Lê Thiên Thần lấy từ trong túi quần ra hai tờ 100 tệ nhăn nhúm đưa cho tài xế, mở cửa xuống xe, đứng ở ven đường nhìn khu nhà cao cấp cách đó không xa, do dự xem có nên đi sang đó hay không. Đi sang, có lẽ sẽ nhìn thấy được người hắn muốn thấy. Nhưng rồi thì sao? Hắn không muốn sống mãi cuộc sống suốt ngày phải trốn trốn tránh tránh thế này, mỗi ngày không phải sợ gặp phải cảnh sát thì chính là lo lắng liệu người của Liên Kiến Ba đã tìm đến cửa chưa. Cơ hội may mắn chạy thoát như hôm nay không nhiều, có thể lần sau hắn sẽ phải phơi thây đầu đường. Nếu hắn chết, chẳng lẽ ba mẹ hắn lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Lê Thiên Thần dụi dụi con mắt, cúi gằm đầu xuống đầy sa sút tinh thần. Nhưng hắn cũng không muốn ngồi tù! Nếu bị Phương Bình An phát hiện, cô nhất định sẽ báo cảnh sát bắt hắn. Hắn không muốn nửa đời sau phải sống trong cuộc sống lao tù... Chết hay ngồi tù, đây là một lựa chọn. Đang lúc do dự chưa quyết, từ cổng chính khu nhà cao cấp đi ra một đôi bóng dáng quen thuộc. Lê Thiên Thần sững sờ mất một lúc, hốc mắt hơi đỏ lên, bước chân không bị khống chế bước tới trước hai bước. Cha mẹ đã gầy tọp đi, nhìn rất tiều tụy, chắc vì quá lo lắng cho hắn. Lòng Lê Thiên Thần quặn đau, nghĩ nếu một ngày nào đó nếu mình thật sự bị Liên Kiến Ba sát hại thì cha mẹ hẳn sẽ vô cùng thương tâm, chắc chắn sẽ còn già nua tiều tụy hơn thế này nhiều. Cho dù có ngồi tù đi chăng nữa, tối thiểu hắn còn giữ được mạng sống cơ mà. Từ khu nhà cao cấp đi ra ngoài chính là ông bà Lê. Bọn họ nói dối với Viên lão phu nhân để đi ra ngoài, bởi muốn đi tìm con trai của mình. Cho dù biết cơ hội rất mong manh nhưng họ cũng muốn thử một lần. Có thể là do có linh tính, ông bà Lê đột nhiên cảm giác được gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn. “Thiên... Thiên Thần...” Bà Lê nước mắt tràn mi, không dám tin nhìn người đang chạy tới trước mặt họ. Ông Lê tuy trong bụng vui vẻ nhưng mặt vẫn không chút thay đổi, “Thằng chết tiệt kia, mày còn có mặt mũi xuất hiện tại đây à. Tao dạy mày thế nào, sao mày lại có thể làm ra những chuyện hại trời hại đất như vậy!” “Cha, mẹ, thật xin lỗi, nhưng con không có giết người, con bị oan. Liên Kiến Ba hãm hại con, cha mẹ phải tin con.” Lê Thiên Thần vội vàng giải thích. “Con đã bị oan sao còn không ra tự thú?” Bà Lê hạ giọng hỏi, giật giật cánh tay Lê Thiên Thần khóc rất thương tâm. Khóe mắt ông Lê cũng hơi ướt, “Thiên Thần, ra tự thú đi. Nếu mày thật sự không có giết người thì không thể cứ trốn trốn tránh tránh nữa.” “Không được đâu, cha!” Lê Thiên Thần lắc đầu, “Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần sẽ không bỏ qua cho con đâu. Cho là con có ra tự thú, cho là con có nói mình thật sự vô tội, bọn họ cũng sẽ mua chuộc được những kẻ làm chứng kia để đổ mọi tội danh lên người con.” “Nói cho cha con Bình An, nhờ hai người đó giúp con. Họ nhất định sẽ giúp con.” Bà Lê gấp gáp kêu lên, nắm chặt lấy tay Lê Thiên Thần, muốn kéo hắn vào tìm Viên lão phu nhân thuyết phục. Lê Thiên Thần thống khổ thở hắt một hơi, “Mẹ, Bình An sẽ không giúp con. Cô ấy sẽ không làm đâu!” “Có phải mày còn làm chuyện gì có lỗi với công ty nữa phải không?” Ông Lê thấy thái độ này của con trai thì lập tức nhớ tới nét mặt khá kỳ lạ của hai cha con Phương Hữu Lợi mỗi khi nhắc đến nó, “Mày bắt tay với Liên Kiến Ba để lừa gạt vật liệu xây dựng ở công trình của Tập đoàn Phương Thị, đúng không?” “Cha, đều do Liên Kiến Ba ép con mà!” Lê Thiên Thần khàn giọng thanh minh. “Mày... Đồ súc sinh này!” Ông Lê giận đến chửi độc, “Chú Phương đối xử với mày tốt như vậy, vun trồng mày như vậy, mà mày lại bất nghĩa thế à. Mày đúng là súc sinh mà!” Bà Lê bảo vệ con, rơi lệ nói với chồng, “Giờ khoan hãy nói những điều này, vẫn nên nghĩ cách nào giúp con đi!” “Cha, mẹ, xin cha mẹ yên tâm, con không có việc gì đâu!” Hắn còn có lợi thế trong tay, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Liên Kiến Ba thực hiện được ý đồ! Phía sau họ truyền đến tiếng xe. Lê Thiên Thần quay đầu lại nhìn, thấy là xe của Bình An liền lập tức co cẳng chạy, “Cha, mẹ, con sẽ liên lạc lại sau.” Bình An từ đầu đường đã nhìn thấy ông bà Lê đang cùng nói chuyện với một người đàn ông có dáng quen quen. Cô quan sát thật lâu, rồi xác định người đó chắc chắc là Lê Thiên Thần. Cô lái xe qua, thấy Lê Thiên Thần co cẳng chạy liền tăng ga đuổi theo. Ông bà Lê lớn tiếng kêu Lê Thiên Thần quay lại, muốn đuổi theo mà không có hơi sức. Bình An hạ cửa kính xe xuống, la to về phía Lê Thiên Thần, “Nếu anh muốn cả đời làm tội phạm truy nã thì cứ tiếp tục chạy đi! Ngày mai tôi sẽ tiễn cha mẹ anh về lại Thành phố S cho Liên Kiến Ba bắt họ đi.” Lời này vọng vào tai Lê Thiên Thần rốt cuộc khiến hắn dừng bước, quay đầu lại căm giận nhìn Bình An. Bình An bước xuống xe, lạnh lùng nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt, “Anh xem anh bây giờ giống cái gì? Y như chó nhà có tang, cả mạng sống cũng không giữ được.” “Cô muốn nói gì?” Lê Thiên Thần quay đầu nhìn ra phía trước, không muốn để Bình An nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình. “Anh hẳn phải sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chứ.” Bình An nhàn nhạt nói. Khóe miệng Lê Thiên Thần giần giật, “Đúng, đáng đời tôi. Bây giờ cô định đứng đây nhạo báng tôi hay là định báo cảnh sát bắt tôi?” “Thấy anh có kết quả hôm nay đúng là tôi cảm thấy giải hận vô cùng. Nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy anh bị Liên Kiến Ba hãm hại thành kẻ mang tội giết người. Bây giờ anh rời khỏi đây, ngày mai cũng không nhất định vẫn sẽ còn sống trên cõi đời này. Tôi nghĩ anh hẳn phải hiểu rõ Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần là loại người gì hơn tôi.” Bình An nói. Lê Thiên Thần nhíu mày nhìn Bình An, sau một hồi mới bật cười lớn, “Cô cái gì cũng biết! Thì ra cái gì cô cũng biết hết rồi. Phương Bình An, thật ra tôi có ngày hôm nay chính bởi do cô hại mới đúng!” “Tôi bảo anh đi làm chuyện phạm pháp à? Tôi bảo anh cấu kết với Liên Kiến Ba rửa tiền ư? Tôi kêu anh đi giết người sao? Lê Thiên Thần, tất cả những thứ mà anh nhận được ngày hôm nay đều do tự tay anh tạo thành. Nếu như anh không có lòng tham không đáy, nếu như không vì anh có dã tâm bừng bừng, hiện tại anh có thể đã rất tốt đẹp.” Mặc dù cô đã thay đổi không ít sự việc của kiếp trước, nhưng cô chưa bao giờ chủ động công kích hắn và Đỗ Hiểu Mị cả. Đường đi là do chính bọn họ tự chọn. “Tại sao cô phải đối đầu với tôi khắp nơi? Tại sao cô lại yêu Nghiêm Túc? Lý ra cô phải thuộc về tôi. Kể từ sau khi cô cặp kè với Nghiêm Túc, cô liền xem tôi như kẻ địch.” Lê Thiên Thần nghĩ đến Bình An từng nói gì nghe nấy với mình, nếu như cô vẫn không thay đổi, bây giờ hắn hẳn đã là Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Phương Thị, có thể đã trở thành thành viên HĐQT rồi. Bình An cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia nghe vào tai Lê Thiên Thần sao như có chút bi thương, “Chính bởi anh không biết quý trọng thứ thuộc về mình...” Khi hắn muốn quý trọng, cô đã cùng một chỗ với Nghiêm Túc rồi! Lê Thiên Thần bi thống trong lòng, tuy nhiên cũng không nói ra. Bây giờ nói ra những điều này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. “Quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần là do anh lộ ra đúng không?” Bình An cũng không cần Lê Thiên Thần trả lời cái gì, cô không có hứng để ôn chuyện cũ với hắn, cũng không muốn thương xuân bi thu lúc này. Lê Thiên Thần không nói đúng, cũng chẳng bảo sai, chờ Bình An nói đoạn sau. Bình An cười cười, “Nếu như tôi không đoán sai, Liên Kiến Ba hẳn đang tung người tìm anh. Thế nào, cảm giác bị đuổi giết không dễ chịu đúng không? Mắt Lê Thiên Thần tối xuống, liếc nhìn sau lưng Bình An một cái. Ông bà Lê đã đi gần tới họ. Bình An không muốn nói những lời có thể làm cho hai ông bà nghe thấy mà thương tâm nên hạ giọng nói với Lê Thiên Thần, “Chỉ cần anh đứng ra tố cáo Liên Kiến Ba, tôi sẽ mời luật sư thay anh biện hộ, sẽ không để anh gánh trên lưng tội danh giết người.” “Cho là tôi có ra làm chứng đi chăng nữa... cũng chưa chắc có ích gì.” Giọng Lê Thiên Thần đầy khổ sở. Ông Lê tức mình vì nói thằng con mãi mà như nước đổ đầu vịt, mắng, “Sao lại vô ích, chẳng lẽ mày muốn mang tội giết người cả đời hay sao?” “Đoạn ghi âm kia không đủ để định tội anh, mà chủ yếu vẫn là dựa vào những nhân chứng kia. Muốn bọn chúng nói thật chẳng qua cũng chỉ là tiền.” Bình An nhàn nhạt nói. “Cô sẽ giúp tôi?” Lê Thiên Thần không tin lắm nhìn Bình An. Bình An lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, “Không phải tôi đang giúp anh, tôi chỉ hy vọng hung thủ thật sự nhận lấy sự trừng phạt cần có! Hy vọng thư ký Tạ chết được nhắm mắt.” Lê Thiên Thần do dự vặn mày, “Để tôi suy nghĩ thêm.” Bà Lê kêu khóc, “Còn nghĩ gì nữa, Bình An đã đồng ý giúp con, con còn nghĩ cái gì nữa vậy!” Bình An biết Lê Thiên Thần rất sợ chết, nếu như lúc này cho hắn biết cha con cô đã biết được chuyện rửa tiền thì chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng ra tự thú và làm chứng chống lại Liên Kiến Ba. Trước hết để cho hắn ra tự thú cái đã, xong lại tìm lấy chứng cứ từ tay hắn, sau đó sẽ khiến cho Đoàn Quan Quần hoàn toàn rơi đài, khiến Liên Kiến Ba cả đời ăn cơm trong ngục giam! “Tôi cần suy nghĩ thêm một chút. Tôi nghĩ kỹ rồi sẽ liên lạc lại với cô!” Lê Thiên Thần nói xong, áy náy nhìn cha mẹ rồi xoay người sải chân chạy đi. Lần này Bình An không có đuổi theo. Cô biết, hắn nhất định sẽ quay lại tìm cô! Lê Thiên Thần chạy đi đầu tiên là tìm một cột điện thoại công cộng gọi cho Liên Kiến Ba, chỉ nói một câu, “Mày đã muốn tao chết, vậy thì cùng chết đi!” Nói xong lập tức cúp điện thoại, khiến cho người của Liên Kiến Ba muốn truy vị trí cụ thể của hắn cũng tìm không kịp. Đến sau nửa đêm, Lê Thiên Thần lặng lẽ quay lại căn nhà thuê trước đó, thấy trước cửa tiểu khu có hai cảnh sát đang đứng, rõ ràng là đang canh chừng nhà hắn thuê. Hắn kiên nhẫn đợi rất lâu cũng không thấy hai cảnh sát này rời đi. Lúc hắn đang định trèo tường vào thì hai cảnh sát này cười cười nói nói đi ra ngoài, một người còn kêu to ‘chết đói đến nơi rồi, kiếm chút gì ăn khuya đi’. Lê Thiên Thần mừng rỡ, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, từ cửa chính đi vào nhà. Sau khi vào nhà trọ, hắn không dám bật đèn, chỉ có thể dựa vào cảm giác để lần tìm thứ mà hắn muốn tìm. Nhà hắn đã bị lật tung, ngay cả ghế sa lon cũng bị đâm rách moi hết ruột bên trong ra. Hắn cười lạnh trong lòng, đây hẳn là tác phẩm của Liên Kiến Ba rồi! Lão cáo già Đoàn Quan Quần kia chắc chắn đã biết chính hắn đưa tin cho cánh nhà báo nên mới tính hủy thi diệt tích đây mà. Lê Thiên Thần đi vào phòng tắm, dẫm lên trên bồn cầu, sờ soạng trần nhà. Khi tìm được vị trí quạt hút gió thì đưa tay luồn ra phía ngoài quạt lôi một cái USB nho nhỏ ra ngoài. Thật may là nó vẫn còn ở nơi này! Hắn bỏ USB vào túi, rón rén rời khỏi nhà trọ. Mãi cho đến khi hắn rời đi tiểu khu, hai cảnh sát kia vẫn chưa quay lại vị trí. Bình An chẳng bao lâu sau cũng nhận được một cuộc điện thoại, “Cô Phương, đã làm như cô dặn, để cho Lê Thiên Thần thuận lợi vào nhà trọ. Nhưng hắn lại rời đi rồi.” “Ừ, cám ơn anh, cảnh sát Lưu!” Bình An cười cảm ơn, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, tròng mắt lướt qua một tia sáng bén nhọn.