Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 109
Chung Minh lạnh lẽo nhìn bầu rượu trên bàn, dĩ nhiên không phải cái vừa rồi, Tống Tuấn Kiệt cũng rót đầy rượu vào chén, xem ra huyền cơ hẳn là ở nắp bầu rượu, ấn hạ cơ quan thì sẽ rót ra loại rượu khác.
Tống Tuấn Kiệt chấn chỉnh lại vẻ căm tức lúc nãy, làm bộ tùy ý cùng các nàng uống rượu, mãi không thấy các nàng nâng chén, lại tìm thêm cớ, nhưng hai người vẫn thờ ơ, vốn trong lòng hắn có quỷ nhưng không thể biểu hiện quá lố được, lúng túng trên mặt liền không được tự nhiên.
Chung Minh cố ý kinh ngạc hỏi:"Sắc mặt biểu ca sao khó coi thế?"
Tống Tuấn Kiệt miễn cưỡng cười nói,"Vậy sao?" Thoáng nhìn Tô Tử Mặc vẫn mang thần sắc lãnh đạm ngồi ở đó, hắn không quên mục đích lần này, nghĩ đến đủ thứ chuyện mấy năm nay, Tô Tử Mặc ỷ mình là nữ nhi Hầu gia, luôn khinh thường hắn, thì cũng thôi đi, đã vậy còn không chịu viên phòng cùng hắn, đem lòng tự tôn của hắn giẫm nát dưới chân, làm hắn chỉ có thể tầm hoa vấn liễu tìm lại sự tự tin, chợt có một ý niệm xoẹt qua trong đầu, hắn rất muốn biết rốt cuộc Tô Tử Mặc nghĩ cái gì, chẳng lẽ cứ sống tiếp như vậy, làm một đôi phu thê hữu danh vô thực? Xung quanh hắn có thiếp thất, nếu không cũng có thể đi thanh lâu mua vui, còn Tô Tử Mặc thì sao? Nghĩ đến Tô Tử Mặc đến nay vẫn là thân xử nữ, trong lòng hắn nóng lên, sinh ra vài phần tà niệm.
Chung Minh thấy hắn nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, có chút không kiên nhẫn nói:"Đến đây đã lâu, biểu ca còn chưa nói hẹn chúng ta đi ra rốt cuộc có chuyện đứng đắn gì muốn nói, nếu chỉ là muốn chúng ta dọn về Tống phủ thì không có gì để nói nữa, Mặc tỷ tỷ quen được chiều chuộng, có thể nào đến nông thôn ở, ta thì càng khỏi nói tới, đang ở Thương Lang viên yên ổn, tội gì theo các ngươi chịu khổ".
Tống Tuấn Kiệt vì chuyện cái nhà, trong lòng cũng thật là nghẹn khuất, cố tình người làm ra chuyện này lại là nương hắn, không thể trách được người ngoài, nhưng cũng nghe không lọt lời khiêu khích châm chọc của Chung Minh, nói:"Biểu muội không đếm xỉa đến, chẳng lẽ đã quên thân phận của mình? Ngươi là thiếp của ta, cái gì của ngươi là của ta, vốn không nên phân chia lẫn nhau, ta nghe nói Thương Lang viên kia của ngươi rất xinh đẹp làm người yêu thích, thật ra là một nơi ở tốt".
Chung Minh đã đoán hắn sẽ nói ra mấy lời không biết xấu hổ, lạnh lùng cười nói:"Biểu ca nói lời này cũng không sợ cắn lưỡi hay sao, nơi đó vốn là cha thương ta gả xa nhà, lại sống không được như ý nên mới mua cho ta, ngươi ngược lại còn dám chuyển ý đồ sang Thương Lang viên, sao ngươi không nói toàn bộ gia nghiệp Chung gia đều là của ngươi luôn đi?"
Tống Tuấn Kiệt bị nàng phản kích, đáy lòng thốt ra,"Cha ngươi chỉ có một nữ nhi là ngươi, về sau tất nhiên là cho ta......và ngươi".
Chung Minh loé lên ánh mắt sắc lạnh, nói:"Chỉ sợ lúc trước ngươi một hai đòi nạp ta làm thiếp cũng là vì mục đích này đi".
Ván đã đóng thuyền, Tống Tuấn Kiệt đơn giản thừa nhận ,"Nếu không thì sao? Ai muốn tự nguyện hầu hạ đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng như ngươi chứ?"
Chung Minh lãnh đạm nói:"Tốt lắm, hôm nay ta đã được nghe sự thật!" Dừng một chút, đột nhiên hỏi,"Vậy còn Mặc tỷ tỷ, ngươi lấy nàng có phải vì tiền đồ sáng lạn hay không?"
Tô Tử Mặc ở ngay trước mặt, Tống Tuấn Kiệt vẫn có vài phần băn khoăn, chỉ nói:"Chúng ta định ra hôn ước từ nhỏ, bất quá thực hiện theo lời hứa hẹn thôi".
Chung Minh nói:"Cái gọi là hôn ước bất quá chỉ là nói miệng, cho dù bội ước cũng không can hệ gì, huống chi Tô Hầu gia bị ngươi lừa bịp, nghĩ rằng ngươi phẩm hạnh đoan chính, làm người có trách nhiệm, mới gả Mặc tỷ tỷ cho ngươi, chứ không biết rõ ngươi chỉ là tên ăn chơi trác táng không biết cầu tiến, chỉ vì muốn lấy Mặc tỷ tỷ mới giả vờ trung hậu thành thật, không phải vừa thành hôn xong cái đuôi của ngươi liền mau chóng lộ ra hay sao, nữ nhân kiểu gì cũng đều thu về nhà, ngươi trăm phương ngàn kế như thế còn không phải là muốn dựa cây đại thụ như Tô Hầu gia thì còn gì nữa, nay ngươi đã đạt được mục đích, tốt xấu gì cũng là quan thất phẩm nha".
Tuy rằng Chung Minh nói đều là sự thật, nhưng trắng trợn ra như thế, Tống Tuấn Kiệt nghe xong thẹn quá hoá giận, rít gào lên:"Đúng thì đã sao, nếu không ai lại muốn mỗi ngày phải đối mặt với loại nữ nhân mặt lạnh tâm cũng lạnh!"
Tô Tử Mặc nãy giờ vẫn cúi mặt, rốt cuộc ngẩng đầu, thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói:"Ngươi thẳng thắn thành khẩn, đúng là làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa".
Dù sao đã xé rách mặt, cũng biết nơi này có ngoại nhân nghe ngóng, nói ra chỉ sợ về sau bị làm trò cười thiên hạ, trước mắt quan trọng nhất là làm cho các nàng uống xong chén rượu này, Tống Tuấn Kiệt cố nén, vẻ mặt u ám nói:"Kể ra vui vẻ như thế, các ngươi làm sao biết được cảm giác khi ta là phu quân các ngươi? Sau lưng ta, các ngươi đã làm chuyện bê bối gì thì trong lòng các ngươi tự rõ ràng".
Chung Minh cùng Tô Tử Mặc đồng thời thay đổi sắc mặt, hai người đều có tâm tư như nhau, đừng nói là Tống Tuấn Kiệt đã biết chuyện các nàng? Chung Minh tuy kinh ngạc rất nhiều nhưng cũng không cảm thấy có gì, nhưng Tô Tử Mặc vốn đã cảm thấy quan hệ giữa nàng và Chung Minh không quang minh chính đại, huống chi phụ thân ở ngay cách vách, nếu Tống Tuấn Kiệt nói ra trước mặt mọi người, không biết phụ thân sẽ nghĩ cái gì, xấu hổ đồng thời lại thấy hết sức khó xử.
Chung Minh thấy sắc mặt nàng khó coi, biết nàng suy nghĩ, liền nói:"Biểu ca đừng vội ngậm máu phun người, ta thì không sao cả nhưng Mặc tỷ tỷ băng thanh ngọc khiết, ngươi đừng có mà nói bậy".
"Băng thanh ngọc khiết a?" Tống Tuấn Kiệt hắc hắc cười lạnh,"Chưa chắc đâu, Hương nhi nói cho ta biết hết rồi, nguyên bản ta còn không tin, chỉ nghĩ rằng Hương nhi có toan tính gì mới xuyên tạc như thế, nhưng nhìn bộ dáng các ngươi che chở cho nhau, xem ra không sai được, khó trách cũng không chịu cùng ta sinh hoạt vợ chồng, nguyên lai là có chuyện như vậy, một người là chính thất, một người là tiểu thiếp, lại sau lưng ta......các ngươi, giỏi lắm!"
Tống Tuấn Kiệt muốn nói lại thôi, chỉ ngắn gọn nhưng ý tứ lại thập phần sáng tỏ, trong lúc nhất thời Chung Minh cùng Tô Tử Mặc đều đỏ mặt lên, hơn nữa Tô Tử Mặc càng thêm hồi hộp, nguyên bản là muốn cho phụ thân nhận thức con người thật sự của Tống Tuấn Kiệt, lại không nghĩ rằng bị Tống Tuấn Kiệt nắm thóp, Trịnh di nương quả thực vẫn nói cho Tống Tuấn Kiệt, không biết hắn biết khi nào mà nhẫn nhịn đến giờ này ngày này mới nói.
Tống Tuấn Kiệt cũng vừa mới biết được hôm qua, lúc nghe sơ qua xác thực khiếp sợ, có điều nghĩ đến hai nữ nhân cùng nhau thì có thể làm được cái gì, cùng lắm an ủi lẫn nhau, cử chỉ thân mật một chút thôi, cũng không thể so với chuyện hồng hạnh vượt tường cùng nam nhân có tư tình. Nhưng mà nói chuyện này ra trước mặt mọi người vẫn rất doạ người, người ngoài sẽ nghĩ nam nhân như hắn quá mức vô dụng.
Giờ phút này nhiều lời vô ích, biện bạch chỉ càng thêm khó nghe, đã vậy Tô Hầu gia còn ngay tại sương phòng cách vách, Chung Minh nói thẳng:"Biểu ca, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Tống Tuấn Kiệt hừ lạnh nói:"Ta muốn thế nào sao? Ta mới phải hỏi các ngươi muốn thế nào, nếu như các ngươi thức thời, ta cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu không thì chỉ còn một con đường".
Chung Minh nhướng mày,"Đều đã đến nước này, biểu ca cần gì phải quanh co lòng vòng, có chuyện không ngại cứ nói thẳng".
"Được, ta đây cứ việc nói thẳng", Tống Tuấn Kiệt giũ y sam, sau đó nói,"Nay trong nhà xảy ra chuyện, ai cũng không muốn, nhưng nương ta dù sao cũng là trưởng bối, chúng ta là vãn bối không tốt chỉ trích, chuyện này chỉ có thể quên đi, hiện tại khế nhà bị Tiền lão gia thu rồi, cần ngân lượng chuộc lại, ta biết biểu muội có bạc trên tay, chỉ không chịu lấy ra mà thôi, hoặc là ngươi lấy bạc chuộc lại khế nhà, hoặc là mọi người đơn giản dọn đến Thương Lang viên ở, hơn nữa, biểu muội chỉ là phụ nhân, không nên xuất đầu lộ diện, chuyện nuôi sống gia đình nên để nam nhân đảm đương, mấy gian cửa tiệm của ngươi không bằng giao cho ta quản lý, ngươi cũng đỡ mệt nhọc".
Rõ ràng cực kỳ vô sỉ lại có thể nói ra đàng hoàng như thế, Chung Minh cười lạnh hỏi:"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Tống Tuấn Kiệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói một câu:"Vậy ta chỉ có thể đuổi các ngươi, xong hết mọi chuyện".
Chung Minh bật cười, nói nhỏ,"Biểu ca chẳng lẽ không biết chúng ta cầu còn không được?"
Tống Tuấn Kiệt nói:"Nói thì nghe dễ dàng chứ các ngươi có biết hậu quả không? Bị phu gia đuổi đi thì sẽ bị người phỉ nhổ, nếu như lại đem chuyện các ngươi nói ra ngoài, đời này các ngươi cũng đừng mong ngẩng đầu lên làm người". Lời hắn nói không phải không có ý uy hiếp.
Chung Minh thản nhiên nói:"Biểu ca lo lắng nhiều quá rồi, khó được ngươi nghĩ xa cho chúng ta đến thế, có điều sau khi viết hưu thư*, chúng ta tốt hay xấu cũng không còn liên quan đến biểu ca".
Bổn ý của Tống Tuấn Kiệt không phải là hưu thê, đuổi các nàng thật ra đâu có ích gì, nói như thế, thứ nhất để thăm dò các nàng, thứ hai làm cho các nàng buông lỏng phòng bị để dễ khuyên các nàng uống xong rượu đã bỏ thuốc, nghe khẩu khí không thèm quan tâm của Chung Minh, hắn cũng đánh mất tia do dự cuối cùng, nói:"Các ngươi đã không cần, ta đây cũng không thể nói gì hơn, uống xong chén rượu này, liền như các ngươi mong muốn".
Tống Tuấn Kiệt đột nhiên sảng khoái, Chung Minh cùng Tô Tử Mặc tự nhiên đoán được hắn không có ý tốt, hai người liếc nhìn nhau, cùng nhau nâng chén, uống một hơi cạn sạch chén rượu, lượng thuốc bỏ vào rất đủ, chỉ trong chốc lát hai người liền chóng mặt nặng nề ngất đi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
151 chương
93 chương
90 chương
138 chương
9 chương