Bình Tĩnh Tiểu Thư
Chương 37
Vạn Quý Phi nói: Tìm một nam nhân vĩ đại làm cho lão ca ăn phải dấm chua, như vậy hắn chắc chắn sẽ bùng nổ.
Nam nhân vĩ đại? Là chỉ vị trước mắt này sao?
“Cô đêm nay đã muốn nhìn trộm tôi rất nhiều lần, làm sao vậy? Là trên mặt tôi có cái gì hay là do hôm nay tôi rất suất?” Hoắc Duẫn Đình chạm nhẹ lên mặt mình, khi nói chuyện vẫn thủy chung giữ nụ cười ôn nhu, cặp mắt sau thấu kính kia mang theo một chút trêu tức, ẩn ẩn lóe lên tia sáng.
Đạm Dung nhíu mày, “Hoắc tổng quả thật rất tuấn tú.” Nói xong ly bưng trà xanh trước mặt lên uống một ngụm nho nhỏ. Bản vẽ đã bàn bạc xong chỉ cần sửa chữa một chút, cơ bản có thể nói là ổn định rồi. Cơm cũng ăn xong cũng nên tan cuộc, chợt nhớ tới lời nói của Vạn Quý Phi, nàng không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Bỏ qua ngũ quan xuất sắc một bên mà nói, riêng là phần ôn nhu kia lại không làm mất đi sự hài hước, Hoắc Duẫn Đình thật là một nam nhân thực hấp dẫn. Luận bề ngoài, luận gia thế, vị trước mắt này không thể nghi ngờ chính là nam nhân vĩ đại trong miệng Vạn Quý Phi.[TNN: nên chị ấy chạy trời không khỏi nắng]
Nguyên lai bên người nàng căn bản không thiếu nam nhân vĩ đại, chính là cho dù là thế thì nam nhân này cùng nàng có quan hệ gì đâu? Nàng muốn là cái nam nhân kia, thế nhưng miệng ngậm chặt như con trai, nếu không phải thế, dồn hắn vào tình thế bắt buộc mới chịu mở miệng, kia nàng có phải vất vả như thế không chứ?
Xuy! Ngươi như thế nào thật sự nghiêm túc đối với chủ ý của nha đầu Vạn Quý Phi kia? Ngươi thật sự là càng ngày càng ngốc.
“Cám ơn ca ngợi của cô, tôi đây an tâm. Nhìn cô ăn ít như vậy, tôi còn tưởng rằng mị lực chính mình giảm mạnh, khiến cho cô ngán.” Hoắc Duẫn Đình lấy tay gõ nhẹ trên trán, đôi mắt lóe lên, con ngươi sâu không thấy đáy, bên môi hiện lên một chút tươi cười như có như không giống như giễu cợt.
“Hoắc tổng ngươi đối với chính mình cũng sẽ có lúc không tự tin như vậy sao?” Không biết vì sao, nàng luôn cho rằng người này không đơn giản.
Tiếp xúc qua với nhiều loại hình hộ khách khác nhau có người có vẻ đơn thuần, biểu tình vui giận trực tiếp bày ra ở trên khuôn mặt, như bác sĩ Vạn.
Có người sâu không lường được, ngươi không dễ dàng nhìn thấu hắn, như Hoắc Duẫn Đình. Mặt ngoài ôn nhu vô hại có lẽ chính là giả, cũng có thể coi là mặt nạ, tươi cười của hắn, không giống như từ tâm ý đi ra. Nàng từ hắn trên người ngửi được mùi cùng chính mình giống nhau —- lạnh lùng, bất đồng là nàng là chỉ có lớp vỏ mỏng, mà hắn lại dùng mặt nạ che giấu, thật sự kín đáo.
” Tự tin của tôi dùng trên người cô giống như không có tác dụng.” Hắn cầm tách trà trong tay như có chút suy nghĩ, mắt dừng ở trên người nàng.
Đạm Dung hé miệng cười gượng, cúi đầu không nhìn hắn.
Có phải hay không hiện tại nam nhân đều lưu hành trò chơi mập mờ? Nàng thực sợ chính mình lại phạm sai lầm, nghĩ đến hắn đối với nàng có ý tứ. Tự động đem những lời này vứt ra sau đầu, nàng lấy mấy cây tăm trên bàn xé gói giấy, một cây bẻ gẫy thành mấy đoạn ngắn.
Tình huống này nhàm chán như vậy, kỳ thật có thể nói lời tạm biệt rồi đi về nhà. Nhưng là nhớ tới lời dặn dò của Vạn Quý Phi trước đó, nếu muốn chọc người – nào – đó tức giận phải cùng nam nhân ra ngoài thì không thể trở về sớm.
Nếu Hoắc Duẫn Đình cũng chưa nói phải đi, vậy lại ngồi một lát đi dù sao nàng cũng không muốn trở về sớm như vậy, phải đối mặt với hắn.
Thấy Đạm Dung không nói lời nào, Hoắc Duẫn Đình mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng. Nàng là nghe không ra ám chỉ của hắn, hay là cố ý bỏ qua?
Người này không giống nữ sinh khác, như thế nào cũng không phản ứng. Là nàng tâm tĩnh như nước hay là hoa sớm có chủ?
Nữ sinh yên lặng không phải không tiếp xúc qua, nhưng giống nàng lạnh nhạt chẳng hề để ý như vậy, vẫn là lần đầu. Cũng không phải là đối với nàng có hảo cảm đặc biệt, chính là ở trước mặt nàng, hắn giống như không cần lại giả vờ giả vịt, không cần lại lo lắng cái nhìn nàng đối chính mình, tựa như cho dù ở trước mặt nàng cởi sạch sẽ, nàng cũng sẽ bình tĩnh uống trà thưởng thức. Hắn thế nhưng, cũng có vẻ hưởng thụ cuộc sống ở chung như vậy. [TNN: đời anh sẽ khổ...dài dài ^O^ Thất Thất là mẹ kế]
“Đúng rồi, như thế nào lần này không thấy vị bác sĩ hộ hoa sứ giả kia?” Lời nói ra, hắn có vẻ rất thoải mái.
Đạm Dung dừng lại động tác trong tay, mới phát hiện hành vi nhàm chán của nàng đã muốn thăng cấp, đem bẻ gãy cây tăm rồi chỉnh tề sắp thành một hàng. Tiện tay đem hàng tăm đánh tan, ngẩng đầu nhìn lên, người ngồi đối diện còn đang nhìn nàng tựa hồ đang chờ đợi đáp án.
“Hắn không là hộ hoa sứ giả của tôi, chính là bằng hữu thôi.”
“A? Chính là bằng hữu sao? Rất có lòng nha, mỗi lần đều đưa cô đi bạn chuyện với hộ khách sao, hữu nghị như thế bây giờ rất ít.”
Đạm Dung không nghĩ đi đoán hắn nói lời này là có dụng ý gì, bọn họ còn chưa tới mức quen thân có thể chia sẻ tâm sự như vậy. Thói quen tính sờ túi lấy ra điện thoại nhìn xem, mới nhớ lại buổi chiều cùng Vạn Quý Phi trò chuyện một hồi sau đó căn bản không mua di động. Không biết hiện tại mấy giờ rồi, nàng trái phải nhìn xung quanh, không phát hiện quán cơm Tây này có treo đồng hồ.
“Nghĩ muốn cái gì?” Hoắc Duẫn Đình hiểu lầm nàng có yêu cầu, lập tức giơ tay lên muốn gọi phục vụ lại đây.
“Không, tôi muốn biết hiện tại là khi nào.” Đạm Dung vội vàng xua tay. Cơm ăn xong mất một khoảng thời gian, người bên trong quán cũng đã đi từ bao giờ hết rồi, nàng nghĩ hiện tại nên trở về.
“Nguyên lai trừ bỏ công tác, ngươi thấy tôi thực buồn chán ngay cả nói chuyện phiếm cũng không chịu.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, một bộ dáng thực thất vọng.
“A không phải, tôi là sợ đem Hoắc tổng ngươi trở nên buồn đến chết mất bởi vì tôi không am hiểu cùng người trò chuyện.” Nàng cố ý làm bộ như thực kinh ngạc, Hoắc Duẫn Đình “Xích” một tiếng bật cười.
“Nói chuyện với cô rất thú vị, tôi càng ngày càng thưởng thức cô.” Hắn ôm ngực lưng dựa vào ghế, khóe mắt cười cong cong, làm như quả thật rất cao hứng.
“Cô thật sự cùng vị bác sĩ kia không quan hệ sao? Như vậy nếu tôi theo đuổi cô, cô sẽ đáp ứng không?”
Đạm Dung sửng sốt.”Hoắc tổng nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao?”
“Trực tiếp sao? Tôi nghĩ nam nữ hiện đại đều nên như vậy. Vậy cô tưởng tôi như thế nào? Yên lặng bảo hộ cô, rõ ràng yêu đến chết cũng không nói ra, sau đó chờ ngày nào đó ngươi bị nam nhân khác giành lấy, lại ảm đạm rơi lệ?”
Đạm Dung 囧 vì sao hắn nói rất giống với hình tượng của bác sĩ Vạn như vậy? Nam nhân này nói chuyện khí thế quá mạnh mẽ, phía trước còn tưởng rằng hắn là một người dịu dàng. [TNN: dịu dàng với người kia thôi >
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
51 chương
10 chương
55 chương
67 chương
95 chương
540 chương