Triệu huyện úy đứng ở trấn khẩu ( cửa ngõ ra vào của 1 thị trấn), nhìn bóng lưng của Đinh Hạo đang từ từ khuất xa, vuốt râu thở dài nói: " Người này tâm tư cẩn mật kín đáo, quan sát cặn kẽ tỉ mỉ, nếu như y có thể theo bổn quan tới Lâm Thanh nhậm chức, để hắn trở thành 1 áp ti cho mình cũng không có gì quá đáng, chỉ cần hơi rèn luyện hắn 1 chút, không lâu sau người này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực." Áp ti không phải quan, thị lại, huyện tôn hay huyện úy đều có thể bổ nhiệm người vào chức vụ đó. Quan rất ít khi trực tiếp quan hệ với dân, áp ti này chính là nhân vật quan trọng để làm cầu nối, họ lật tay làm mây, vẫy tay làm mưa, ở bất kì địa phương nào cũng có thế lực riêng. Trong " Thủy Hử ", Tống Giang Tống Công Minh, chính là áp ti của 1 tiểu huyện thành, nhờ đó mà cũng hô mưa gọi gió một thời. Ở bên cạnh, lý chánh của Thanh Thủy trấn là Lâm Tế Minh nghe vậy, nhất thời đầy vẻ hâm mộ, nói: "Huyện úy lão gia nếu như đã thích hắn như vậy, sao lại không lưu hắn lại?" Triệu huyện úy cười tự giễu, lắc đầu đáp: "Đinh cô nương bắt đầu trước rồi mới tới Đinh Hạo, rất rõ ràng, y mới chính là người chủ sự của Đinh gia. Phách châu Đinh gia ta cũng nghe nói qua, Đinh gia thiếu gia sao lại rời cố hương đến Lâm Thành huyện làm lại mục cho ta? Thật đáng tiếc. Được rồi, người phương bắc các ngươi có phải là bị bệnh gì không?" Triệu huyện úy hỏi không chút suy nghĩ, Lâm Tế Minh lại không phải là không suy nghĩ, hắn không khỏi cười mỉa mai, nói: " Ý của huyện úy đại nhân là?" " Các vị công tử của đại hộ thế gia ở chỗ các ngươi khi ra ngoài,ai nấy cũng đều thích trang phục giản dị, thậm chí còn mặc cả trang phục của hạ nhân hay sao?" Triệu huyện úy hơi có chút buồn bực, khẽ nhướn mày hỏi, mới vừa rồi khi bắt được chân hung ( hung thủ thực sự), hắn lập tức phái người đi thả Tần thiếu gia, vừa xin lỗi, vừa khéo léo dò hỏi thăm thân phận thực sự của Tần công tử, không ngờ vị Tần công tử kia tức giận bừng bừng lên ngựa bỏ đi mất, khiến kẻ làm lão đại như hắn buồn bực không thôi. Triệu huyện úy cũng có chút đau đầu, chính là bởi vì y ăn vận như vậy, cứ coi như y chính là Tần công tử đi, nhưng trên người lại chẳng có tín vật gì để chứng minh, đổi lại là người khác thì liệu ai có thể tin được? Trang phục của vị Đinh công tử này lại càng kỳ quái hơn, y dứt khoát chơi trội ăn mặc như hạ nhân, thật không rõ khu Tây Bắc làm sao lại có tập tục quái gở như vậy, chẳng lẽ bởi vì nơi này không an toàn, sợ người ta trói lại bắt cóc đi hay sao? Triệu huyện úy đang nghĩ ngợi, trong trấn bỗng chạy ra một đám dân binh, dẫn đầu là 1 kẻ đang thở hồng hộc hô lớn: " Bẩm huyện úy lão gia, khởi bẩm huyện úy lão gia, tên …… tên ăn trộm kia đã trốn mất rồi ạ." Triệu huyện úy nghe vậy giận dữ quát: " Một đám phế vật, nhiều người như vậy còn không canh chừng được hắn hay sao?" Người kia có vẻ khổ sở đáp: " Đại nhân, tiểu nhân cũng không nghĩ ra, chúng tiểu nhân đã lục soát kỹ càng trên người hắn, lại trói hắn rất chặt rồi, hắn không ngờ lại có thể cởi được dây trói. Lúc hắn trèo tường định đào tẩu, tiểu nhân đã tóm được hắn, nhưng không nghĩ được khi nắm tóc hắn kéo xuống, nguyên lai tên trộm nọ lại là 1 kẻ trọc đầu." Triệu huyện úy vung tay đoạt lấy mớ tóc giả, hung hăng ném xuống đất, quát mắng: "Xuẩn vật, chỉ nắm được mớ tóc giả thì có cái tác dụng rắm chó gì! Tên ăn trộm nho nhỏ, lại dám động thổ trên đầu thái tuế, bổn quan há có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế, đuổi theo cho tra, nhất định phải bắt hắn cho bằng được!" ※※※※※※※※※※※※※※※※� � � � �※※※※※※※※ "A Ngốc …… a, không, Đinh Hạo à, khỏa quan ấn của Triệu huyện úy kia, ngươi làm sao lại biết được nó nằm trong tay của Bích Túc kia?" Xa đội vừa rời khỏi trấn, Liễu Thập Nhất, Lý Thủ Ngân, Tôn Phong, Dương Dạ mấy người bèn bức tới trước mặt Đinh Hạo,nồng nhiệt hỏi han, với bọn họ mà nói, A Ngốc hôm nay chính là thần. Nhìn nhìn 1 chút,rồi quay đầu lại nhìn, Triệu huyện úy vẫn còn đứng ở trấn khẩu phía xa tiễn đưa đoàn người, mới vừa rồi còn gọi hắn là Đinh hiền đệ, hiền đệ của huyện úy lão gia đấy, đâu phải ai cũng được vênh mặt nhìn đời như vậy đâu! Đinh Hạo mỉm cười đáp: " Kể ra thì cũng chẳng có gì thần bí, chỉ là từ tới hôm qua khi tới khách điếm, tiểu nhân phát hiện ngôn ngữ cũng như cử chỉ của Bích Túc rất đáng khả nghi.Hiện tại quan ấn của huyện úy bị trộm mất, hắn tự nhiên là kẻ bị tình nghi nhất." " Nói mau, nói mau, người này có điểm nào đáng khả nghi?" Đám người Lý Thủ Ngân nôn nóng đến độ không còn gì đáng để bọn họ nôn nóng hơn. Đinh Hạo cười nói: " Tối hôm qua tiểu nhân cùng Phùng đại chưởng tiên và Trư nhi tới quán cơm dùng bữa, Triệu huyện úy, Tần công tử và Bích Túc cũng đều đang dùng bữa ở đó. Trong ba người, nếu nói về quần áo, trang phục của Bích Túc có lẽ là hào hoa nhất. Nhưng theo tiểu nhân thấy, đồ ăn mà hắn kêu đều là những món ăn quen thuộc thường thấy, có lẽ lúc ấy trong điếm không còn món ăn gì thượng đẳng, cho nên điều này cũng không có gì đáng kỳ lạ cả. Nhưng những món ăn mà hắn dùng lại không tương xứng với thân phận Bác châu công tử có tiền có thế." Liễu Thập Nhất hỏi: " Không đúng, Triệu huyện úy sáng nay khi tra xét thân phận những người trong điếm, hắn mới nói hắn xuất thân từ Bác châu hào môn, làm sao hôm qua ngươi hôm qua ngươi đã biết hắn là hào môn công tử thích ăn ngon mặt đẹp cho được?" Đinh Hạo đáp: " Ừm, chuyện này đích xác hôm qua tiểu nhân đã biết, đem so sánh với những gì mà hắn kể sáng nay, tiểu nhân có cảm giác rất kỳ quái. Tối hôm qua có 3 điểm khiến người ta nghi ngờ về hắn, thứ nhất, người này lúc tự rót rượu rồi uống 1 mình, y có thói quen đánh giá mỗi một người tới khách điếm. Tiểu nhân cũng Phùng đại chưởng tiên, Tao Trư nhi khi vào trong khách điếm, y cũng dò xét lần lượt cả ba người, chúng ta cũng đâu phải…con mẹ nó…đám đàn bà, có cái gì đáng coi chứ?" Mọi người cười nghiêng ngả 1 trận, Đinh Ngọc Lạc đang cưỡi ngựa, nàng cũng ghìm dây cương có ý đi bên cạnh xe ngựa của bọn Đinh Hạo, dỏng tai nghe hắn kể chuyện, thấy hắn nói chuyện thô tục y hệt đám hạ nhân, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc Đinh Hạo lại không có phúc " được thấy. Đinh Hạo lại nói: " Khi y gọi món, y ném cả 1 cọc tiền lên trên bàn, thủ pháp vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như một con bạc vung tiền trên sới bạc. Khi đứng dậy trở về phòng, y đi tới hậu viện,về tới của phòng mình,việc đầu tiên là cởi bỏ trường sam, điều này cho thấy y không phải là người quen mặc loại y phục này. Ngược lại nếu quan sát vị Tần Dật Văn thiếu gia, y lại hoàn toàn không giống. Khí độ ung dung tự tại của y có thể không nói làm gì, điều đó có thể bắt chước, ngụy trang bằng y phục cũng có thể được, nhưng có 1 số thói quen nhỏ lại không dễ gì có thể thay đổi. Đại Tống chúng ta coi thịt dê là cao sang, thịt lợn là thô tục, phú gia đại hộ chủ yếu ăn thịt dê mà ít ăn thịt lợn, Tần công tử nọ ăn vận tuy giản dị, nhưng khi vào tửu điếm mở miệng đã gọi ngay món thịt dê, đến khi nghe nói chỉ còn nửa khúc chân giò lợn thì vẻ mặt của y đã có vẻ không vui, điều đó cho thấy y bình thường rất ít ăn thịt lợn. Còn nữa, khi y ngồi xuống, hai chân theo tiềm thức đạp về phía trước, nhưng y lại đạp vào khoảng không, điều này cho thấy y bình thường bất kể là ngồi xe hay ngồi kiệu, hay là ở trong phủ đọc sách dùng cơm, bất kể là cái bàn y ngồi hay xe kiệu mà y hay đi, phía dưới đều có bàn đạp để nghỉ chân, cho nên khi y ngồi xuống, tiềm thức tự nhiên là tìm xem có cái bàn đạp hay không, đây chỉ có thể là thói quen của các bậc công tử hào môn mới có ……" Mấy người Liễu Thập Nhất, Lý Thủ Ngân nghe xong bèn ngẩn người, bọn họ còn không nghĩ ra được, những chuyện bình thường không có gì đặc biệt lại ẩn chứa nhiều đạo lý như vậy, Đinh Ngọc Lạc theo dõi đến mức nhập thần, đôi mắt đẹp của nàng liếc nhìn Đinh Hạo, thần thái cực kỳ mê người, trong tiềm thức có vẻ lại sùng bái hắn thêm 1 chút. Đinh Hạo lại nói: " Còn có một việc nữa, Đêm qua …… khụ khụ, đêm qua Phùng đại chưởng tiên ngủ ngáy quá to, tiểu nhân không làm sao mà an giấc được, đành phải ra ngoài tìm một chỗ nghỉ tạm, tiểu nhân bất ngờ phát hiện tên Bích Túc này lén lén lút lút đi lại trong hành lang. Điều này đương nhân cũng không phải bằng chứng để chứng tỏ y có định ăn trộm, Nhưng y là kẻ đáng nghi nhất. Nhất là khi y gặp tiểu nhân, tiểu nhân nói cho y biết tiểu nhân không ngủ được vì bên cạnh có người ngáy to quá, y không chút nghĩ ngợi khuyên tiểu nhân xé ngay một góc chăn bông,lấy bông nhét vào lỗ tai là có thể ngủ ngon, điều này……liệu có thể là chủ ý mà một vị công tử phú gia đại hộ có thể nghĩ ra không?" Nói ra thì, tuổi thực của Đinh Hạo so với bây giờ còn lớn hơn, lại thường phải xử lý mấy công việc từ lớn đến nhỏ, từ việc nhà đến việc làng việc nước, khiến cho hắn có sức quan sát cùng khả năng suy luận ô cùng tinh tế từ những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng nếu không phải hắn sinh sống được 1 thời gian khá dài ở nơi này, chưa chắc chắn đã chú ý đến những tiểu tiết như vậy. Khi y vừa mới đặt chân đến thế giới này, tuy nói y sở hữu ký ức nguyên vẹn của Đinh Hạo, nhưng dù sao nhìn việc gì cũng có cảm giác mới mẻ, cho nên y đặc biệt mẫn cảm với những động tác rất nhỏ mà bình thường người ta cũng không mấy khi để ý. Bình thường ở Đinh phủ dọn dẹp quét tước,chuyến đi xa hoa hoành tráng lần này đã khiến khả năng suy luận của y có thêm nhiều thể hội mới, cho nên mới có thể từ một việc mà người ta coi nó là bình thường phát hiện ra những điểm không bình thường. Những người xung quanh không biết những chi tiết như thế, nghe hắn thao thao bất tuyệt như vậy, bèn coi hắn như là thần nhân. Mấy người Dương Dạ, Lý Thủ Ngân nghe đến nhập thần quá trình phân tích tinh tế đến như thế, chỉ có thể không ngừng than thở. Đinh Ngọc Lạc liếc nhìn hắn một cái, không nhịn được lòng trọng dụng người tài, nói: " Sau này khi nghỉ ngơi, ngươi không cần phải cùng phòng với Phùng đại chưởng tiên nữa. Được rồi, lòng hiếu kỳ của mọi người cũng đã được thỏa mãn rồi, cũng nên giải tán đi thôi, nên chú ý đến xa đội cho tốt." Mọi người nghe xong lục đục giải tán, Đinh Ngọc Lạc quay ngựa chạy về phía trước, tới 1 nơi khá gần,rồi chợt ghìm cương ngựa, đợi cho tới khi ngựa của Đinh Hạo chạy tới phía nàng,nàng vươn cao bờ lưng ong yêu kiều, cao giọng nói: "A …… Đinh Hạo, từ giờ trở đi, ngươi không cần phải đánh xe nữa." "A? Vậy …… Tiểu nhân làm gì bây giờ?" "Ngươi tâm tư cẩn mật, đúng là người đáng để trọng dụng. Vậy hãy làm chấp sự của đoàn xe chuyển lương của ta đi, ngươi phụ trách việc dò đường, an bài chỗ ăn nghỉ cùng tuyến đường vận lương, ngươi thấy sao?" Đinh Hạo đi cất cây roi điều khiển ngựa ở chỗ càng xe, tươi cười nói: " Tiểu nhân nào có tư cách nói làm hay không làm, đại tiểu thư nói làm là làm thôi." Đinh Ngọc Lạc giả vờ tức giận hỏi: " Bổn tiểu thư hỏi ngươi có làm hay không, làm là làm, không làm là không làm, miệng lưỡi thế làm gì, muốn làm lại giả vờ làm cao hả?" Đinh Hạo lập tức lớn tiếng đáp: " Làm!"