Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 111 : - Điều kiện

Cho dù Tống Tuấn Kiệt không tình nguyện thì cái giấy hoà ly này không ký cũng phải ký, chỉ cần ký xuống một cái, chẳng những không có lão bà mà e là tiền đồ cũng khó khăn, Tống Tuấn Kiệt giãy giụa như người sắp chết,"Nhạc phụ đại nhân......" Mới lên tiếng, Tô Hầu gia liền lạnh lùng cắt lời hắn,"Không dám nhận". Tống Tuấn Kiệt nuốt nước miếng, nói:"Hầu gia, ngài cũng thấy đó, kì thực là vị Trần lão bản này nói không giữ lời, ta hồ đồ vô liêm sỉ cỡ nào cũng không thể bán thê tử của mình vào thanh lâu, ta làm như vậy chỉ là muốn lừa Chung Minh xuất bạc ra, ngài không biết, nương ta đã làm lụn bại hết gia tài mà Tống gia sở hữu, ngay cả cái nhà cũng bị người ta đoạt lấy, ta vì bất đắc dĩ mới ra hạ sách này". Tô Hầu gia cười lạnh nói:"Hay cho lý do bất đắc dĩ, cứ như vậy mà đem nữ nhi của ta đẩy vào hố lửa sao, ngày sau có hay không dễ dàng hại luôn tánh mạng của nàng? Ngươi nói ta làm sao yên tâm giao nữ nhi cho ngươi? Gia gia ngươi là người đức cao vọng trọng, không nghĩ rằng lại có thứ con cháu như ngươi, thôi, cũng do ta mờ mắt, hại nữ nhi của mình, may mà ra tay kịp lúc, ngươi cũng không nên lấy cớ nhiều lời, niệm tình gia gia ngươi, chuyện hôm nay ta không truy cứu, nếu như ngươi còn không biết tốt xấu thì đừng trách lão phu vô tình". Tống Tuấn Kiệt sợ tới mức run rẩy, đáy lòng vô vọng, nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc vẫn mê man, hắn là kẻ vô tích sự, nhờ lấy Tô Tử Mặc, mới mưu cầu được một phần tiền đồ tốt đẹp vẻ vang được vài năm, nhưng từ khi Tô Tử Mặc gả cho hắn, có bao giờ thèm nhìn tới hắn đâu, thậm chí đến nay cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, như thế cũng coi như không ai thiếu nợ ai, Tống Tuấn Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, chấm mực viết, từ nay về sau không còn can hệ gì với Tô Tử Mặc. Hác tri huyện xác nhận không có gì sai lầm, thổi một chút mực chưa khô, sau đó hai tay dâng lên trước mặt Tô Hầu gia,"Thỉnh Hầu gia xem qua". Tô Hầu gia ngoài miệng nói:"Có Hác tri huyện ở đây, lão phu yên tâm." Nhưng vẫn tinh tế nhìn hưu thư lần nữa, vì mặt mũi, trong hưu thư cũng không có quở trách tội trạng Tống Tuấn Kiệt là bao, Tô Tử Mặc hiển nhiên càng không có nửa điểm sai phạm, Tô Hầu gia vừa lòng gật gật đầu, sự tình làm thỏa đáng, không muốn ở lâu, thấy Tô Tử Mặc còn mê man, tuy là bị hạ thuốc, nhưng có người ngoài ở đây cũng không tiện, nhíu chặt mày, trầm giọng nói:"Thanh Nhi, còn không mau đem canh giải rượu đến đây". Thanh Nhi đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ Hầu gia phân phó, vội vàng cùng Tri Họa đem thuốc giải cùng canh tỉnh rượu đút vào miệng Tô Tử Mặc và Chung Minh, hết nửa chén trà nhỏ hai người lần lượt tỉnh lại, đều mang vẻ mặt ngơ ngác, tựa hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa Tô Tử Mặc nhìn thấy Tô Hầu gia, ra vẻ kinh ngạc hỏi:"Cha, làm sao cha ở nơi này?" Ánh mắt lại nhìn đến thư hoà ly trong tay Tô Hầu gia, trong lòng hiểu rõ, có điều khi nhìn đến tên Tống Tuấn Kiệt, cái mũi vẫn không khỏi chua xót, nhịn không được rơi lệ, lại cố nén trở về. Chung Minh theo ánh mắt của nàng cũng thấy được, đồng dạng vì nàng cao hứng, kéo tay Tô Tử Mặc qua xoa xoa. Tô Hầu gia không muốn nhiều lời, chỉ nói:"Trở về rồi nói sau". Thanh Nhi dìu Tô Tử Mặc đi phía trước, Tri Họa kéo Chung Minh theo phía sau, vừa tới cửa, một thanh âm vang lên,"Khoan đã". Lại là Trần lão bản. Tô Hầu gia tự giữ thân phận, không nói gì, Thanh Nhi giành lên tiếng:"Tiểu thư nhà ta đã hoà ly cùng Tống Tuấn Kiệt, khế bán mình trong tay ngươi chẳng khác gì tờ giấy trắng, ngươi còn muốn thế nào nữa?" Thanh Nhi trước kia không thích Tống Tuấn Kiệt, nhưng dù sao Tống Tuấn Kiệt cũng là cô gia, không tiện bất kính, nay mới mừng rỡ kêu thẳng tên hắn. Trần lão bản không chút để ý cười nói:"Tô tiểu thư xác thực đã không còn giá trị". Nói xong xé khế bán mình của Tô Tử Mặc trước mặt mọi người, rồi sau đó ánh mắt sắc bén rơi thẳng lên người Chung Minh, căm hờn nói,"Chung tiểu thư, ngươi thì không thể đi". Bị Trần lão bản nhắc tới, người ngoài mới chợt nhận ra, Tô Tử Mặc và Tống Tuấn Kiệt hoà ly, nhưng Chung Minh vẫn là thiếp Tống Tuấn Kiệt, khế bán mình của Chung Minh tự nhiên còn hiệu quả. Mục đích chân chính của Trần lão bản là Chung Minh, thả Tô Tử Mặc ngược lại càng giảm bớt phiền toái, hắn còn mong nữa kìa. Chủ ý lúc đầu của Tống Tuấn Kiệt vì bạc Chung gia là chính, giờ đã hoà ly với Tô Tử Mặc, may mắn còn có Chung Minh, cũng không tính là không thu hoạch được gì, lập tức lên tiếng ủng hộ Trần lão bản,"Không sai, biểu muội ngươi không thể đi". Chung Minh làm sao không biết ý tứ Tống Tuấn Kiệt, cố ý xuyên tạc:"Biểu ca mới vừa nói là bị người lừa bịp mới ra hạ sách này, hẳn không nên mắc thêm lỗi lầm nữa, không thể trơ mắt nhìn ta lưu lạc chốn thanh lâu, kế sách duy nhất hiện nay chính là noi theo Mặc tỷ tỷ, đơn giản viết hưu thư từ ta, như thế Trần lão bản cũng sẽ không tiếp tục làm khó ngươi được". Nói xong còn lộ ra vẻ mặt chờ mong. Trước những người này, Tống Tuấn Kiệt cho dù có âm thầm tính kế Chung Minh cũng không thể nói ra, nhưng Chung Minh là thứ duy nhất hắn trông cậy vào được, nếu hoà ly với nàng, thì thật đúng là dùng rổ tre múc nước công dã tràng, thà rằng bị người nhạo báng vẫn hơn về sau vô gia cư, lại còn mắc nợ lây lất qua ngày, Tô Hầu gia sẽ không vì Chung Minh mà làm khó hắn, cân nhắc rồi nói thẳng:"Một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, làm sao có thể nói bỏ liền bỏ, kỳ thật khế bán mình kia cũng không tính là cái gì, chỉ cần xuất ra chút bạc liền có thể giải quyết, biểu muội, ngươi biết ý tứ của ta chứ?" Chung Minh không tức giận, dị thường bình tĩnh nói:"Ý biểu ca là đem ta bán nhập thanh lâu được một số bạc, sau đó chiếm lấy gia tài của phụ mẫu ta, đến lúc đó giúp ta chuộc thân còn phải xem biểu ca có vui hay không, đây là cái mà biểu ca gọi là một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa sao?" Tống Tuấn Kiệt chỉ là muốn mượn tay Trần lão bản ép Chung Minh xuất ra bạc, Chung Minh nói vậy tựa hồ cũng không sai, chẳng qua nghe như hắn rất vô tình vô nghĩa, mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn giải thích, lại không thể nào phản bác. Liền ngay cả Tô Hầu gia cũng lộ ra vẻ khinh thường hắn. Tô Tử Mặc hợp thời lôi kéo ống tay Tô Hầu gia, không nói gì, hết thảy đều không cần lời nói. Tô Hầu gia hiểu được ý tứ của nàng, hành vi của Tống Tuấn Kiệt xác thực quá trơ trẽn, chỉ cần ngài nói một câu, Tống Tuấn Kiệt sẽ không dám không theo, chẳng qua ngài nhớ tới mấy chuyện vừa rồi ở cách vách nghe được, nghe Tống Tuấn Kiệt ngụ ý, tựa hồ Tô Tử Mặc cùng Chung Minh có quan hệ không minh bạch, điều này làm cho ngài có chút do dự. Tô Tử Mặc hiểu được phụ thân băn khoăn, nhưng nếu phụ thân không ra tay, theo tính cách vô sỉ của Tống Tuấn Kiệt, chỉ sợ hắn sẽ bất chất mặc kệ Chung Minh, Chung Minh từng nói qua kiếp trước nàng bị y như vậy. Tô Tử Mặc nghĩ nghĩ, nói:"Cha, nữ nhi có lời muốn nói với cha". Tô Hầu gia mặc dù không biết lời Tống Tuấn Kiệt nói là thật hay giả, nhưng không có lửa làm sao có khói, ngài đã nổi lên lòng nghi ngờ, lại thấy Tô Tử Mặc một mực che chở Chung Minh, không khỏi thêm vài phần tin tưởng, vì chuyện Tống Tuấn Kiệt đã mất mặt mũi rồi, nay lại dính vào chuyện bê bối khác, coi như danh dự bị nàng làm ất sạch, lòng rất buồn bực cho nên làm sao chịu nghe nàng nói, ngài chỉ ngóng trông hai nàng từ nay về sau không liên quan gì đến nhau càng tốt, liền nói:"Nơi này đã không còn chuyện của cha con ta, chúng ta đi thôi". Nhưng không như Hầu gia mong đợi, Tô Tử Mặc trực tiếp quỳ gối trước mặt ngài, cúi đầu nói:"Nếu hôm nay phụ thân không giúp Minh nhi thoát khỏi hiểm cảnh, nữ nhi tình nguyện cùng chịu chung số phận với Minh nhi". "Ngươi!" Tô Hầu gia tức giận đến xanh mặt, Tô Tử Mặc làm như thế rõ ràng chính là thừa nhận nàng và Chung Minh có tư tình, Tô Hầu gia khó có thể tin, vừa đau tim vừa đau đầu, chẳng lẽ ngài chính là người làm cho nữ nhi ngạo mạn như vậy sao? Tô Tử Mặc không chịu trao thân cho Tống Tuấn Kiệt thì còn hiểu được, đàng này lại có tư tình với tiểu thiếp của Tống Tuấn Kiệt, quả thực......quả thực không biết xấu hổ! Trước mặt người ngoài, không phải thời điểm giáo huấn nữ nhi, nhưng ngài hiểu rõ tính cách Tử Mặc, chỉ sợ nàng nói được làm được, nhất thời trở nên khó xử. Chung Minh cũng không dự đoán được Tô Tử Mặc lại quỳ xuống trước mặt mọi người vì mình, vô cùng cảm động, muốn đỡ nàng đứng lên, nói:"Mặc tỷ tỷ, ngươi theo Hầu gia về trước đi, chuyện của ta..ta sẽ giải quyết". Tô Tử Mặc hiểu Chung Minh, nàng thì có biện pháp gì tốt chứ, chẳng qua cũng chỉ lấy ác đấu ác, nghĩ tới liền cảm thấy kinh hồn táng đảm, nàng không muốn Chung Minh gặp nguy hiểm gì, hơn nữa các nàng muốn danh chính ngôn thuận bên nhau thì cần phải qua một cửa này của phụ thân, nàng vẫn chấp nhất quỳ như cũ, nói:"Minh nhi, đừng nói là muội, cho dù là người không liên can, gặp chuyện bất bình như thế, cha ta cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, muội phải biết rằng cha ta quản hình bộ, đó là nơi công bình chính trực nhất, nếu chuyện hôm nay truyền ra, nói cha ta thấy chết mà không cứu, thì bị thiệt hại chính là mặt mũi triều đình". Tuy nói với Chung Minh nhưng thực chất là nói cho Tô Hầu gia nghe, nếu dùng tình cảm không nói động được, thì phải cùng cha nàng phân rõ phải trái thôi. Quả nhiên Tô Hầu gia thay đổi sắc mặt, nữ nhi tranh luận khôn ngoan, không biết nên kiêu hãnh hay là nên cười khổ đây. Nàng vậy mà dám lấy triều đình ra chụp mũ áp chế phụ thân, thật đúng là không tiện bỏ mặc, nhìn một vòng người có liên quan trong sương phòng, sau đó nói:"Tử Mặc, con đi theo ta". Tô Tử Mặc cũng không hỏi cái gì, chỉ cùng phụ thân đi ra ngoài. Tìm một chỗ yên lặng, Tô Hầu gia nói thẳng:"Tử Mặc, ta hỏi con, lời Tống Tuấn Kiệt là thật hay giả?" Tô Tử Mặc hiểu được ý cha mình, trầm mặc một lát, sau đó gật đầu,"Là thật". Tô Hầu gia nhất thời chán nản, không biết dùng lời nào để biểu đạt sự căm giận của mình, không thèm hỏi rõ ràng, giận tái mặt nói:"Ta là cha con, con dùng phép khích tướng với ta cũng vô dụng". Tô Tử Mặc im lặng, nàng dĩ nhiên hiểu rõ tính tình phụ thân, nhưng không còn biện pháp nào. Không ngờ Tô Hầu gia chuyển ý,"Ta có thể cứu Chung Minh, bất quá con phải đáp ứng với ta một điều kiện". Tô Tử Mặc khẽ động trong lòng, mơ hồ đoán được phụ thân muốn gì, nhưng vẫn nói:"Thỉnh phụ thân nói rõ". Quả nhiên Tô Hầu gia nói:"Từ nay về sau, ta muốn con và nàng không được lui tới qua lại cùng nhau". Tô Tử Mặc cúi đầu, cắn chặt răng, một hồi lâu, rốt cuộc ngẩng lên,"Nữ nhi đáp ứng người".