Bình An Trọng Sinh
Chương 213
Bởi vì công ty đối thủ nhúng tay vào khiến cho kế hoạch thu mua phải tính toán lại lần nữa, nên một số thành viên HĐQT đang ủng hộ việc đầu tư vào hạng mục này vô cùng phẫn nộ, muốn Bình An phải điều tra cho ra xem ai đã bán đứng công ty.
Nhưng làm sao mà điều tra được đây? Toàn bộ kế hoạch hạng mục này chỉ có thành viên cấp cao biết đến, Bình An tin chắc rằng bất kể là ai trong số họ cũng hy vọng công ty có lợi nhuận, bởi việc này liên quan tới tiền lãi cổ đông của bọn họ cơ mà.
Cô hoài nghi liệu có phải là Lê Thiên Thần đang ở phía sau tác động hay không, thế nhưng kế hoạch này là hắn đề xuất, sao hắn lại làm như vậy được? Tiết lộ bí mật kinh doanh ra ngoài, ai là người có lợi nhất?
Bình An thật sự không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu, giống như nhìn ai cũng có khả năng là kẻ tình nghi, rồi lại cảm thấy chẳng ai có thể làm vậy, không khỏi cảm thấy quá khó giải quyết.
Nhưng mà dù tin đồn hành lang là Bình An bán đứng công ty, tiết lộ hạng mục đầu tư cho đối thủ biết, nhưng HĐQT cũng chẳng mấy người tin, chứ nếu không thì họ đã chẳng kêu Bình An đi điều tra việc này. Chỉ là Bình An lại không điều tra ra được gì nên khiến cho người ta lo lắng.
Trong cuộc họp cấp cao.
“... Rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài? Tổng Giám Đốc Phương, cô còn chưa điều tra ra sao?” Giám đốc Chu cũng không hết sức tin tưởng Bình An nên giọng điệu cũng không nhẹ nhàng.
“Vẫn còn trong vòng điều tra, bởi vì số người biết được kế hoạch thu mua này cũng không phải quá nhiều, tôi tin sẽ không khó để điều tra ra là ai.” Bình An nhẹ nhàng nói, mới chỉ có một ngày, cô có tài thánh cũng không truy ra nhanh như vậy.
Giám đốc Chu hừ lạnh một tiếng, “Cô là người không tán thành lắm kế hoạch này, không phải vì lòng tham của mình mà cố ý tung tin đồn đấy chứ?”
Bình An giận tái mặt, “Giám đốc Chu, nếu ông hoài nghi tôi là người bán đứng công ty, ông cứ việc đưa ra chứng cứ, tôi cũng là một thành viên Hội đồng quản trị, bán công ty thì tôi có ích lợi gì?”
“Chẳng phải cô luôn muốn chèn ép Phó Tổng Lê nên vẫn phản đối hạng mục này đó sao?” Giám đốc Chu vặn hỏi.
Bình An bình tĩnh nhìn Giám đốc Chu, “Tôi không phản đối hạng mục này, cũng không có chèn ép người nào, tôi chỉ hy vọng việc tiến hành đầu tư cẩn thận một chút.”
“Được rồi, lão Chu, Tổng Giám Đốc Phương chắc chắn sẽ không bán đứng công ty, ông đừng suy đoán tùy tiện như vậy. Tôi thấy nên giao việc điều tra người nào tiết lộ bí mật công ty cho Bộ phận Nhân sự phụ trách đi, còn Tổng Giám Đốc Phương và Phó Tổng Lê bắt tay vào việc thu mua, đừng để cho những công ty khác nhanh chân đến trước.”
Phương Hữu Lợi nhìn Bình An và Lê Thiên Thần rồi gật đầu, “Hay là cứ tiến hành thu mua trước đi.”
Bình An cắn răng, “Dạ!”
Sau khi tan họp, Bình An cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng, tại sao chuyện này ngược lại thành lỗi của cô? Dù những người khác không mở miệng, nhưng cô cảm thấy, bọn họ cảm thấy tầm nhìn của cô thiển cận, lề mề trong việc triển khai hạng mục này dẫn đến việc người khác có cơ hội để lợi dụng.
Chuyện này chẳng lẽ là lỗi của cô thật sao?
“Bình An, đến văn phòng ba một chút.” Đúng lúc Bình An muốn vào thang máy thì nhận được điện thoại của Phương Hữu Lợi, cô khẽ thở dài, xoay người đi trở lại.
Lê Thiên Thần vốn đứng sau lưng cô, hắn nhíu mày theo bóng lưng Bình An, khóe miệng nhếch lên nụ cười xảo trá.
Bình An không muốn để cho Phương Hữu Lợi thấy cô phiền não nên vỗ vỗ vào gò má của mình, làm ra vẻ thần thái vui vẻ sáng láng gõ cửa văn phòng, “Chủ tịch, ngài tìm tôi ạ?”
Phương Hữu Lợi ngồi trên ghế làm việc, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào chiếc ghế trước mặt trầm giọng nói với Bình An, “Tới đây ngồi xuống đi.”
“Ba!” Bình An kêu nhỏ, khéo léo ngồi xuống đối diện Phương Hữu Lợi.
“Chuyện tiết lộ bí mật lần này, con có ý kiến gì không?” Phương Hữu Lợi cau mày nhìn Bình An, ông biết chuyện lần này đối với một người chưa có đủ kinh nghiệm như con gái mà nói nhất định là khó giải quyết. Cho dù là công hay tư, ông cũng phải nói chuyện với cô một chút.
Bình An cắn cắn môi, trong mắt lóe lên tia thất bại, “Là do con quá sơ ý.”
Phương Hữu Lợi lắc đầu, “Con nghĩ người nào tiết lộ bí mật?”
“Con không biết, ai sẽ bán đứng công ty đây?” Trước mặt ba mình, Bình An không nén được mà lộ ra vẻ phiền não và bất đắc dĩ của mình.
“Để lộ tin tức ra bên ngoài chưa chắc là muốn bán đứng công ty. Bình An à, chẳng qua là con thiếu kinh nghiệm đấy thôi, còn rất nhiều phương diện ngầm con chưa hiểu thấu, nhưng chẳng lẽ những người khác trong HĐQT lại không hiểu sao? Nếu đã để cho Bộ phận Nhân sự phụ trách điều tra chuyện này thì có nghĩa là bọn họ đều biết việc tiết lộ bí mật lần này không phải là điểm chính, mà quan trọng nhất là không thể để cho hạng mục này được thuận lợi đầu tư.” Phương Hữu Lợi chỉ ra điểm chính cho Bình An.
Bình An đứng phắt dậy, “Là Lê Thiên Thần!” Cô tức giận đến mắt cũng đỏ lên, “Nhất định là anh ta, anh ta khăng khăng một mực đối với hạng mục này, lại sợ con ngăn cản, cho nên mới nghĩ ra thủ đoạn này để công ty mau chóng ra quyết định. Ba, hay là chúng ta bỏ hạng mục này đi ba.”
Phương Hữu Lợi nghiêm nghị, “Một gói đầu tư lớn như vậy chỉ mỗi mình con nói bỏ là bỏ được sao? Coi như con muốn thắng được Lê Thiên Thần thì cũng không nên là phương pháp này. Con về suy nghĩ cho thật kỹ đi!”
Đây là lần đầu tiên Phương Hữu Lợi bày ra sắc mặt này với con gái.
Bình An hơi nhếch môi suy nghĩ, một lát sau mới nhỏ giọng nói, “Con hiểu rõ rồi. Ba, con về suy nghĩ một chút!”
Cô không về văn phòng ngay mà là đi tới phòng cà phê lầu dưới. Cô cần phải bình tĩnh suy nghĩ một chút, trong chuyện này, cô rốt cuộc thiếu sót cái gì.
HĐQT đã quyết định đầu tư vào hạng mục này rồi, việc này hoàn toàn thỏa mãn ý định của Lê Thiên Thần. Chẳng phải hắn muốn có được kết quả như vậy sao? Cô gần như có thể chắc chắn, Lê Thiên Thần chính là người giật dây sau màn của việc tiết lộ bí mật công ty cho đối thủ biết này, nhưng hắn ta không sợ hạng mục này bị đối phương đoạt lấy sao?
Lê Thiên Thần... Tên này tóm lại có âm mưu gì mà cô chưa điều tra ra được đây?
Nhưng nói tóm lại, do cô quá lệ thuộc vào trí nhớ của kiếp trước nên mới bỏ qua rất nhiều chi tiết. Cô thật sự quá xem thường người đàn ông này! Cô cho rằng có thể dựa vào trí nhớ của kiếp trước là có thể đánh bại được hắn ta, nhưng hóa ra hắn ta có rất nhiều thủ đoạn mà cô không biết. Cho dù cô có trí nhớ của hai kiếp, nhưng nếu như mọi việc không cẩn thận một chút thì sợ rằng cô sẽ không phải là đối thủ của hắn ta.
Lê Thiên Thần muốn lợi dụng hạng mục này để một lần nữa đứng vững chân trong Phương Thị sao? Cô nhất định sẽ không để cho hắn ta được như ý!
Bình An tỉnh táo lại. Mặc dù hiện tại cảm thấy rất thất bại, nhưng không thể vì vậy mà chết dí không gượng dậy nổi. Cô không thể cứ như vậy mà thua dưới tay Lê Thiên Thần. Bất kể như thế nào, hiện tại cô mới là Tổng Giám Đốc, chứ không phải hắn ta!
Hai ngày tiếp sau, Bình An toàn tâm vùi đầu vào điều tra chi tiết hạng mục này. Cô cho người xâm nhập điều tra ý kiến của từng hộ gia đình lại một lần nữa, phát hiện có mười mấy hộ không muốn dời đi, thậm chí đều có thái độ cực kỳ cứng rắn.
Mặc dù Lê Thiên Thần mỗi ngày đều thương lượng với cô những chi tiết của dự án này, nhưng Bình An phát hiện dường như có rất nhiều việc hắn tự tiện tiến hành mà không cho cô biết. Cô cho người âm thầm theo dõi hắn đang làm gì thì phát hiện ra, nếu hắn không cùng đi ăn cơm với người ở các hộ gia đình muốn thu mua, thì cũng là đi tới hộp đêm với những quan chức phụ trách xây dựng, mà dường như rất hòa đồng vui vẻ với những người đó.
Bình An chẳng muốn quan tâm tới cuộc sống ăn chơi đàng điếm của hắn.
Đồng thời với lúc Tập đoàn Phương Thị đang tiến hành thu mua các căn hộ cũ, công ty đối thủ lại chỉ được cái thùng rỗng kêu to, thủ tục giấy tờ còn không lo được đầy đủ, lại không đủ chỉ tiêu, nên không thể tiến hành đầu tư vào công trình mà cứ để cho nó lửng lơ không đầu không cuối.
Bộ phận Nhân sự cuối cùng cũng tìm ra được ai là người đã tiết lộ bí mật cho công ty đối thủ. Thì ra đó chỉ là một nhân viên quèn trong Phòng Khai thác, do quan sát được động thái của công ty gần đây có vẻ rất quan tâm đến các căn hộ chung cư cũ nên liền bán tin tức này cho công ty đối thủ. Công ty kia biết được kế tiếp Phương Thị muốn làm gì nên muốn đi trước một bước tiến hành thu mua.
Nhân viên này đã bị khai trừ, chuyện này cũng coi như cho qua, nhưng trong lòng Bình An hiểu rất rõ ràng. Tên nhân viên quèn kia tuyệt đối không phải là kẻ tiết lộ bí mật công ty mà chỉ là con tốt thí, nhưng rất tiếc cô lại không có chứng cứ, chứ nếu không thì cô nhất định đã đuổi Lê Thiên Thần ra khỏi công ty rồi.
Vậy mà, hôm nay trong hội nghị cấp cao, bởi Lê Thiên Thần nghĩ ra được phương pháp khiến cho công ty đối thủ không thể nào lấy được chỉ tiêu để cạnh tranh giành hạng mục này nên đã làm cho nhiều thành viên HĐQT phải trố mắt nhìn hắn ta, còn cố ý muốn giao cho hắn làm tổng phụ trách của hạng mục này.
Nhưng do Bình An mới là Tổng giám đốc nên quyết định này vẫn còn chần chừ chưa quyết hẳn, nhưng thế cũng đã đủ khiến cho Bình An bị đả kích một lần nữa. Cô chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này, trong cơn sốc, cô gần như có cảm giác mình đang mất đi lòng tin.
Cuối cùng thì cô đã hiểu, Lê Thiên Thần ăn chơi đàng điếm suốt ngày với những quan viên chính phủ là có mục đích cả.
Lần này, các thành viên HĐQT ủng hộ Lê Thiên Thần còn có thêm Lục Vân Đình. Lý Thiệu Hỉ vốn luôn nhìn theo ý kiến của Lục Vân Đình mà quyết định, nên gần như là hơn phân nửa mọi người đều ủng hộ Lê Thiên Thần.
Nhìn thái độ hài lòng đắc ý của Lê Thiên Thần, trong lòng Bình An thật muốn đá hắn một phát.
Cuối cùng, vì chỉ tiêu và kiến trúc xây dựng vẫn chưa được Sở Xây dựng chính thức phê duyệt, nên vẫn chưa chính thức xác định ai sẽ là tổng phụ trách. Nhưng nhìn ý tứ của mọi người, chắc chắn sẽ là Lê Thiên Thần chứ chẳng ai khác.
Bình An thấy nên tìm Lục Vân Đình nói chuyện, muốn xin ông suy nghĩ lại một chút, nhưng Lục Vân Đình vốn rất thương yêu cô lần này lại có thái độ hoàn toàn bất đồng.
“Bình An, bác vẫn xem cháu như cháu gái, nhưng công việc là công việc, không thể nể tình riêng mà quyết định việc công ty. Tuy cháu khá thông minh, mắt nhìn cũng rất tốt, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, lại thiếu kinh nghiệm về phương diện này. Lần này bác ủng hộ Lê Thiên Thần vì anh ta không chỉ có quan hệ tốt mà còn thật sự hiểu được cách xử lý mọi chuyện thế nào, chứ không phải là không ủng hộ cháu.” Sau khi nghe ý kiến của Bình An, Lục Vân Đình trầm giọng phân tích một phen cho cô thấy vấn đề.
“Bác Lục cảm thấy Lê Thiên Thần tin được không?”Bình An hỏi gấp.
Lục Vân Đình cười cười, “Sao cháu với Lê Thiên Thần cứ chỏi nhau chan chát vậy. Cháu đó, nên học từ đối thủ những gì mà mình thiếu hụt, chứ không phải lúc nào cũng chỉ chăm chăm muốn đánh bại đối thủ. Cẩn thận kẻo cuối cùng đối phương không thua, ngược lại người thua là mình.”
Trừ cô, không ai muốn tin Lê Thiên Thần là một kẻ dã tâm bừng bừng, thủ đoạn ác độc!
“Bình An, cháu không nên cứ nghĩ rằng cháu là con gái của Phương Hữu Lợi nên đương nhiên có thể trụ trong công ty. Nếu như cháu không có bản lĩnh thực sự thì cho dù có ngồi lên vị trí Tổng Giám Đốc này thì cũng sẽ không có ai phục cháu.” Lục Vân Đình nhìn sâu vào mắt Bình An. Thật ra thì ông rất coi trọng đứa cháu gái này, chẳng qua bây giờ cô còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, ông hy vọng cô rèn luyện tốt để có thêm kinh nghiệm và quyết đoán.
“Cháu cũng không cho rằng vì cháu là con gái của ba thì có thể như vậy, cháu chỉ cảm thấy, ở hạng mục này Lê Thiên Thần thật sự có hơi nóng vội...” Bình An giải thích, cô cảm giác có điều gì đó không được thỏa đáng lắm.
Lục Vân Đình khoát tay, nói, “Con đang tự làm mình rối loạn rồi!”
Bình An ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu được ông muốn nói cái gì.
Đúng vậy, lần này cô thật sự có cảm giác đang bị Lê Thiên Thần nắm mũi dẫn đi. Chẳng lẽ hắn ta đang cố ý biểu hiện vội vã, nhưng thật ra thì đã sớm lên kế hoạch kỹ lưỡng để cho những người trong Hội đồng quản trị nhìn?
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
63 chương
22 chương
111 chương
33 chương
29 chương
42 chương