Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 110 : - Hoà ly
Như Tống Tuấn Kiệt mong muốn, Chung Minh và Tô Tử Mặc uống rượu có bỏ thuốc, chỉ chốc lát sau đã hôn mê nằm lên mặt bàn, Tống Tuấn Kiệt chờ một hồi không thấy có động tĩnh mới hoàn toàn yên lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, oán hận nói:"Mấy năm nay lão tử chịu đủ uất ức từ ngươi, hôm nay cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay lão tử, nếu không phải nể mặt cha ngươi, chắc ngươi cứ nghĩ lão tử sợ ngươi, có tin ta tử hình ngươi ngay tại đây không".
Tô Tử Mặc dĩ nhiên mê man làm sao có thể đáp lời hắn.
Tống Tuấn Kiệt nghĩ đến oán khí nhiều năm, vân vê cằm Tô Tử Mặc, hung hăng hôn lên đôi môi cánh hoa đỏ tươi ướt át, tùy ý giày vò một phen mới từ bỏ, nói:"Hôm nay tạm buông tha ngươi, có một ngày thu thập ngươi sau." Lại nhìn thoáng qua Chung Minh bên cạnh, xinh đẹp làm người ta thèm nhỏ dãi, thở dài,"Biểu muội a biểu muội, đừng trách biểu ca ác độc, ai kêu ngươi keo kiệt, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa hết bạc ra đây thì làm sao ta phải hao tốn tâm tư vì chuyện này, không giáo huấn các ngươi một chút, trong mắt các ngươi làm gì có ta".
Tống Tuấn Kiệt nói đủ rồi mới chịu đi ra sương phòng, chỉ chốc lát sau mang theo Trần lão bản tiến vào.
Trần lão bản nhìn đến Chung Minh, ánh mắt nhất thời tràn ngập tia máu, sát khí loé lên, sau đó cười với Tống Tuấn Kiệt, ôm quyền nói:"Người xưa nói vô độc bất trượng phu, Tống công tử quả thật là người làm đại sự, kẻ hèn này kính nể".
Tống Tuấn Kiệt miễn cưỡng cười,"Trần lão bản không cần chê cười ta, chỉ mong Trần lão bản giữ lời".
Trần lão bản cười nói:"Điều này tất nhiên, kẻ hèn là người làm ăn, lợi ích đặt lên hàng đầu, huống chi ta cùng hai vị phu nhân không oán không thù, làm sao thất tín với công tử cho được".
Tống Tuấn Kiệt buông lỏng tâm tình,"Khế ước bán mình cùng ngân phiếu đều mang đến chưa?"
Trần lão bản bình tĩnh xuất ra mấy thứ đã chuẩn bị tốt,"Tống công tử, thỉnh xem qua".
Tống Tuấn Kiệt tỉ mỉ nhìn, tay đặt giữa không trung, do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng đè xuống.
Trần lão bản lập tức mặt mày hớn hở nói:"Được rồi, người thuộc về ta, ngân phiếu thuộc về ngươi".
Tống Tuấn Kiệt ấn tay xuống rồi, mới ẩn ẩn có chút bất an, bất quá một tia hối hận nhỏ nhoi dưới đáy lòng rất nhanh đã bị một xấp ngân phiến thật dày áp chế, tự mình trấn an, chuyện này bất quá chỉ là tạm thời, rất nhanh sẽ chuộc lại hai nàng, đến lúc đó không chỉ có bao nhiêu đây mà hết thảy gia tài Chung Minh đều do hắn sở hữu, hơn nữa Chung Minh và Tô Tử Mặc cũng sẽ không dám hai lòng với hắn. Tuy nghĩ như thế nhưng dù gì vẫn là làm chuyện đuối lý, không dám ở lâu, bỏ lại một câu "sau này còn gặp lại" rồi vội vàng đi ra ngoài, mới mở cửa quay người liền thấy trước mắt tối sầm, có thân ảnh cao lớn ngăn trở đường đi, Tống Tuấn Kiệt ngẩng đầu, trên mặt nhất thời không còn giọt máu.
Tô Hầu gia lạnh lùng mang ánh nhìn đầy uy quyền đứng ở nơi đó, Tống Tuấn Kiệt thấy hắn giống như là thấy Diêm La, sợ tới mức hai chân không tự chủ run lên, thậm chí quên mất hành lễ.
Tô Hầu gia không nói một câu, đi ngang qua người hắn, vào sương phòng, Tống Tuấn Kiệt có ý muốn chuồn, nhưng làm sao dám, đành đi theo sau Tô Hầu gia, trong lòng suy nghĩ tại sao Tô Hầu gia xuất hiện ở nơi này, có biết cuộc giao dịch vừa rồi hay không?!
Trần lão bản không biết Tô Hầu gia, đang muốn hỏi có phải đi nhầm sương phòng rồi không, nhưng thấy Tống Tuấn Kiệt quay lại, xem ra là có chuyện đặc biệt đến đây. Hắn nhìn y phục oai phong của Tô Hầu gia, hẳn là lai lịch không nhỏ, thận trọng hỏi:"Tống công tử, vị này là?"
Tống Tuấn Kiệt không trả lời, trong lòng đang run lên, chỉ hận mình không phải người tàng hình để Tô Hầu gia khỏi nhìn tới hắn.
Trần lão bản thấy thần sắc hắn dị thường, càng trở nên cẩn thận, cười làm lành nói:"Xem ra các ngươi có chuyện quan trọng cần thương lượng, người này tặng cho các ngươi, ta đi trước." Tô Tử Mặc đang ở gần hắn, nói xong hắn đi qua ôm Tô Tử Mặc, tiếp theo lại đến kéo Chung Minh.
"Lấy ra đi". Tô Hầu gia đột nhiên lên tiếng, chất giọng thâm trầm.
Ánh mắt Tô Hầu gia dừng trên người Trần lão bản, lời này hiển nhiên là nói với Trần lão bản, Trần lão bản không thể mặc kệ, đành hỏi:"Không biết vị lão gia này nói tới thứ gì?"
Tô Hầu gia ngồi trước bàn rượu, chậm rì rì cầm lấy bầu rượu, mở nắp ra, đặt dưới mũi ngửi ngửi.
Tống Tuấn Kiệt thấy thế, cổ họng liền như mắc nghẹn.
Tô Hầu gia liếc Tống Tuấn Kiệt một cái,"Ngươi nói đi".
Tống Tuấn Kiệt lắp ba lắp bắp:"Bán...khế ước bán mình".
Trần lão bản dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, dù đoán được lai lịch Tô Hầu gia không nhỏ, nhưng không đến mức chỉ một câu đã chết khiếp, thong dong nói:"Xin hỏi tôn tính đại danh của lão gia? Không thể ngài nói cái gì thì phải làm cái đó".
Tô Hầu gia thản nhiên nói:"Phàm là có người làm việc không hợp pháp, lão phu đều quản được".
Trần lão bản nghe hắn nói như vậy, ngược lại yên lòng, hắn cùng quan phủ luôn có giao tình không tệ, cười nói:"Nghe lão gia nói cứ như là quan gia, vậy cũng tốt, kẻ hèn này luôn mua bán đứng đắn, không sợ quan gia tra xét".
Tô Hầu gia vẫn như cũ không nhanh không chậm, từ từ nói:"Vậy sao? Khi nào thì buôn người được coi là nghề đứng đắn?"
Trần lão bản nói:"Lão gia nói sai rồi, có giấy trắng mực đen làm chứng, ta cùng Tống công tử một người nguyện mua một người nguyện bán, là giao dịch công bằng, không có nửa phần lừa gạt".
Tô Hầu gia gật gật đầu,"Hắn đem người bán cho ngươi, ngươi cho hắn bạc, thật đúng là cuộc mua bán tốt đẹp." Tiếp theo sắc mặt trầm xuống, ngón tay chỉ vào Tống Tuấn Kiệt,"Hắn dựa vào cái gì đem hai vị cô nương này bán cho ngươi?"
Trần lão bản nghe hắn hỏi, còn tưởng rằng Tô Hầu gia không biết quan hệ của Tống Tuấn Kiệt và các nàng, cười nói:"Lão gia có điều không biết, Tống công tử là trượng phu của hai vị tiểu thư này, ngài nói coi Tống công tử có tư cách hay không?"
Tô Hầu gia vuốt râu,"Xác thực có tư cách." Sau đó híp lại hai mắt, hỏi,"Vậy ngươi có biết ta là ai?"
Trần lão bản cũng không dám đoán lung tung, chỉ lắc đầu.
Tô Hầu gia nhìn Tống Tuấn Kiệt, gằn từng chữ:"Ngươi nói cho hắn".
Tống Tuấn Kiệt đứng ở bên cạnh nãy giờ không dám hé răng, thình lình nghe Tô Hầu gia nói, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất,"Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nghe tiểu tế nói đã, trong chuyện này có hiểu lầm".
Đầu tiên Trần lão bản sửng sốt, sau đó mới tỉnh ngộ đây là Tô Hầu gia, biết vậy liền ngây người, âm thầm ảo não, nhìn bộ dáng Tống Tuấn Kiệt sợ hãi rụt rè, hắn sớm nên đoán được mới đúng, cân nhắc một hồi cảm thấy chuyện này cũng không dễ qua.
Tô Hầu gia nói:"A, chẳng lẽ là còn có ẩn tình, ngươi nói xem, lão phu chăm chú lắng nghe." Tuy là nói vậy nhưng ngữ khí lạnh như băng, tựa hồ Tống Tuấn Kiệt nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin.
Tống Tuấn Kiệt không dám đứng lên, quỳ nói:"Tiểu tế không dám giấu nhạc phụ đại nhân, ta làm vậy chỉ là muốn hù dọa các nàng một chút, không phải thật muốn bán các nàng vào thanh lâu".
Tô Hầu gia giận dữ bật cười,"Lão phu sống bao nhiêu năm nay, vẫn là lần đầu nghe nói có kiểu hù dọa người thế này".
Tống Tuấn Kiệt vội vàng nói:"Những lời tiểu tế nói đều là thật, nếu nhạc phụ đại nhân không tin, ngài có thể hỏi Trần lão bản".
Thời gian nãy giờ cũng đủ để Trần lão bản tính toán trong lòng, tuy nói Tô Hầu gia quyền to chức lớn, nhưng hắn có khế bán mình mà tự tay Tống Tuấn Kiệt đồng ý bán, Tô Hầu gia cũng không làm gì được hắn. Nay Chung Minh cùng Tô Tử Mặc đều là người của Đàn Ngọc viện, muốn chuộc thân, bạc là chuyện nhỏ, còn phải coi Trần đại gia hắn có vui hay không mới được, huống chi hắn phí nhiều công phu như vậy chủ yếu là vì báo thù, nghĩ đến thân thể từng bị thương tổn thậm chí không còn trọn vẹn, lửa hận hừng hực bốc lên, hắn nhất định phải làm cho Chung Minh nợ máu trả bằng máu! Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cầu cứu của Tống Tuấn Kiệt, hắn cất cao giọng nói:"Chuyện ông tế* các ngài, kẻ hèn này sẽ không tham gia, nhị vị cô nương này đã là người của Đàn Ngọc viện, nếu như muốn gặp các nàng, Đàn Ngọc viện của ta sẽ rộng mở đón chào, tùy thời hoan nghênh hai vị quang lâm, cáo từ". Nói xong vỗ vỗ tay, lập tức có vài gia đinh tiến vào, Trần lão bản phân phó,"Mang hai vị cô nương này đi cho ta".
Tống Tuấn Kiệt trợn tròn mắt, không nghĩ tới Trần lão bản trở mặt, dưới tình thế cấp bách, bật người đứng lên, giữ chặt Trần lão bản, nói:"Trần lão bản, chúng ta đã nói rõ rồi mà!"
Trần lão bản giơ lên khế bán mình trong tay, cười nói:"Tống công tử, ta chỉ nhận thức giấy trắng mực đen, nay hai vị phu nhân của ngươi đã bán cho Đàn Ngọc viện của ta, ta cũng không hề đưa thiếu ngươi một đồng bạc, giờ phút này đổi ý đều không kịp rồi".
Lúc này Tống Tuấn Kiệt mới hiểu, đúng là mình mắc mưu hắn, nhưng chưa hết hy vọng, cười làm lành:"Trần lão bản đừng nói đùa, Như Yên cô nương kêu ta tin ngươi, ta mới tin, ngươi làm sao có thể nói mà không giữ lời".
Trần lão bản cười lạnh:"Biểu tử* vô tình, con hát** vô nghĩa, lời biểu tử nói, ngươi cũng tin sao?"
Tống Tuấn Kiệt cứng họng, hơn nữa ngày mới thì thào,"Như Yên cô nương sẽ không gạt ta".
Trần lão bản lại hắc hắc cười lạnh hai tiếng, không hề để ý tới hắn, phân phó thủ hạ,"Còn chưa động thủ đi?"
"Khoan đã." Tô Hầu gia rốt cuộc lên tiếng,"Ngươi không thể mang người đi".
Trần lão bản biết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, dù sao Tô Tử Mặc cũng là nữ nhi hắn, nhưng Trần lão bản không hề lo sợ bị làm khó, nói:"Tô lão gia, ngài là quan, ta là dân, đừng nói là ngài muốn lợi dụng quyền hành làm việc riêng đó chứ?"
Tô Hầu gia khép hai ống tay áo, nói:"Lão phu quản hình bộ, loại án tử gì cũng đều phải căn cứ theo phép tắc".
Trần lão bản lập tức nói:"Như vậy càng không thể tốt hơn, khế bán mình ngay tại nơi này, hiện tại ta có thể đi rồi chứ".
Tô Hầu gia không thèm nhìn khế bán mình kia, chỉ nói:"Ngươi luôn miệng nói là Tống Tuấn Kiệt ký khế bán mình cho ngươi, nếu khế bán mình này không có hiệu quả, tất nhiên ngươi cũng không thể mang các nàng đi, lão phu còn có thể định ngươi tội danh lừa đảo nữ nhân, nhẹ thì bắt giam chung thân, nặng thì trảm, lập tức hành quyết!"
Trần lão bản rùng mình cả người, không dự đoán được hắn sẽ nói như thế, đem khế bán mình đưa tới trước mặt Tô Hầu gia, nói:"Tống công tử tự mình ấn xuống dấu tay, làm sao không đúng được?"
Tô Hầu gia cười khẽ,"Kí tên đồng ý không có gì sai, chỉ có một chút không đúng đó là thân phận của hắn".
Trần lão bản không rõ,"Chỉ giáo cho?"
Tô Hầu gia nói:"Vậy lão phu nói cho rõ một chút, chính là Tống Tuấn Kiệt không tư cách!" Ba chữ "Không tư cách" rất được nhấn mạnh.
Trần lão bản phản bác:"Làm gì không tư cách, chỉ cần là phụ mẫu, trượng phu liền có quyền này".
Tô Hầu gia cười,"Đúng vậy, kia cũng phải xét hắn là trượng phu của nữ nhi ta mới được".
Tống Tuấn Kiệt nãy giờ đang cúi mặt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Hầu gia.
Tô Hầu gia nhìn về phía cửa, nói một tiếng,"Vào đi".
Chỉ thấy nha hoàn Thanh Nhi của Tô Tử Mặc dẫn theo một đại nhân mặc quan phục thất phẩm tiến vào, Tống Tuấn Kiệt nhận ra đó là Hác tri huyện, liên hệ với lời Tô Hầu gia vừa nói, mơ hồ đoán được vì sao Hác tri huyện xuất hiện ở trong này.
Hác tri huyện trước tiên hành lễ với Tô Hầu gia, sau đó lấy ra văn thư, giao tới trên tay Tống Tuấn Kiệt. Tống Tuấn Kiệt mở ra, quả nhiên là hưu thư, ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn Tô Hầu gia,"Nhạc phụ đại nhân, này......"
Tô Hầu gia chỉ lạnh lùng nói:"Ký đi".
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
151 chương
93 chương
90 chương
138 chương
9 chương