Bình An Trọng Sinh
Chương 212
Thân thể Bình An gần như là cứng ngắc rời khỏi phòng họp.
Cô cần thật tỉnh táo để suy nghĩ kỹ càng xem kế tiếp nên làm cái gì. Trùng hợp chăng? Lê Thiên Thần có chung ý tưởng lớn giống cô về việc cải tiến chung cư sao? Đến tột cùng là hắn nghĩ đến trước, hay là... sau khi biết được cô có dự tính này nên đem kế hoạch này trình bày trước cô một bước?
Đúng vậy, Phương Thị đúng là có công trình đầu tư vào việc cải tiến chung cư cũ, nhưng chưa chắc là do chính Lê Thiên Thần nghĩ ra, nhưng việc cô có suy tính này hoàn toàn không có ai biết mà.
“Bình An.” Lê Thiên Thần đứng ở cửa văn phòng Bình An, mỉm cười nhìn cô.
“Mời vào!” Bình An thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, mặt không đổi mời Lê Thiên Thần vào.
Lê Thiên Thần không khách sáo ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn Bình An, “Thật xin lỗi đã không thương lượng trước với em một tiếng về chuyện cải tiến chung cư cũ. Tại dạo này thấy em loay hoay rồi chả thấy em đâu, anh nghĩ dù sao vẫn còn chưa có chính thức quyết định nên mới không thương lượng với em.”
Bình An cười lạnh một tiếng, “Anh thật ra có cần phải bàn thảo gì với tôi đâu, ngay cả kế hoạch chi tiết anh cũng đã viết xong, còn tìm tôi thảo luận cái gì?”
“Vậy em thấy việc đầu tư này có thể làm không?”Lê Thiên Thần khiêm tốn hỏi.
Cô rất muốn nói là không thể được, nhưng vì lợi ích chung của công ty, cô không thể ngây thơ tùy hứng như vậy, Bình An trả lời bằng giọng lạnh nhạt, “Hạng mục đầu tư này không phải không thể, nhưng thật sự bước vào thực hiện cũng không dễ dàng.”
“Cho dù nhiều khó khăn cũng phải thử một lần.”Lê Thiên Thần cười nói.
Bình An nhìn anh một lát, khẽ mỉm cười hỏi, “Tôi đã xem qua bản kế hoạch của anh, ngay cả dự toán chi phí tổng quát cho việc đầu tư cũng đã tính được, chắc là mất không ít thời gian đây.”
“Nếu muốn trình lên cho các thành viên HĐQT xem thì dĩ nhiên là càng chi tiết càng tốt chứ.” Dừng một chút, Lê Thiên Thần còn nói, “Hay là xế chiều nay chúng ta đi sang dạo một vòng bên đó đi?”
“Được!”Bình An cắn răng, gật đầu nói.
Lê Thiên Thần nở nụ cười, “Vậy anh ra ngoài trước.”
Chờ Lê Thiên Thần đi rồi, Bình An mới ngẫm nghĩ kỹ lại. Chuyện cô muốn đầu tư dự án lần này rất ít người người biết, trừ cô thì cũng chỉ có Thư ký Tạ và Lí Duệ Bân, Trưởng Phòng Khai thác. Mấy ngày trước cô lệnh cho Lí Duệ Bân đi khảo sát rồi sau đó viết báo cáo gửi lại cho cô, nhưng mãi đến hôm nay vẫn chưa có.
Chẳng lẽ Lí Duệ Bân đem ý tưởng của cô nói cho Lê Thiên Thần? Nhưng cô đã cố ý bảo anh ta tạm thời đừng nói chuyện này ra ngoài mà.
Nhưng bây giờ bất kể là ai nói cho Lê Thiên Thần hay đó là kế hoạch của hắn ngay từ đầu, Bình An đều cảm thấy rất thất bại.
Cô cũng biết... Lê Thiên Thần không đơn giản chỉ dựa vào người phụ nữ kia mà được như hôm nay, hắn ta đã làm trợ lý cho ba mấy năm nên cũng không phải chỉ được cái vỏ bề ngoài.
Buổi chiều, Bình An, Lê Thiên Thần và Lí Duệ Bân Phòng Khai thác cùng đi đến khu vực đường Hào Tường dạo quanh một vòng thì phát hiện, bất kể là muốn xuất phát từ đây đi mua sắm hay dạo phố hoặc đi làm thì đều thật sự rất dễ dàng bởi nó chỉ cách đường vành đai không tới 200m, trạm xe lửa và xe buýt đều ở gần đây. Nếu như cải tạo lại khu này thành tiểu khu chung cư thì nhất định sẽ hấp dẫn không ít người đang có công ăn việc làm.
Trong quá trình thị sát, cô cố ý quan sát sự giao tiếp giữa Lí Duệ Bân và Lê Thiên Thần, phát hiện hai người này dường như rất ăn ý.
“Đại bộ phận dân cư nơi này đều đồng ý lấy cũ thay mới, chỉ có một số ít người không muốn đổi, cũng không muốn bán căn nhà họ đang ở cho chúng ta, cho nên hơi khó khăn một chút, chắc phải tiếp tục khuyên giải họ một thời gian mới được.” Lí Duệ Bân nói.
Lê Thiên Thần nhìn Bình An, “Kể ra thì kinh tế thời gian qua tương đối kém, có thể là họ lo không mua nổi nhà mới, điểm này chỉ có thể khuyên họ từ từ, cũng không có vấn đề gì.”
Bình An nói, “Mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần còn có người do dự thì chúng ta cũng không thể tiến hành công trình, tránh đến lúc đó lại rước lấy phiền toái.”
Lê Thiên Thần nhíu mày, cảm thấy tóm lại Bình An vẫn là đàn bà nên làm việc gì cũng sợ hãi rụt rè.
“Công ty còn chưa có quyết định nên đầu tư hay không, những công việc này cứ từ từ đi.” Lí Duệ Bân cười ha hả nói.
Cái mà người đàn ông trung niên này am hiểu nhất chính là giả bộ hiền lành, ai cũng không đắc tội, nhưng rốt cuộc là đang giúp người nào, trong lòng Bình An hiện tại đang đặt dấu chấm hỏi.
“Tổng Giám Đốc, em thấy thế nào?”Lê Thiên Thần cười cười nhìn Bình An.
Bình An lãnh đạm nói, “Tất cả còn phải chờ HĐQT quyết định, hôm nay đến đây thôi. Cũng đã đến giờ tan sở rồi.”
“Vậy cũng tốt, ngày mai gặp ở công ty.”Lê Thiên Thần cười nói.
“Hẹn gặp lại.” Bình An nhìn thoáng qua hai người bọn họ một cái rồi cùng thư ký của mình rời đi trước.
Đi tới cạnh xe mình, Bình An quay đầu lại hỏi thư ký Tạ, “Thư ký Tạ, có muốn cháu tiễn một đoạn không?”
Tạ Hồng Phương cười nói, “Tôi ở gần đây, đi vài bước là đến.”
“Vậy cũng tốt, hẹn gặp lại.”Bình An cười cười nói.
Bình An lái xe đi thẳng tới quán ăn “Nhà tôi”, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi thấy cô vào cửa liền lập tức cười tiến lên đón, “Cô Phương, em đến rồi. Chị đã bảo nhân viên giữ lại một phòng riêng cho các em, tiểu Thu mới vừa gọi điện thoại nói các em muốn tới ăn cơm.”
“Cám ơn chị, chị Khổng.” Bình An cười nói.
“Cám ơn cái gì, tối nay chị có nấu canh cho hai em bổ sung khí huyết đó. Hai đứa là con gái mà đi làm cả ngày thì chắc chắn là không chú ý đến chuyện ăn uống rồi.” Chị Khổng cười ha hả nói, dẫn Bình An vào phòng.
Chị Khổng và Bình An tán chuyện mấy câu, hỏi tình hình của Khổng Thu Hinh ở công ty xong, bởi vì có khách đến nên không thể làm gì hơn là đi chào hỏi khách.
Bình An vừa uống trà vừa chờ Khổng Thu Hinh, hơn 10 phút sau, cô nàng mới thở hổn hển chạy vào.
“Cậu làm gì thế, bị cướp đuổi theo à!” Bình An cười hỏi.
Khổng Thu Hinh trừng cô một cái, “Đồ vô lương tâm, không thấy tớ phải vội vàng chạy tới gặp cậu à.”
“Được rồi, ngồi xuống thở đi.” Bình An cười khẽ một tiếng, rót cho cô một ly trà, “Gấp cái gì đấy.”
“Tớ nghe cái giọng cậu nói trên điện thoại thì cảm thấy hết sức khẩn cấp mà, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế? Tớ nghe nói Lê Thiên Thần đột nhiên nộp đề xuất kế hoạch gì đó hả?” Khổng Thu Hinh hỏi.
Bình An kinh ngạc nhìn cô, “Cậu không biết?” Ngay sau đó nở nụ cười, “Ừ mà nếu cậu biết thì tớ cần gì phải đợi tới hôm nay mới biết chuyện. Lê Thiên Thần đúng là đã nộp đề xuất dự án cải tạo các chung cư cũ. Kế hoạch này bữa giờ tớ đang định thực hiện, nhưng anh ta lại hoàn thành sớm hơn tớ một bước.”
“Hai người chắc là cùng một ý tưởng, nhưng anh ta lại trình bản kế hoạch cho các vị thành viên trước cậu, nên bây giờ tất cả các cố gắng trước giờ của cậu giống như chỉ thêm gấm thêm hoa cho anh ta thôi?” Khổng Thu Hinh cau mày hỏi.
“Đây không phải là trọng điểm. Lê Thiên Thần thật đúng là không đơn giản chút nào, ngoài mặt thì như rất thân mật với cậu, nhưng thật ra thì lại đang hoài nghi cậu. Anh ta nhất định nghĩ rằng cậu là bạn học của tớ nên đã đề phòng cậu từ trước.” Bình An nghiêm mặt nói, “Cậu có biết quan hệ giữa anh ta và Lí Duệ Bân bên Phòng Khai thác như thế nào không? Bọn họ có hay gặp riêng nhau không?”
Khổng Thu Hinh lắc đầu, “Anh ta chỉ để cho tớ sắp xếp lịch công tác ở công ty, những lúc khác tớ đều không biết anh ta làm gì.”
Xem ra Lê Thiên Thần thật đúng là vô cùng cẩn thận!
“Cậu chú ý ngó nghiêng chút nhé, xem anh ta có lén lút liên lạc với Liên Kiến Ba kia hay không. Tớ có cảm giác tay Liên Kiến Ba này không đơn giản.” Bình An nói khẽ với Khổng Thu Hinh.
“Được, tớ sẽ chú ý.” Khổng Thu Hinh nói.
Trong hội nghị ngày hôm sau, Lê Thiên Thần lại một lần nữa đề cập tới kế hoạch cải tạo những khu chung cư cũ. Anh ta lấy ra thêm một báo cáo điều tra chi tiết hơn, là kết quả của việc điều tra dân cư xung quanh.
“Số người đồng ý lấy cũ thay mới là 80%, tôi cảm thấy hạng mục này chúng ta không nên bỏ qua.” Lê Thiên Thần nói.
“Nhưng chỉ cần có một hộ dân không muốn là cả hạng mục của chúng ta sẽ không cách nào tiến hành được, cho nên khi chưa chắc chắn trăm phần trăm, tôi cảm thấy chúng ta không thể quyết định qua loa.” Bình An cau mày nói.
“Tôi thấy chúng ta phải nắm chặt cơ hội trước đã, đầu tiên là ký hợp đồng với những người đồng ý lấy cũ thay mới, sau đó thương lượng với những người không muốn dời đi, cuối cùng rồi cũng thỏa hiệp cả thôi, chẳng qua những người đó đơn giản là muốn lấy được chỗ tốt ấy mà.” Lê Thiên Thần nói.
Bình An lướt mắt lạnh lùng nhìn hắn, “Anh có thể bảo đảm mọi người cuối cùng đều sẽ bị anh thuyết phục sao?”
Lê Thiên Thần cười cười, “Quá thận trọng sẽ mất đi cơ hội.”
“Tôi cảm thấy hạng mục này có thể đầu tư!” Lục Vân Đình bày tỏ ý kiến.
“Tôi cũng nghĩ là có thể.” Lý Thiệu Hỉ gật đầu.
Liên Kiến Ba cười ha hả nói, “Tôi tin tưởng phán đoán của hai vị tiền bối.”
Bình An cắn răng, cuối cùng gì rồi cũng vẫn là đồng ý với việc đầu tư vào hạng mục này của Lê Thiên Thần. Cô không đồng ý không phải vì có tâm ý muốn ‘ăn không được phá cho hôi’, mà vì cảm thấy nên xâm nhập thực tế để tìm hiểu xem những hộ gia đình kia có phải thật sự là đồng ý rời đi hay không, nếu không đến lúc công trình bắt đầu mà người ta phản đối thì còn rắc rối hơn.
Một khi công trình đã bắt đầu mà xảy ra rắc rối thì công ty sẽ tổn thất rất lớn.
“Tổng Giám Đốc Phương, cô nghĩ thế nào?” Phương Hữu Lợi nhìn về phía Bình An.
“Tôi cảm thấy nên suy nghĩ thêm một chút, ít nhất phải mời đại diện những hộ gia đình không đồng ý rời đi đến gặp gỡ thảo luận một chút, tránh cho đến lúc đó họ lại quậy lớn chuyện.” Bình An nói.
Lê Anh Thiên Thần cau mày, “Tổng Giám Đốc Phương, chiều hôm qua chúng ta cũng đã đi xem chung quanh, nơi đó thật sự là một hạng mục đầu tư rất tốt.”
“Tôi không nói hạng mục này không tốt.” Bình An lạnh lùng nói, “Tôi chỉ cảm thấy không nên khởi công lúc chưa chắc chắn mà thôi.”
“Không bằng Tổng Giám Đốc đi điều tra một lượt đi, chỉ có như vậy, Tổng Giám Đốc mới có thể yên tâm.” Lê Thiên Thần cười nói.
“Tổng Giám Đốc Phương, hi vọng cô có thể sớm điều tra ra kết quả.” Lục Vân Đình cho là Bình An đang cố ý làm khó Lê Thiên Thần, cho nên giọng nói có chút nghiêm nghị.
Bình An làm Tổng Giám Đốc công ty, là thành viên HĐQT, còn là một cổ đông lớn, nên chắc chắn hy vọng công ty không có bất kỳ tổn thất gì, “Tôi nhất định sẽ điều tra.”
Nào ngờ, lúc Bình An còn chưa đi điều tra thực tế thì đã có tin truyền ra rằng công ty đối thủ của Phương Thị cũng đang có hứng thú với kế hoạch cải tiến chung cư cũ này, đồng thời đang cùng các hộ gia đình thương lượng, đã vậy còn chuẩn bị ký hợp đồng rồi.
Không bao lâu sau, trong công ty liền có tin đồn có gián điệp kinh doanh gài vào, tiết lộ ra ngoài bí mật đầu tư của công ty.
Nhưng hạng mục này trừ các lãnh đạo cấp cao, nhân viên bình thường không ai biết được. Có người thậm chí còn hoài nghi Phương Bình An vì không muốn đầu tư hạng mục này nên cố ý tiết lộ cho đối thủ biết, mục đích là vì không muốn cho Lê Thiên Thần lập công, rồi nhân cơ hội này mà chèn ép Lê Thiên Thần.
Bình An không ngờ tới chuyện khi không lại có người hoài nghi tư cách của cô, chẳng lẽ là có người đang cố ý hãm hại cô?
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương