Mặc dù mưa phùn lất phất rơi nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Thiên Hương lâu, thực khách vẫn đầy cả sảnh đường, phi thường náo nhiệt. Một chiếc xe ngựa đứng ở cửa Thiên Hương lâu, hai nha hoàn căng dù đứng đợi hai bên, mành được xốc lên, một đôi bàn tay trắng mịn màng lộ ra ngoài trước tiên, rồi đến cổ tay thon nhỏ, trên cổ tay có đeo một vòng tay phỉ thuý sáng long lanh, làm cho cánh tay càng thêm trắng nõn xinh đẹp, tên tiểu nhị đón khách thầm nghĩ không biết tột cùng là mỹ nhân thế nào mới xứng với bàn tay như vậy, tiếp theo thấy một nữ tử nhẹ nhàng đi xuống, đúng là điệu bộ duyên dáng như tiên nữ, tiểu nhị nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng còn không tự giác chảy ra nước miếng, ngay sau đó lại có một vị nữ tử bước ra, dung mạo mặc dù không kinh diễm như người trước, nhưng khí chất lại rất xuất trần, tiểu nhị coi như cũng là người thấy nhiều hiểu rộng, không nghĩ chỉ trong chốc lát liền nhìn thấy hai vị mỹ nhân tuyệt sắc, đáng giá để hắn thổi phồng một trận . "Còn nhìn nữa cẩn thận ta đào tròng mắt ngươi ra." Tri Họa đến gần, hung tợn nói với tiểu nhị. Tiểu nhị lúc này mới như sực tỉnh từ trong mộng, khom người nghênh đón các nàng vào trong. Tri Họa hỏi:"Bên trong có vị Tống công tử nào không?" Tiểu nhị sau khi ngẫm nghĩ liên tục nói:"Có có có." Dẫn các nàng lên lầu. Chung Minh đứng ở cửa sương phòng sợ run, không nghĩ tới ngay cả địa phương cũng y như kiếp trước, nhớ đến nỗi nhục nhã đó, dạ dày lại nhộn nhạo một phen, nôn khan không ngừng. Tô Tử Mặc cùng nàng tâm ý tương thông, không khỏi nắm tay nàng, ôn nhu hỏi:"Có khỏe không?" Chung Minh thật vất vả bình phục tâm trạng rồi mới nói:"Ta không sao." Ý bảo Tri Họa gõ cửa. Tống Tuấn Kiệt chờ ở bên trong đã lâu, nhìn thấy Chung Minh cùng Tô Tử Mặc, trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt lại lộ ra hắn có bí mật, còn mang theo nụ cười đầy hứng thú. Trong phòng chỉ có một mình Tống Tuấn Kiệt, Chung Minh làm như không biết cười nói:"Biểu ca quả nhiên thú vị, có cái gì không thể nói trong nhà, phải đòi đến nơi này, giống như sắp làm ra thủ đoạn gì không dám nhìn người". Nét mặt Tống Tuấn Kiệt cứng đờ rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường nói:"Đúng là có chút chuyện nói trong nhà không tiện, mới phải đến đây". Tô Tử Mặc không lên tiếng, chọn một cái ghế ngồi xuống, Thanh Nhi châm trà cho nàng. Chung Minh nói:"Chúng ta đã đến, có cái gì cần nói, biểu ca không ngại cứ nói thẳng". Tống Tuấn Kiệt cũng không sốt ruột, kêu tiểu nhị, đem rượu và đồ ăn ngon trong điếm đều bưng lên. Chung Minh cười nói:"Biểu ca thật hào phóng, ta nghĩ Tống gia đã nghèo rớt mồng tơi, ngay cả khế nhà đều đưa cho người ngoài còn đâu". Tống Tuấn Kiệt nói:"Biểu muội không chịu giúp đỡ thì thôi, cần gì phải nói móc giễu cợt". Chung Minh hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:"Tự làm bậy không thể sống, ngược lại còn oán trách người khác cái gì". Tống Tuấn Kiệt biện giải:"Nương ta cũng là bị người lừa bịp, mới làm ra chuyện hồ đồ đến thế, nếu như người làm dâu như các ngươi ở bên cạnh nhắc nhở thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy được". Chung Minh nói:"Lúc trước Mặc tỷ tỷ đương gia, mợ không vừa mắt, một hai đoạt lại, rồi sau đó tìm mọi cách cắt xén hết tiền chi phí ăn mặc, tưởng chịu khó vì lo cho cả nhà, ai dè là vì trả nợ, mợ có kế hoạch thật hoàn hảo nha! Nay không lấp vào hố nợ được, lại trách lên đầu chúng ta, nghe ý tứ biểu ca, không phải là tính bán chúng ta để trả nợ ợ đó chứ?" Tống Tuấn Kiệt giật mình, không biết Chung Minh cố ý hay vô tình, mỗi câu nói hình như đều có thâm ý, chẳng lẽ nàng đã biết được? Hồi tưởng một phen, xác nhận không lộ ra sơ hở, mà bất an trong lòng cũng chợt loé lên vậy thôi, bán các nàng chỉ là ngụy trang, mục đích chính là vì gia sản của Chung Minh, thuận tiện làm cho các nàng chịu chút đau khổ để biết nghe lời, liền nói:"Biểu muội nói thật khó nghe, ta sao có thể làm chuyện như vậy". Chung Minh cười châm biếm nhìn hắn, không thèm nhắc lại. Tống Tuấn Kiệt tự mình rót rượu cho các nàng, nói:"Ta trước kính các ngươi một chén". Nói xong liền giơ chén lên. Chung Minh thấy bên trong bầu rượu này hẳn là không có thứ gì dơ bẩn, chính mình uống một hơi cạn sạch, lại đè tay Tô Tử Mặc nói:"Mặc tỷ tỷ vốn không có tửu lực, hơn nữa hôm nay thân thể không khoẻ, không thể uống rượu, ta thay nàng uống đi". Tống Tuấn Kiệt nhún vai tỏ vẻ không sao. Đợi bọn hắn uống xong, Tô Tử Mặc mới chậm rãi nói:"Hôm nay hẹn chúng ta đi ra nói có chuyện quan trọng thương lượng, là vì việc ta dọn ra Tống phủ hay sao?" Tống Tuấn Kiệt hừ lạnh,"Ngươi cũng thật thức thời." Tiếp theo nói,"Dọn ra ngoài đã lâu, có nên cho ta một lời giải thích hay không?" Chung Minh cướp lời:"Mặc tỷ tỷ là được ta mời, ở tạm chỗ của ta, sáng sớm đã nói rõ rồi, sao giờ biểu ca lại khởi binh vấn tội?" Chung Minh đúng là đã nói qua, nhưng chỉ là lời mượn cớ thoái thác, Tống Tuấn Kiệt cũng không đâm thọc, chỉ nói:"Đã như thế, dọn ra ngoài cũng nhiều ngày rồi, khi nào mới tính dọn về đây?" Chung Minh nhàn nhạt nói:"Vốn là tính mấy ngày này nhưng nay Tống phủ đã như thế, thì về ở gì được nữa?" Tống Tuấn Kiệt lại nghẹn một trận, nào có chuyện đúng dịp như thế, khổ nỗi không thể phản bác, nói:"Tóm lại có chỗ che gió chắn mưa là được". Chung Minh làm sao tin hắn, hỏi:"Nơi nào?" Tống Tuấn Kiệt chẳng qua nói cho có, nếu ba ngày sau còn không đưa bạc ra, chỉ sợ thật sự bị đuổi ra ngoài đường, nói:"Thỏ khôn luôn có hang động, huống chi Tống gia chúng ta ba đời làm quan, ngươi đúng là không biết rõ rồi". Thấy Chung Minh tỏ vẻ không tin, đành phải nói,"Ở quê còn có một căn nhà cũ". Chung Minh mở to hai mắt, khó có thể tin:"Mặc tỷ tỷ là nữ nhi Hầu gia, quen ăn ngon mặc đẹp, vậy mà ngươi lại kêu nàng dời về nông thôn ở!" Sau đó nói với giọng mỉa mai,"Ngươi muốn nàng giống như sơn dã thôn phụ, đốn củi nấu nước trồng trọt dệt vải hay sao?" Tống Tuấn Kiệt bị nàng trào phúng, mặt đỏ lên,"Ta có bổng lộc nuôi gia đình". Chung Minh cười lạnh,"Bổng lộc? Còn chưa đủ cho ngươi uống rượu hoa nữa kìa!" Tống Tuấn Kiệt nói:"Nay đã khác xưa rồi". Tô Tử Mặc đột nhiên nói:"Nói như vậy bà bà thật ra không oan uổng ngươi, khó trách không thấy ngươi mang bổng lộc về nhà, nguyên lai tiêu xài ở những nơi này". Trong lời nói khó nén thất vọng. Chung Minh cười nói:"Mặc tỷ tỷ ngươi không biết chứ, uống rượu hoa cũng thường thôi, biểu ca còn có nhân tình ở Đàn Ngọc viện, nếu muốn chuộc thân cần rất nhiều bạc, e là chúng ta lại có thêm tỷ muội". Tô Tử Mặc như là bây giờ mới nghe tới, mày nhăn lại, không khỏi nghi vấn,"Muội ở trong khuê phòng làm sao biết mấy loại sự tình dơ bẩn này?" Trán Tống Tuấn Kiệt đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu chỉ uống rượu hoa tầm thường cũng không có gì đáng ngại, nam nhân ở ngoài khó tránh khỏi gặp dịp thì chơi, nhưng cái chuyện dùng bạc bao nuôi kỹ nữ là phạm điều tối kỵ, cho nên hắn luôn dặn dò gã sai vặt tuỳ thân khi hồi phủ nửa câu cũng không được nói, miễn cho bị Tô Tử Mặc nắm thóp, không biết Chung Minh như thế nào biết được, dù gì cũng là vu khống không có bằng chứng, kế sách trước mắt chỉ có thể không thừa nhận, ngượng ngùng nói:"Bịa đặt, biểu muội càng nói ra càng làm người khác tức cười". Chung Minh không để ý tới Tống Tuấn Kiệt, chỉ tiếp lời Tô Tử Mặc, hì hì cười nói:"Chuyện ta biết không chỉ có nhiêu đó, biểu ca bất quá chỉ là quan thất phẩm, bổng lộc của hắn làm sao đủ bạc để tiêu xài, vì bạc, hắn liền mở rộng cửa, ta nghe nói có người cầu biểu ca làm việc, vừa ra tay đã là một ngàn lượng a". Tống Tuấn Kiệt bị dọa hết hồn, ngồi không yên, vỗ cái bàn, quát lên ngăn miệng Chung Minh:"Biểu muội chớ có nói hưu nói vượn!" Nhìn lướt qua người trong sương phòng, chỉ có Chung Minh, Tô Tử Mặc cùng hai nha hoàn bên người, khẽ buông lỏng một hơi, sau đó nói,"Tai vách mạch rừng, ngươi nói bậy như vậy thì hại chết ta". Chung Minh cười nói:"Nếu ta thật sự nói bậy, biểu ca sẽ không có phản ứng lớn thế đâu, chẳng khác gì như là thừa nhận". Tống Tuấn Kiệt cũng hiểu được mình đã phản ứng thái quá, một lần nữa ngồi xuống, lắc lắc đầu nói:"Cũng không biết ngươi nghe tin vịt từ nơi nào, chuyện quan trường không phải là chuyện phụ nhân như các ngươi có thể hiểu được, về sau chớ có nhắc lại". Trong lòng hắn rối rắm, Chung Minh tựa hồ biết không ít chuyện của hắn, hắn rất cẩn thận khi thu nhận hối lộ, Chung Minh làm sao biết, mà biết được bao nhiêu, trong tay có căn cứ xác thực không, càng không biết Chung Minh khắp nơi lật vết sẹo hắn lên rốt cuộc là muốn cái gì, không thể nghĩ nhiều, hắn phải mau mau xuống tay thôi, để tránh có thêm phức tạp, vừa lúc bầu rượu đã cạn, hắn kêu tiểu nhị mang lên thêm một bầu rượu nữa, lại tìm cớ đuổi Tri Hoạ, Thanh Nhi đi ra ngoài. Chung Minh cùng Tô Tử Mặc liếc nhau, ngầm hiểu. Mà Tô Hầu gia ở sương phòng cách vách, giờ phút này sắc mặt xanh mét, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra sát khí.