Bình An Trọng Sinh
Chương 247
Bình An nghe Tô Cầm kể xong, nhíu mày trầm tư một lát. Đỗ Hiểu Mị biến mất cùng lúc với Lê Thiên Thần, như thế rõ ràng hai kẻ này đang ở cùng nhau. Bây giờ Đỗ Hiểu Mị đã xuất hiện, có phải Lê Thiên Thần cũng đang ở cạnh ả hay không? Đỗ Hiểu Mị gọi điện thoại cho Tô Cầm vơ vét tiền bạc là ý của ả, hay do Lê Thiên Thần sai bảo?
“Cô ta nói như thế nào? Có hẹn gặp cô chứ?” Bình An hạ giọng hỏi Tô Cầm.
Tô Cầm nói, “Cô ta hẹn gặp tôi mười giờ ngày mai. Tôi... tôi nên làm gì?”
Bình An bình tĩnh, “Cứ đi gặp cô ta, xem cô ta rốt cuộc muốn gì.”
“Nhưng mà cô ta đòi tôi tiền... Một trăm ngàn tệ, tôi không có nhiều như vậy. Cô Phương, cô nhất định phải giúp tôi một chút.” Tô Cầm khóc nói.
“Không cần lấy tiền đưa cô ta, cứ đi gặp cô ta trước đã.” Bình An nói, cô cũng không tin Tô Cầm không lấy ra được số tiền kia. Theo cô điều tra được, lúc Tô Cầm ở Thành phố S mặc dù bị Đỗ Hiểu Mị bắt buộc lên giường với những người đàn ông kia, nhưng cô ta lấy được quà cáp cũng không thiếu.
Tô Cầm hỏi, “Vậy lỡ cô ta công khai hình ảnh thì làm thế nào bây giờ?”
“Đỗ Hiểu Mị chưa lấy được thứ ả muốn thì tuyệt đối sẽ không công khai hình ảnh đâu.” Bình An xoa xoa trán. Tô Cầm coi cô là cái gì, cọng rơm cứu mạng?
“Được, vậy, vậy ngày mai tôi đi gặp cô ta.” Tô Cầm nhỏ giọng nói.
Bình An hỏi địa chỉ họ hẹn gặp xong thì cắt máy, gọi cho Đàm Tuyền để hỏi một câu Đỗ Hiểu Mị có liên lạc với anh ta không.
Lần trước sau khi Đàm Tuyền muốn xin nghỉ việc bị Bình An ngăn cản thì anh ta vẫn tiếp tục công tác tại Phương Thị, vẫn là trợ lý Phó Tổng Giám Đốc như trước, chẳng qua Phó Tổng Giám Đốc không còn là Lê Thiên Thần nữa thôi.
Đỗ Hiểu Mị không có tìm Đàm Tuyền, có thể ả chỉ muốn tiền thôi.
Bình An nhìn địa chỉ được ghi lại, quyết định ngày mai sẽ đến nhìn xem.
Tô Cầm và Đỗ Hiểu Mị hẹn nhau tại một quán cà phê trong Trung Hoa Thịnh Thế. Bình An mặc quần jean đen áo thun, đúng mười giờ bước chân vào quán cà phê, liền nhìn thấy hai phụ nữ đang ngồi to nhỏ trong một góc.
Cô chỉ có thể thấy được phần mặt nhìn nghiêng của Đỗ Hiểu Mị. Mặc dù đã trang điểm kỹ càng nhưng xem ra tinh thần ả không được tốt lắm, cảm giác như già đi cả vài tuổi, chẳng giống với cô gái xinh đẹp cao ngạo trước kia chút nào. Ả chỉ lo nói chuyện với Tô Cầm nên không hề phát giác Bình An ở sau lưng.
Bình An ngồi xuống vị trí cạnh hai người. Lúc phục vụ tới hỏi cô muốn kêu gì, Bình An thấp giọng kêu một ly cà phê Blue Mountain. Chờ phục vụ rời đi, cô dựa vào thành ghế, nghiêng tai nghe Đỗ Hiểu Mị và Tô Cầm đối thoại.
Họ nói chuyện rất nhỏ, Bình An miễn cưỡng lắm mới nghe được mấy câu.
“Cô đã nói những hình ảnh này đã được hủy rồi mà, sao giờ còn có thể ở trong tay cô?” Tô Cầm hạ thấp giọng hỏi.
“Tôi tự có biện pháp của tôi. Tô Cầm, cuộc sống của cô bây giờ đã không giống như trước kia nữa rồi, nên chắc cũng đâu muốn những tấm hình này lộ ra đúng không?” Đỗ Hiểu Mị cười hỏi.
Tô Cầm nghiến răng, phẫn nộ mắng ả, “Đỗ Hiểu Mị, cô thật hèn hạ vô liêm sỉ!”
Đỗ Hiểu Mị cười ha ha, “Người không vì mình trời tru đất diệt, tôi cũng phải tính cho tôi chứ.”
“Cô đã hại tôi đến thân bại danh liệt, cô còn muốn như thế nào nữa? Lúc trước Phương Bình An đã đồng ý không truy cứu trách nhiệm hình sự tôi nữa, tại sao cô còn phải lừa tôi đi sửa gương mặt? Tại sao còn muốn lợi dụng tôi lên giường với những người đàn ông kia?” Tô Cầm oán hận hỏi.
“Lên giường với mấy kẻ kia cô cũng thích thú lắm mà. Hai năm đó cô kiếm được không ít, lúc ấy sao không thấy cô oán trách tôi? Tô Cầm, cô chẳng qua cũng chỉ là con điếm, đừng tưởng mình là ngọc nữ thanh cao gì gì. Nếu cô không muốn để cho mọi người đều biết cô là Tô Cầm, đều nhìn thấy những tấm hình ‘tình tứ’ kia của cô, thì lấy tiền đưa tôi.” Đỗ Hiểu Mị lạnh giọng nói.
Tô Cầm cắn chặt răng, “Tôi không có nhiều tiền như vậy!”
Đỗ Hiểu Mị cười khẽ một tiếng, “Vậy cô cứ chờ lên mạng nhìn hình khỏa thân của mình đi!”
“Đỗ Hiểu Mị!” Tô Cầm oán hận trừng mắt nhìn ả.
“Tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, tự cô suy nghĩ đi!” Đỗ Hiểu Mị hoàn toàn coi khinh nỗi tức giận của Tô Cầm.
Tô Cầm nói, “Tôi cần thời gian để gom tiền. Hiện thời tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy.” Cô ta uống một ngụm nước chanh, “Không phải cô đã rời khỏi Thành phố G rồi sao, sao giờ lại trở lại? Tôi còn tưởng rằng cô đã cùng đi với Lê Thiên Thần kia rồi.”
Nhắc tới Lê Thiên Thần, giọng Đỗ Hiểu Mị cao lên, “Ai đi với hắn, nhắc tới hắn làm gì!”
“Lê Thiên Thần không phải người đàn ông của cô à? Nhắc tới anh ta thì có sao!” Tô Cầm chiếm được thượng phong, lập tức cười ha hả hỏi.
“Tô Cầm, cô lấy Lê Thiên Thần ra chọc ngoáy tôi là có ý gì? Hắn là tội phạm truy nã, tôi không phải. Sống chết của hắn ta không quan hệ gì với tôi!” Đỗ Hiểu Mị cúi đầu uống cà phê, lời này tuy được nói bằng giọng máu lạnh vô tình, nhưng khóe mắt ả lại không giấu được nét rơm rớm.
Ả thật sự rất yêu Lê Thiên Thần...
“Ủa, hai người không đi cùng nhau sao?” Tô Cầm hỏi.
Đỗ Hiểu Mị đứng lên, lạnh lùng nói, “Số tài khoản tôi đã nhắn đến di động của cô, ba ngày sau tôi muốn lấy được tiền.” Nói xong, xoay người rời quán cà phê.
Lúc ả đứng lên, Bình An đã cúi đầu, không để cho ả nhìn thấy mình.
Chờ Đỗ Hiểu Mị ra khỏi quán cà phê, Bình An mới quay đầu lại nhìn Tô Cầm. Tô Cầm giống như lúc này mới phát hiện ra Bình An ở đây, kinh ngạc nhìn cô.
“Cô Phương, cô... Cô...” Tô Cầm cắn môi nhìn Bình An, “Cô nghe thấy rồi đó, tôi thật sự không còn cách nào, cô nhất định phải giúp tôi.”
Bình An nhíu mày nhìn Tô Cầm, cô cảm giác mình lại như thấy một bé con không hiểu chuyện năm xưa. Dường như con người ta một khi đã quen với cuộc sống thoải mái thì sẽ quên mất những khổ sở trước đây của mình?
“Cô muốn tôi giúp cô như thế nào đây?” Bình An nhàn nhạt hỏi.
“Cô có thể cho tôi mượn tiền trước hay không? Không cần nhiều lắm. Tôi giờ chỉ có năm mươi ngàn, cô cho tôi mượn năm mươi ngàn được không?” Tô Cầm ra vẻ đáng thương hỏi.
Bình An lạnh nhạt nhìn cô ta, “Nếu như Đỗ Hiểu Mị cầm 100 ngàn tệ này của cô xong lại uy hiếp cô muốn 100 ngàn nữa thì sao đây?”
Môi Tô Cầm giần giật, không nói nên lời.
“Thật ra cô có thể báo cảnh sát.” Bình An nhẹ thở dài, “Đỗ Hiểu Mị làm thế này là uy hiếp cướp đoạt tài sản, cô hoàn toàn có thể báo cảnh sát để bảo vệ chính mình.”
“Không!” Tô Cầm lắc đầu, “Không thể báo cảnh sát, không thể báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát, cuộc sống hiện tại của tôi coi như xong.”
Bởi bây giờ cô ta có thể công tác tại Phương Thị, cô ta như có lại cảm giác tự hào như lúc làm việc ở Nghiêm Thị trước kia. Cô ta luyến tiếc không muốn bỏ đi cơ hội khó được này, cô ta không muốn bị ép đến mức ngay cả Phương Thị cũng không tiếp tục làm việc được nữa.
Bình An cau mày nhìn cô ta, “Vậy tự cô suy nghĩ thật kỹ đi!”
Tô Cầm nhìn Bình An bước ra khỏi quán cà phê không quay đầu lại, nước mắt từ từ thu lại, cúi đầu lâm vào trầm tư.
Lê Thiên Thần sau khi nói chuyện điện thoại với Liên Kiến Ba xong liền chuẩn bị ra ngoài ăn trưa. Chỗ hắn ở rất hẻo lánh, ngay kế cận Thành phố G, chỉ cách Thành phố G một xã. Hắn mướn một căn nhà trệt ở chỗ này chỉ mất hai trăm tệ một tháng.
Ngày đó, hắn vừa từ quán trọ xuống liền nhìn thấy có vài cảnh sát qua lại dưới lầu, ngoài ra còn có vài tên đàn ông khác trông không giống với cư dân xung quanh. Hắn lập tức hiểu được rằng bọn chúng là do Liên Kiến Ba hoặc Đoàn Quan Quần phái tới.
Hai cha con này hoàn toàn không nghĩ tới việc thay hắn chống án và rửa sạch tội danh, mà là muốn giết hắn diệt khẩu!
Lê Thiên Thần càng nghĩ càng tức giận, nhưng trong lòng lại lo âu bất an. Hắn nhớ tới lời của Liên Kiến Ba, cha con họ Phương đã đưa cha mẹ hắn đến Thành phố G là ý muốn gì? Sức khỏe của mẹ hắn không tốt, không chịu nổi kích thích, hắn sợ...
Liệu Liên Kiến Ba có lừa hắn không? Có lẽ để cảnh cáo và uy hiếp hắn, nói không chừng Liên Kiến Ba cũng muốn xuống tay với cha mẹ hắn! Sắc mặt Lê Thiên Thần càng lúc càng khó coi, rốt cuộc kềm không được lấy điện thoại ra gọi về nhà.
Kể từ sau khi gặp chuyện, hắn không liên lạc với cha mẹ nữa, bởi sợ trong nhà đã có cảnh sát chờ sẵn, cũng vì sợ nghe được thanh âm thất vọng của cha mẹ...
Điện thoại nhà không có ai nghe, lòng Lê Thiên Thần nặng trịch. Chẳng lẽ Phương Hữu Lợi đã thật sự đưa họ về Thành phố G rồi?
Lê Thiên Thần thấp thỏm không yên đi đến quán cơm bình dân ăn trưa, lúc ăn được một nửa thì đúng lúc TV phát tin truy nã hắn. Hắn mặc âu phục trông rất đẹp trai...
Dáng dấp hào sảng khi đó so với dáng vẻ sa sút tinh thần hiện tại hoàn toàn có thể nghĩ là hai người. Cho dù hắn có đứng ngay trước mặt chủ quán cơm thì chưa chắc ông ta đã nhận ra hắn.
Hắn nghe phát thanh viên trong TV nói rằng hắn phạm tội và đang trốn chạy chưa quy án thì chẳng còn khẩu vị mà ăn cơm nữa, ném tờ 50 tệ cho ông chủ quán tính tiền.
Ông chủ ngẩng đầu nhìn hắn mấy lần, tìm 35 tệ để thối cho hắn.
Lê Thiên Thần cầm lấy tiền, cúi đầu đi trở về chỗ ở. Mới vừa quẹo khúc quanh đi vào ngõ hẻm, hắn liền nhìn thấy bốn năm tên đàn ông cao to dữ tợn đứng trước cửa nhà. Hắn lập tức hốt hoảng, biết là người của Liên Kiến Ba đã tìm tới đây, nên lập tức quay đầu sải chân bước đi.
Lúc xoay người, hắn bất cẩn đá phải một chai rượu.
Có người sau lưng kêu to, “Nó kìa, đuổi theo mau!”
Hắn co giò chạy thật nhanh, không khí dồn dập rót vào lồng ngực khiến nó căng cứng đến phát đau.
Người đuổi theo phía sau càng lúc càng nhiều. Đám người này nhìn là đã biết kẻ côn đồ, nếu như rơi vào tay bọn chúng, hắn chắc chắn chẳng còn mạng.
Lê Thiên Thần đột nhiên nhớ tới cha mẹ mình... Nhớ tới lúc hắn vừa mới tốt nghiệp đại học, cha hắn đã dặn đi dặn lại phải cố gắng làm việc cho Phương Hữu Lợi.
Nhớ tới Bình An đã từng lôi kéo tay hắn, ngọt ngào gọi hắn anh Thiên Thần...
Tại sao hắn lại rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay? Tại sao?
“Hắn ngay phía trước kìa, bắt lại nhanh lên!” Hắn cảm giác những kẻ kia chỉ còn cách lưng hắn một bước. Lê Thiên Thần cảm thấy khủng hoảng tột độ. Hắn sợ chết, bây giờ hắn mới biết hắn cực kỳ sợ chết!
“A!” Lê Thiên Thần đột nhiên té nhào xuống, do bị một người đàn ông phía sau đá cho một đá.
Hắn không kịp quay đầu lại nhìn, vội vàng bò dậy tiếp tục chạy.
“A lô, Anh Liên, chúng tôi tìm được hắn rồi. Dạ, dạ!” Sau lưng hắn truyền đến giọng một người đàn ông đang nói điện thoại.
Lê Thiên Thần há mồm thở hổn hển, dùng hết sức lực bản thân chạy ra khỏi hẻm nhỏ trong thôn, vừa chạy vừa đẩy lật những thùng rác ven đường nhằm cản trở bước chạy của những kẻ kia.
Sắp rồi, chỉ một bước nữa thôi!
Hắn chạy tới đường chính, thấy xa xa có một chiếc taxi chạy ra, hắn lập tức tốc chạy về hướng đó. Trước khi những kẻ kia tóm được, hắn đã nhảy lên taxi, “Bác tài, chạy mau, bọn chúng là kẻ cướp!”
Tài xế taxi vừa nghe vậy liền đạp mạnh chân ga, bỏ rơi những kẻ hung thần ác sát kia lại đằng sau.
Lê Thiên Thần không hề nghĩ ngợi nói ra địa chỉ, sau đó té ngồi trên ghế há mồm thở dốc.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương