Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 16
Khi Đinh Hạo đi tới phòng của Triệu huyện úy, sắc mặt của y lúc này còn đáng sợ hơn lúc trước.
Trong lòng y bây giờ giống như một người sắp chết đuối, giống như chỉ cần có được 1 cọng cỏ cứu mạng là y chắc chắn không buông. Vị Tần công tử kia vội vã rời đi, trong lòng Triệu huyện úy xuất hiện tâm lý nghi kị « Trịnh Nhân Thất Phủ » (1), lập tức biến hắn trở thành người đáng nghi nhất.
Không ngờ sau khi y đưa vị Tần công tử vào phòng y, dùng đủ các cách tra hỏi, cứng có mềm có, chẳng những không lần ra được một chút gì có tác dụng, ngược lại còn bị Tần công tử nọ chửi rủa thẳng vào mặt, khiến cho Triệu huyện úy ngược lại còn thấp thỏm bồn chồn hơn, trang phục mà vị Tần công tử này đang mặc đích xác không giống Tần thiếu gia, dù hắn cũng có vẻ kiêu căng ngạo mạn ……
Người ta đã không nhận, không lẽ lại nói là Phách Châu Đinh gia làm,ở đó cũng có một tài chủ có máu mặt, cho dù dưới quan úy của mình thì sao chứ? Nhưng còn Tần Dật Văn này có vẻ ngạo mạn không chút cố kỵ, chẳng lẻ y thật sự là người của Thái Nguyên Tần gia? Có tâm tư như vậy, Triệu huyện úy không có chút dám lạm dụng hình pháp, chỉ có thể sai người âm thần theo dõi quản chế, còn mình ở trong phòng lo nghĩ đến buồn bực.
Vào lúc ấy, lý chánh của Thanh Thủy trấn Lâm Tế Minh đứng ở cửa khom người bẩm báo: "Huyện úy lão gia, Phách Châu Đinh Hạo cầu kiến."
" Đinh Hạo? Là người của Đinh Gia?"
" Dạ, huyện úy lão gia."
Triệu Kiệt thoáng nghĩ ngợi, từ từ an tọa rồi nói: " Cho gọi hắn vào."
Đinh Hạo đi vào trong phòng, nghiêm chỉnh hành lễ với Triệu Kiệt, kính cẩn thưa: "Tiểu dân Đinh Hạo, bái kiến huyện úy đại nhân."
Triệu Kiệt híp hai mắt, đánh giá người này từ trên xuống dưới, chỉ thấy người trước mắt vận một bộ đồ bằng vải thô, là trang phục của hạ nhân, mi mục thanh tú, thần thái không hèn nhát cũng không làm cao, lại không có vẻ lo sợ thấp thỏm giống như đám đen khi gặp những viên quan lại, trong lòng bất giác có chút nghi hoặc: " Vừa nãy gặp 1 cô nương ăn vận nam trang, ta còn có chút kỳ quái, Đinh gia sao lại để 1 nữ tử như vậy xuất đầu lộ diện. Bây giờ xem ra, Đinh Hạo này mới là kẻ chủ sự chính thức ……"
Vào thời điểm đó, có rất nhiều bình dân từ khi sinh ra cho tới khi chết đi chưa từng rời khỏi quê hương quá mười dặm, quan lại lớn nhất mà họ có thể gặp cũng chỉ là viên bảo chánh của thị trấn, nếu như may mắn một chút, có thể trông thấy viên tư lại mặc chế phục của quan lại. Một huyện thái gia trong mắt họ có lẽ cũng lớn ngang với hoàng đế! Đinh gia tuy là địa chủ có quyền có thế, quan hệ cũng nhiều, nhưng một tên gia phó bình thường khi trông thấy huyện úy cũng không thể thong dong như vậy được, cho nên khi trông thấy khí độ của Đinh Hạo như vậy. Triệu huyện úy lại là người từng trải, gặp người vô số liền đoán hắn chính là thiếu gia của Đinh gia.
Hắn làm sao biết được Đinh Hạo đã gặp qua rất nhiều viên quan lại còn lớn hơn hắn như tri phủ, tri châu, quan viên trong triều đình, không tính tới hoàng đế,hoàng thân quốc thích hắn cũng có thể nhớ được không ít danh tự, cho nên trong lòng tự nhiên có vẻ thoái mái tự nhiên hơn nhiều,không giống như đám dân đen vô tri vừa trông thấy quan lại đã sợ đến vỡ mật.
Triệu huyện úy trước tiên đi vào vấn đế chính, cho nên cũng không hỏi han thân phận chân thực của hắn, mà hỏi thẳng: "Đinh Hạo, nếu như người đến vì chuyện của lương đội, vậy không cần nói nữa, quan ấn đã bị trộm mất, không chỉ tiền đồ của bổn quan trở nên mờ mịt, mà còn khiến cho triều đình mất hết cả thể diện nữa. Đinh gia người đông thế mạnh, ngư long hỗn tạp, ai biết trong đó lại không có kẻ gian? Trước khi án này được phá, bổn quan sẽ không thả đi."
Đinh Hạo mỉm cười đáp: " Đại nhân hiểu lầm rồi, tiểu dân lần này đến, chính là vì chuyện quan ấn bị mất."
Ánh mắt của Triệu huyền úy ngưng lại, bỗng nhiên trở nên sắc bén vô cùng, đáp: "Chuyện là thế nào?"
Đinh Hạo đáp: " Vào tối hôm qua tiểu nhân tới trọ ở khách điếm này, lúc ấy đại nhân đang ở phòng ăn dùng cơm, chắc là ngài cũng trông thấy tiểu nhân. Tiểu dân ở đây một đêm, phát hiện có một số chuyện kỳ quặc, vốn là tiểu dân vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì kỳ quái cả, nhưng sau khi chuyện quan ấn bị mất truyền ra ngoài, tiểu dân càng nghĩ lại càng thấy khả nghi. Tiểu dân không hiểu các vị trí trong hình ngục, cho nên muốn nói ra để đại nhân tham tường một phen. Huyền úy đại nhân tuệ nhãn như thần, chẳng may lại có thể từ đó mà nhìn ra một số đầu mối……"
ĐInh Hạo chậm rãi kể lể, hô hấp của Triệu huyện úy càng lúc càng nặng nề hơn, Đinh Hạo còn chưa nói xong, hắn đã bước tới trước mặt Đinh Hạo, trong ngữ khí còn không dằn được vể nôn nóng: "Đinh công tử, tố giác cần phải có trình tự, ngươi tuân thủ như thế là rất tốt, nhưng bổn quan bỏ qua cho ngươi. Ngươi phát hiện được việc gì kỳ quái, mau mau kể cho bổn quan nghe!"
※※※※※※※※※※※※※※※※� � � � �※※※※※※※※※※※※
Trong quán cơm, Đinh Ngọc Lạc cùng mấy vị quản sự cứ mặt đối mặt nhìn nhau đến cả nửa ngày trời, Lý thủ ngân mới chậm rãi nói: " Tên tiểu tử A Ngốc đó đi gặp huyện úy đại nhân … không hiểu hắn muốn làm gì?"
Nói ra thì, bọn họ mấy người chấp sự, trưởng công đầu, điền hộ đầu, bình thường tiếp xúc với quan lại cấp bậc cũng là hương chánh, bảo chánh, sai dịch thuế đinh, hoặc là thị lại, quyền lực tuy không nhỏ, nhưng cũng vẫn không thuộc quan chế. Quan viên trong triều có phẩm cấp giống như huyện úy, bọn họ tuy đã từng này tuổi rồi nhưng vẫn còn chưa có cơ hội bái kiến.
Nhất là huyện úy cai quản hình pháp cả một huyện, có đại quyền điều động dân binh bắt giữ trộm cướp, có đại quyền cấp báo lên trên xin điều quan binh để diệt trừ thảo khấu, nếu dùng chức vụ hiện tại để hình dung, tương đương với cục trưởng cục công an kiêm tư lệnh bộ an ninh quốc gia, đó là chức vụ vừa có binh uy lại vừa có sát khí. Mấy người có tiền chốn quê mùa như các vị chấp sự ở đây chỉ trông thấy khuôn mặt âm trầm của Triệu huyện úy, chân tay đã run lẩy bẩy lên rồi, vắt chân lên cổ chạy còn không kịp chứ đừng nói là ở lại, bọn họ thật sự không nghĩ ra cái tên A Ngốc luôn ngây ngốc như khúc gỗ ấy hôm nay lại khác thường như vậy.
Đinh Ngọc Lạc biết Tiết Lương trước giờ có quan hệ rất tốt với Đinh Hạo, bèn hướng ánh mắt nghi ngờ về phía hắn, khiến Tiết Lương ngây ngô cười, gãi đầu gãi tai lắp bắp nói: "A Ngốc …… từ sau khi ốm dậy, hắn tựa như biến thành một người khác, so với trước kia hắn khôn ngoan láu lỉnh hơn nhiều, ta lại càng lo cho hắn hơn."
Hắn trông thấy sắc mặt cổ quái của tất cả mọi người ở đây, bản thân hiểu ra được mình tựa hồ như đã nói sai gì rồi, nhưng lại không biết rốt cục là sai ở chỗ nào, không còn cách nào khác hắn đành phải lấy 1 cái bánh bao, dùng sức bịt lấy cái miệng của hắn.
Tất cả mọi người chỉ đành lẳng lặng ngồi đợi trong quán cơm, một hồi viên lý chánh của Thanh Thủy trấn - Lâm Tế Minh từ phía sau đi ra, Cừu chưởng quỹ vội vàng tiến lại hỏi thăm, sau khi biết chuyện quan ấn không biết hiện tại đang ở chỗ nào,sắc mặt mọi người nhất thời trầm xuống.Lại thêm một hồi nữa, từ phía sau một đội dân binh tay cầm giáo mác, khí thế hùng dũng chạy ra, mọi người ý thức bèn đứng lên, đợi đến khi người từ phía sau bước tới, ai nấy không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt ra nhìn, nhất là người của Đinh gia, bọn họ lại càng kinh ngạc hơn.
Triệu huyện úy mới vừa rồi vẻ mặt âm trầm, giống như mọi người ai cũng nợ hắn mấy trắm lượng mà không chịu trả, lúc này lại xuất hiện một nụ cười rất hiếm thấy trên khuôn khắc khô khốc lạnh lùng, càng khiến cho mọi người suýt chút thì ngất xỉu chính là hắn không ngờ lại nắm tay của Đinh Hạo, nồng nhiệt cứ như hai anh em thân thiết lắm, sóng vai từ hậu viện bước ra.
Hai người sau khi bước vào trong quán cơm bèn đứng lại, ánh mắt Đinh Hạo hướng về phía bên cạnh đầy vẻ nghi ngờ, Triệu huyện úy giống như hiểu ý, ánh mắt lập tức hướng về phía người nọ, hắn mỉm cười đầy vẻ ấm trầm, rồi khẽ phất tay 1 cái, tám mũi thương sắc nhọn từ từ hạ xuống rồi đâm ngang, khiến cho một kẻ có đôi mắt hoa đào (2) ở bên cạnh đang ngồi ngay ngắn xem náo nhiệt giật cả mình, vội vàng xua tay đáp: " Ấy ấy, cẩn thận một chút, các người …… các người định làm gì đây?"
" Làm gì à?" Triệu huyện úy từ từ bước tới, ánh mắt đầy vẻ âm trầm từ từ bước tới gần y, khóe miệng chậm rãi nở 1 nụ cười đầy vẻ dữ tợn: " Nói, quan ấn của bổn quan giờ ở chỗ nào?"
Bên trong điếm nhất thời trở nên ồn ào hẳn, người trẻ tuổi có đôi mắt hoa đào lại càng ngạc nhiên hơn,mất cả nửa ngày trời mới tỉnh táo lại, lúc này y hô lên đầy vẻ oan uổng: " Đại nhân, đệ tử bị oan, thật là oan uổng quá. Chuyện đại nhân mất quan ấn,thế nào lại rơi vào người đệ tử. Đệ tử tên Bích Túc, nguyên quán Bác Châu, gia thế trong sạch, gia phụ ở Bác châu kinh doanh dầu, gạo, dược liệu, mở đến mười mấy cửa hàng, nếu nói về sung túc đầy đủ, tại Bác Châu tuy không phải là giàu có nhất, như cũng là thế gia giàu có thứ 2 thứ 3, học sinh sao lại làm chuyện hèn hạ thế được?"
Ngữ khí của Triệu huyền úy lại càng trở nên lạnh hơn: " À? Đã như vầy, bây giờ mới là đầu xuân, ngươi lại không ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu, một mình chạy tới Thanh Thủy trấn này làm gì?"
Bích Túc đáp: " Đệ tử du học thiên hạ, vốn muốn nhân lúc đầu xuân trở lại cố hương, không ngờ trên đường mắc phải phong hàn, chữa trị rất lâu mới khỏi, bởi vậy mới phải tạm hoãn hành trình. Bây giờ đang là nửa đêm canh ba, đâu phải là lúc để tiểu nhân lên đường?"
Triệu huyện úy cười lạnh nói: " Còn dám xảo biện, định lường gạt bổn quan đấy phỏng? Người đâu, đến lục soát người hắn cho ta."
Lập tức có hai dân binh xông lên, trước mặt Triệu huyền úy tiền hành lục soát, Bích Túc đầy vẻ oan khuất, nhưng vẫn đứng hiên ngang, hai dan binh lục soát từ đầu đến chân, đến ngay cả tóc trên đầu cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm được quan ấn, Triệu huyện úy vốn đầy vẻ tin tưởng nhất thời cũng có chút lo lắng.
Người trong quán cơm lặng lẽ theo dõi, không mấy người tin vào phán đoán của Triệu huyện úy, thanh niên trước mắt mi thanh mục tú, cử chỉ nho nhã thư sinh, nào giống kẻ trộm gà bắt chó. Hơn nữa nhìn hắn ăn vận thập phần hào hoa,ngoại trừ áo khoác bên ngoài bằng da dê, bên trong là áo gấm thắt lưng bằng ngọc, bên hông còn đeo cả trong sức bằng thúy ngọc, quả thật giống công tử một phú gia.
Đinh Hạo ở bên cạnh lặng lẽ theo dõi, hắn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Bích Túc, thậm chí đến những biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt, cũng không phát hiện được điều gì khác lạ, trong lòng bất giác cũng có chút lung lay: " Chẳng lẻ ta nhìn lầm rồi?"
Thấy trên người của Bích Túc không tra xét được gì, Triệu huyện úy không nén được tức giận, quay sang hỏi đám người bên cạnh: " Phòng hắn đã kiểm tra chưa?"
Người ở bên cạnh đáp: " Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã cẩn thận tra xét, chưa bỏ qua từng góc nhỏ."
Triệu huyện úy nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cừu chưởng quỹ, người này có nhờ ký gửi tài vật gì ở chỗ ông không?"
Cừu chưởng quỹ vội đáp: " Có, có ạ, bất quá …… đầu tối hôm qua, tài vật được ký gửi ở chỗ tiểu lão nhi, tựa hồ không cần ……"
" Bớt nói nhảm đi, mau đưa ra đây."
" Dạ dạ", Cừu chưởng quỹ vội vàng lấy chìa khóa mở rương, chiếc rương nọ chỉ dùng gốc cây du để chế thành, thớ gỗ đan xen, tựa như rất khó để đệp vỡ, lại khó có thể cưa đứt, thập phần chắc chắn, hơn nữa bên ngoài chiếc rương còn được bọc bằng 1 lớp sắt dày, chỉ tính riêng chiếc rương này cũng đã nặng đến 110 cân có hơn, lại dùng đinh đóng chặt cố định ở phía dưới quầy.
Dùng khóa mở hơn ba cái khóa ở bên ngoài, nhưng còn cần chiếc chìa khóa mà Bích Túc vẫn để trong bọc đồ, lão kể cho Triệu huyện úy để Triệu huyền úy mở bọc quần áo, bầy tất cả mọi thứ linh tinh lên trên bàn,bao gồm vàng lá, thỏi bạc, trang sức bằng ngọc, vòng bạc, còn có 2 tấm khăn bằng tơ tằm.
Triệu huyện úy mở ra tấm khăn tơ tằm, Đinh Hạo ở bên cạnh cũng nghểnh cổ nhìn, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, Đinh Ngọc Lạc chửi thầm một tiếng, sắc mặt trở nên sa sầm quay đầu không dám nhìn nữa.
Nguyên lại hai tấm khăn bằng tơ tằm đó chính là hai thứ rất thân thuộc với mọi nữ tử, một tấm thêu hình uyên ương hí thủy chính là quần lót, còn tấm thêu hình liên hoa xuất thủy chính là chiếc yếm, đều là y phục thân thuộc với mọi nữ tử. Trong quán mọi người cười nghiêng ngả, khiến Bích Túc mặt đỏ tới tận mang tai, tức giận nói: "Huyện úy đại nhân, ngài tuy là quan lớn, nhưng cũng không có quyền làm nhục đệ tử như vậy, danh tiếng của học sinh thế là mất hết rồi, thực sự mất hết rồi!"
Triệu huyện úy mắng 1 tiếng: " Thối tha!" giống như sợ tà vật làm nhiểm bẩn đôi tay, lão nhanh chóng vất đi hai kiện đồ lót của nữ nhân, sau đó quay đầu nhìn về phía Đinh Hạo, sắc mặt có chút khó coi: "Đinh công tử ……" Thanh âm của hắn cũng có chút buồn phiền.
Mười mấy người của Đinh gia lúc này nghệt mặt ra, tên A Ngốc này từ lúc nào trở thành công tử vậy, mà đó lại từ chính miệng của Triệu huyện úy đường đường là 1 vị quan viên triều đình nói ra.
Đinh Hạo nhìn chăm chú vào từng cử động của Bích Túc, từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa phát hiện ra sơ hở gì, nhưng khi Triệu huyện úy bỏ lại 2 kiện đồ lót của nữ tử, hắn rốt cục cũng phát hiện ra điểm khả nghi, hai mắt không khỏi sáng bừng lên, trên mặt cũng xuất hiện tiếu ý khi đã có kế hoạch hoàn hảo.
Triệu huyện úy dù sao cũng lăn lộn bao năm trong chốn quan trường, chỉ là bất quá chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, nên hắn lúc này mới hơi có chút bối rối, chứ kỳ thật lão là người cực kỳ tinh minh, khi hắn quay đầu nhìn thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Đinh Hạo, hắn hơi ngẩn ra, [thần sắc cũng trở nên hòa hoãn chút ít.
Tầm mắt của Đinh Hạo từ vẻ bi phẫn xấu hổ của Bích Túc từ từ chuyển xuống bên dưới, tới chiếc bách bao vẫn chưa được ăn ở trên bàn phía trước mắt, cười nhẹ đáp: " Đại nhân, vị Bích công tử này rất để ý tới bánh bao, vàng bạc ở trên bàn y vẫn không chút để tâm, mà chỉ sợ đại nhân làm rơi chiếc bánh bao trên bàn xuống đất."
Triệu huyện úy cũng là người tinh minh, nghe nhạc điệu đoán được chương trình ^^, hắn với tay chộp lấy chiếc bánh bao trước mặt của Bích Túc. Sắc mặt của Bích Túc đại biến, y gầm lên một tiếng, rung tay vung lên, hai thỏi bạc bắn tới trước mặt của Triệu huyện úy, rồi y xoay người chuyển thân, nhân lúc Triệu huyện úy xông lên, mấy cây thương lộ xa 1 kẽ hở, lăn người về phía trước giống như linh thử bỏ chạy ra ngoài, thân thủ linh hoạt như vậy, thật khiến cho người đứng xem chỉ có thể than thở không thôi
"Lộc cộc ……" Bích Túc chật vật mãi mới lăn đến cửa, hai tay chống đất, mông vểnh lên, thư thế giống như cách xông tới 100 mét trong quân đội thời hiện đại, trước mặt là một trận mưa tên dày đặc bắn tới, tiếng tên bay vù vù khiến người ta run sợ,mũi tên gần nhất chỉ cách đầu ngón tay của hắn chỉ đúng nửa thước, hắn nếu vọt nhanh tới trước cửa chỉ chút nữa thôi, chắc chắc hắn đã biến thành 1 con heo trúng tên rồi.
Bích Túc sợ đến hai chân run lẩy bẩy ngồi bệt xuống đất, sau lưng có bốn cây thương đang chĩa vào xương sống của hắn. Triệu huyện úy trước khi tiến vào quán cơm đã phân phó cho lý chánh chuẩn bị thật tốt, hắn lần này ra ngoài chính là để bắt đạo tặc, nếu để một tên tiểu tặc dưới sự chuẩn bị chu đáo như vậy trốn mắt trước mắt mình, há không phải để cho người ta cười đến rụng răng hay sao.
Triệu huyện úy cũng không thèm quay đầu nhìn, gạt số vàng bạc cùng 2 tấm đồ lót của nữ tử bày đầy trên bàn sang một bên, để ý đến bánh bao trên bàn,hắn lần lượt coi qua 1 lần, rồi cầm lấy cái bánh bao lớn nhất căn 1 cái, cẩn thận bóc ra. "Cạch" một tiếng, một cái đồng ấn rơi xuống mặt bàn, ánh mắt của Triệu huyện úy nhất thời rực sáng.
Quan ấn hình vuông, cạnh bên dài khoảng 2 cm, phía trên ấn có hình ngói khum khum còn có khắc một chữ "Thượng" dùng để chỉ ấn văn nằm ở vị trí nào. Mặt ấn được khắc hoa văn in chìm.
Thời Tống, các quan từ cấp châu, huyện quan trở lên gọi quan ấn là ấn, cấc cấp quan từ huyện quan trở xuống gọi quan ấn là ký. Các cấp quan ấn đều do Đại Tống Văn Tư Viện thống nhất chế tạo, tân quan nhậm chức được ban ấn, cựu quan phải trả lại ấn. Quan ấn của Triệu huyện úy vừa bị kẻ gian trộm mất chính là Lâm Thanh huyện úy quan ấn vừa mới được đúc: "Lâm thanh úy ký ".
================
Chú Thích:
(1): Tích Trịnh Nhân Thất Phủ": thời cổ đại ở Trung Hoa, có người họ Trịnh mất chiếc búa, bèn nghi ngờ người hàng xóm là kẻ ăn cắp, từ đó, y theo dõi từng cử chỉ, hành vi, lời nói của người hàng xóm, càng lúc càng thấy người này giống tên ăn trộm. Sau này, y ở trong nhà mình tìm lại được chiếc búa, ngẫm lại, cử chỉ hành vi của người hàng xóm càng thấy người này là kẻ quân tử, ý câu điển cố này ở đây là chỉ lòng nghi ngờ khiến con người ta mất đi lý trí).
(2): Đào hoa nhãn theo nhân tướng học là loại mắt có hình thái rất đẹp, còn đẹp hơn cả đan phượng nhãn, được miêu tả là đôi mắt to, có thần, mí mắt rõ ràng, nữ diên viên vạn người mê Trần Hảo có đôi mắt như vậy, còn ở nam là nam diễn viên Hồ Ca).
Truyện khác cùng thể loại
280 chương
34 chương
34 chương
1261 chương
2015 chương
133 chương
10 chương
14 chương
152 chương