay, đợi thời khắc khắp trời tuyết lớn bay bay. Một ngày thay đổi vận mệnh của hắn, thay đổi cuộc đời hắn, thay đổi vận mệnh Đại Tống, có thể vào ngày đó, cũng sẽ thay đổi số mệnh của ta……" Dương viện trưởng đang nói cái gì thế? Lên thuyền thôi." Trình Vũ đứng bên cạnh kéo kéo áo hắn, nhìn hắn một cách kì lạ. "Sao cơ? Ừ." Dương Hạo bừng tỉnh lại, định thần nhìn quanh, chỉ thấy bách quan đang chắp tay ở dưới, Ngụy vương Triệu Đức Chiêu đang bắt tay từng người, đi thẳng về phía thuyền, đám người như chiếc đuôi đang đi đằng sau, vội vàng cười cảm tạ với Trình Vũ, theo dòng người lên thuyền. Tiếng ra hiệu của thuyền vang lên, âm thanh vang vọng, chiếc mái chèo thật lớn trong tay các thủy thủ khua chèo lên xuống, Triệu Đức Chiêu đem theo Sở Chiêu Phụ đã lên con thuyền thứ hai, Tấn vương, Triệu tướng công và bách quan văn võ đứng trên bến thuyền đều chắp tay tiễn biệt. Chính vào lúc đó, có người từ xa gọi với lên:" Dương viện sử! Dương viện sử! A, tiểu thư, tiểu thư thuyền của Dương viện sử vẫn chưa đi." Theo đó là một đám nữ nhân gọi lên: "Dương viện sử, Dương viện sử, tiểu thư nhà ta đến rồi, xin viện sử đại nhân xuống thuyền một chút." Văn võ bách quan lần lượt quay đầu lại nhìn, Dương Hạo hốt hoảng, đang định đi đến mạn thuyền, vừa nghe thấy âm thanh cũng đi đến mạn thuyền nhìn, chợt thấy như bị chóng mặt. Một đám phụ nữ oanh oanh yến yến, có khi đến cả trăm cô trẻ đẹp, người người diễm lệ, ăn mặc kiều diễm, gió ào ào, vội vàng chạy đến. Vừa chạy vừa giơ khăn lên phất phất, bàn tay ngũ sắc lục sắc trong không trung giơ lên như rừng, thật là…… quá tráng lệ. Dương Hạo nhất thời toát mồ hôi, cho dù không khiêm tốn một chút, nhưng cũng không cần phải làm ra cảnh tượng quá thể như vậy chứ. Quang cảnh tiễn biệt vốn đang trang nghiêm, bị đám nữ nhân này quấy đảo, dường như chẳng biết gì cả. Trước mắt Dương Hạo như hoa lên, văn võ bách quan đang đứng trên bến thuyền cũng chẳng cần phải nói thêm, bị hương thơm nước hoa của các cô nương bịt kín mũi của họ. Đám cô nương xinh đẹp trẻ tuổi và đám cô nương mặn mà chạy ào qua người bọn họ, khiến bọn họ nhìn hoa mắt chóng mặt. Hoàng gia quan trường của Đại Tống bất luận là so sánh với trước đây, hay là so sánh với triều đại sau này, lễ nghĩa đều thoải mái hơn nhiều. Quan niệm thân dân, đồng lạc đã đi sâu vào lòng dân. Bất kể là hoàng gia thánh đại khánh điển, hay là quan sử thăng cấp, đi xa nghênh tiễn hoặc là thương gia buôn bán tổ chức mừng thọ mời khách, làm ăn khai trương, đều vui vẻ mời đám người ca hát nhảy múa đến đông đúc, giăng đèn treo hoa tưng bừng, như vậy mới cảm thấy bản thân có uy danh. Vừa thấy đám cô nương chạy đến, trong đám các a hoàn tỳ thiếp các bà các mẹ còn có mấy chiếc kiệu nhỏ, xe kéo lần lượt dừng xuống bến thuyền. Những cô nương quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành bước từ trong ra, nhìn kỹ lại có rất nhiều mỹ nhân mà các quan quen biết, đó đều là những danh kỹ nổi tiếng bậc nhất ở Biện Lương, hoa khôi có tên trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, nổi tiếng đình đám chính là ba đại hành thủ Biện Lương: Liễu Đóa Nhi, Trầm Nhiêu, Văn Tích Quân. Trong đám người đó, Ngô Oa Nhi thấy tình cảnh như vậy đang nước mắt lưng tròng, liền cố nhịn mà mỉm cười nói: " Quan nhân còn nói muốn khiêm tốn một chút, nhưng như thế này thì hay rồi. Đến uy phong của Ngụy vương cũng bị chàng che lấp hết." Mục Vũ và Mỗ Y Khả cũng nhịn không nổi, rất nhiều quan viên lần lượt nhường bước cho đám nữ tử rẽ đường tươi cười tạo nên một cảnh tượng kì lạ. Triệu Đức Chiêu đứng ở trên thuyền há hốc mồm miệng, có người đứng bên rỉ tai nói với hắn gì đó, Triệu Đức Chiêu liền cười lớn ha ha, rồi hướng dưới thuyền mà nói: "Dương viện sử, mỹ nhân ân trọng, hãy lên bờ gặp mặt đi, bản vương sẽ đợi ngươi một lát." Dương Hạo trong lòng quẫn bách, sắc mặt biến dạng mà đi xuống, các quan viên trên dưới thuyền hay đứng ở bến thuyền đều chỉ trỏ, đang nói chuyện riêng với nhau thì lập tức liền bị đám mỹ nhân chen vào. Những kỹ nữ nổi tiếng hiện nay phần lớn là của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, còn những người chưa từng gia nhập Nhất Tiếu Lâu thì vì khi cuộc thi hoa khôi lần đầu diễn ra, thân phận địa vị, danh tiếng, ảnh hưởng của họ cũng như nước đẩy thuyền lên cao, ai ai cũng mang trong lòng sự cảm kích với Dương Hạo, bây giờ vị đại lão gia đứng đầu của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu phải rời kinh, bọn họ làm sao có thể không đến tiễn. Ngõ Sát Trư bây giờ vì Nữ Nhi Quốc, Bách Vị Cư, Bách Hương Lâu ở Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu liên tục mở cửa làm ăn dẫn đến sự buôn bán của cả khu phố được phát triển, nhưng nơi mà tấc đất tấc vàng này vẫn chưa mở rộng, đi đứng chật chội. Hôm nay những cô nương này đều muốn đến đưa tiễn, hoặc là kiệu khiêng, hoặc đi xe, lại đem theo rất nhiều a hoàn thân thiết của mình, các bà các mẹ hò hét theo, cả đám người hầu ùn ùn tới đã khiến cho nơi đây tắc nghẽn không thể thông. Lần này mà muốn chen ra có lẽ vô cùng khó khăn. Đám nữ nhân phải mất bao công sức mới vạch ra được "huyết lộ" để đến tiễn nhưng mà đến muộn rồi. Dương Hạo toát mồ hôi thầm nghĩ: "Đám nữ nhân này tới tiễn biệt ta, có lẽ…… có lẽ cũng chỉ có Liễu Vĩnh mới từng có được vinh dự này thôi. Liễu Vĩnh không phải còn viết một bài thơ từ cho quang cảnh náo nhiệt này sao, nói cái gì mà: Giao ngoại lục âm thiên lý, yếm ảnh quần hồng thập đội…… Ta có lẽ cũng sánh được với đám huynh đệ này rồi." "Đại nhân, lần này đi xa, một đi là cách vài tháng, đường xa vất vả, Đóa Nhi nhất thời chỉ đem theo thắt lưng minh châu, nguyện theo ngài đi dặm đường, chúc ngài thượng lộ bình an." Liễu Đóa Nhi mặc áo trắng nhìn thấy Dương Hạo, liền bước lên phía trước thấp giọng nói, thần sắc yên bình như nước, dường như không hề bị dao động. Chiếc thắt lưng nạm ngọc bàn nhu chất phẩm được dâng bằng hai tay đặt vào tay Dương Hạo, Dương Hạo nhận đồ vật chỉ mỉm cười ý cảm ơn, đột nhiên cảm thấy cũng không biết nói gì. Hoặc là giữa hai người đã từng có một sợi dây tình cảm như có như không nhưng đó chỉ là một phản ứng bản năng khi thấy một vật kì lạ, chí hướng Liễu Đóa Nhi với tâm tư của hắn không đi cùng đường, đã quyết định bọn họ có duyên không phận. Cảm giác đó và cảm tình hắn từ kiếp trước với Học Thư Mặc như là không hận thù mà đứt đoạn, bất giác hắn nhìn ra xa xăm. "Đại nhân, tiện thiếp tự biết đại nhân phải đi Giang Hoài, vì đại nhân mà làm một bộ quần áo mới, chỉ là không ngờ màu sắc lại nhạt nhòa như vậy, tối qua mới biết đại nhân hôm nay đi, nô gia và Oa Oa làm trong đêm, làm ra bộ y thường này, tay nghề còn thiếu sót nhưng là tấm lòng của nô gia và muội muội, xin đại nhân nhận lấy." Tuyết Ngọc Song Kiều cũng chạy đến trước, bộ y phục đó rất vừa vặn, từng đường kim mũi chỉ tinh tế tỉ mỉ, Dương Hạo vừa chạm vào ánh mắt đáng yêu của các cô nương ấy thì liền nghĩ ngay đến những lời tối qua Oa Nhi đã nói, trong lòng như giật nảy lên, không dám nhìn vào mắt họ thêm nữa, vội vàng thu hai tay lại, thấp giọng cảm ơn. Sau đó các cô nương cũng lần lượt tiến lên chúc mừng. Tấn vương Triệu Quang Nghĩa và tể tướng Triệu Phổ cũng đứng ở bên cạnh, thấy cảnh tượng náo nhiệt này Triệu Quang Nghĩa không khỏi lắc đầu mà nghĩ: "Cái tên Dương Hạo, thật là hoang đường, bách kĩ đến đưa ngày mai chắc sẽ là chuyện kì lạ ở đông kinh rồi." Triệu Phổ thấy hắn nói có vẻ phản đối như vậy, nhưng trong sắc mặt lại có chút đắc ý, có lẽ thủ hạ của hắn được vẻ vang như thế hắn cũng sẽ được vẻ vang. Triệu Phổ không nói gì chỉ khẽ hừ một tiếng, không tiếp lời. Triệu Quang Nghĩa mắt lóe sáng, nhìn kĩ xung quanh thì thấy bên cạnh Dương Hạo có hai người thiếu nữ xinh đẹp, mặt mũi thanh tú, trước mặt lại có hai nữ nhi thân cao, quay đầu lại có mấy cô gái mặt mũi vui vẻ. Hắn không khỏi sáng mắt, thấp giọng thở dài nói: "Phong nguyệt trường trung, dã hữu như thử nhân vật." Tư lục tham quân La Khắc Tiệp thấy người hắn đang tán thưởng chính là Đóa Nhi cô nương mà mình ngưỡng mộ nhất, không khỏi cảm thấy như gặp được tri âm cả đời liền cười nói: "Thiên tuế, vị cô nương đó là đệ nhất hành thủ hiện nay của Biện kinh, Liễu cô nương Liễu Đóa Nhi của Như Tuyết Phường." Triệu Quang Nghĩa đột nhiên gật đầu: "Mỹ nhân như tuyết, hoa khôi chi danh, thật là danh tụ." Đang lúc đó, Đường đại tiểu thư vừa mới vượt qua tường của Như Tuyết Phường đang men theo Biện Hà đến bến thuyền.