Hải Tiêu Tiêu chạy thật nhanh trên hành lang, trốn tránh tất cả mọi người, cô chạy vào một góc của cầu thang cũ trong trường. Nơi này rất ít người qua lại, rất phù hợp để cô bình tĩnh lại.
Lòng không ngừng run rẩy, tiếng tim đập thình thịch vang lên rõ mồn một.
Cô cảm thấy rất hoảng hốt, có một thứ gì đó trong tim quặng lên từng cơn, cô không thể kiểm soát được.
Một giọt nước mắt không kìm được mà nhỏ xuống, khóe mắt đã bắt đầu cay cay.
Cách đây 15 phút, cô vẫn còn vui vẻ như thường ngày đến nộp bài cho Trương Diệp Thành. Nhưng chưa vào đến cửa đã thấy một người phụ nữ cực kì quý phái bên trong phòng anh, hai người còn đang hôn nhau, bởi vì người phụ nữ đó đưa lưng về phía cô nên chỉ thấy được mái tóc bồng bềnh.
Nhìn quần áo, giày cao gót và trang sức cũng biết là một người xinh đẹp và quý phái rồi.
Không hiểu sao, lồng ngực cô vô cùng khó chịu, rời đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Có lẽ là cô đã có tình cảm với anh rồi. Cô nhận thức được nó nhưng lại không chắc chắn về nó.
Cô bắt đầu cảm thấy buồn phiền...
Cả ngày hôm đó cô tránh né mặt anh, đến buổi học kèm cô cũng viện lí do xin nghỉ.
Đây có lẽ là cách tốt nhất để ổn định lại tâm lí của mình.
------------- Ta là đường phân cách ------------
Mấy hôm nữa là ngày họp lớp cao trung, Hải Tiêu Tiêu lại bắt đầu thấy chán nản. Cô có tránh mặt Trương Diệp Thành tới ba ngày nhưng thể nào cũng phải gặp mặt.
Đúng là, trốn được mùng một không trốn được mười lăm.
Chỉ cầu mong anh không đi lần họp lớp lần này.
Nhưng có lẽ lời cầu nguyện của cô không được linh thiêng lắm khi mà trong buổi họp lớp anh lại ngồi ngay phía đối diện với cô. Sự việc quá mức là tồi tệ.
Chuyện này là vài ngày sau mới xảy ra.
Còn ngay bây giờ, ngày họp lớp vẫn chưa tới và cô đang hết sức buồn chán lấy laptop ra đánh game.
Chỉ tội cho mấy con quái xấu số.
"Ting Ting Ting..."
Tin nhắn của bang hội vang lên không ngớt.
Khung chat cô vừa xóa bây giờ lại hiện lên chắn ngang màn hình.
Đang định tắt luôn khung chat thì Hải Tiêu Tiêu dừng lại, cô lướt đọc lại các tin nhắn cũ.
[Trưởng Lão] Tề Triệu Long: Ngày mai chúng ta gặp nhau ở Kim Đế lúc 6h tối, mọi người nhớ đúng hẹn.
[Tinh Binh] Thập Tiểu Ly: Bọn muội biết cả rồi.
[Tinh Binh] Cửu Viên Viên: Lần trước không gặp được thật là buồn chán.
[Tinh Lão] Nhị Thuỷ Hiên: Ta không gặp được các mỹ nhân như các muội mới là buồn chán đây này! (biểu tượng buồn rầu)
[Tinh Binh] Ngũ A Kỳ: Lần này ta cũng tham gia để gặp các huynh đệ tỷ muội nha.
[Trưởng Lão] Tề Triệu Long: Hảo.
[Tinh Binh] Thất Thế Quân: Tất cả mọi người đều đi cả sao?
[Trưởng Lão] Tề Triệu Long:...
[Tinh Lão] Nhị Thuỷ Hiên:...
...
[Tinh Binh] Cửu Viên Viên: Bát tỷ nói với ta lần này tỷ ấy không đi được.
[Tinh Binh] Thập Tiểu Ly: Chỉ có Tam huynh và Tứ tỷ là chưa thấy nói gì thôi.
[Tinh Lão] Nhị Thuỷ Hiên: Vậy mau kêu bọn họ ra đây.
[Tinh Binh] Thất Thế Quân: Tam huynh, Tứ tỷ, hai người sẽ đi chứ? Mau trả lời đệ a.
Dù gì cô cũng không thích tụ tập, đang định gõ để từ chối thì điện thoại có tin nhắn.
Đọc xong tin nhắn, cô im lặng gõ vào bàn phím.
[Tinh Lão] Tứ Tiêu Tiêu: Hẹn gặp mọi người vào ngày mai. Ta sẽ đến.
Hải Tiêu Tiêu sờ mũi, cô tưởng Tam huynh sẽ giống cô sẽ từ chối, không ngờ huynh ấy lại đi. Con người này đúng là kì lạ.
Đang định từ chối thì điện thoại lại có tin nhắn, mở điện thoại để đọc tin nhắn trước, sau đó cô mới gõ phím trả lời.
[Tinh Lão] Tứ Tiêu Tiêu: Hẹn mọi người gặp nhau vào ngày mai. Ta sẽ đi.
Đóng màn hình chat lại, cô ngồi thẩn thờ.
Trương Diệp Thành vừa gởi tin nhắn bảo ngày mai cô cùng anh đi dự tiệc, nhưng cô đã lấy lí do họp mặt Bang Hội để từ chối.
Chẳng hiểu sao cô vẫn còn giận anh lắm, chuyện của anh và người phụ nữ hôm nọ không thể xóa trong đầu cô ra được.
Cảm thấy thật khó chịu.
Có lẽ cô quá trẻ con khi để ý chuyện không liên quan đến mình, cô là gì của anh đâu chứ.
Càng nghĩ càng bức bối, Hải Tiêu Tiêu lại xả giận vào game.
---------------Ta là đường phân cách -------------
Ôn Hạ Thanh là người có thói quen tập thể dục buổi tối. Lúc nào cậu cũng chạy bộ ngoài công viên nửa tiếng đồng hồ mới trở về trọ tắm rửa. Hôm nay đi học về trễ nên cậu chạy bộ về hơn muộn.
Đang tắm rửa cho sạch sẽ thì bỗng bị ngắt điện, làm cậu phải co mày quấn khăn tắm đi ra ngoài tìm đèn pin.
Đèn pin còn chưa tìm được thì âm thanh gõ cửa đã vang lên, to và mạnh.
Loáng thoáng còn nghe tiếng kêu réo của ai đó đang gọi tên mình.
Vừa mở cửa chưa kịp nói tiếng nào thì một con ma nữ đã lao vào ngực cậu, bàn tay sổ sàng xoa xoa tấm lưng trần còn hơi ướt của cậu và bàn tay hỗn đãn ấy lại có chiều hướng đi xuống bên dưới.
- Ôn Hạ Thanh, có ma...có ma...cứu cứu...huhu...
Con ma nữ điên cuồng kêu.
Lần đầu tiên trong đời Ôn Hạ Thanh biến hai từ "phi lễ" là như thế nào.
- Bình tĩnh nào, không hề có con ma nào cả.
Thật ra cậu muốn nói có con ma ngay trước mặt cậu đây này.
Hải Tiêu Tiêu vén mái tóc của mình lên, khuôn mặt tèm lem nước mắt nhìn Ôn Hạ Thanh như một vị ân nhân vĩ đại. Mặt dù cái đèn pin đã bị cô quăng qua một bên và cô chẳng nhìn thấy gì.
- Có thật không?
- Thật. Nhưng cậu có thể buông tay ra được rồi chứ?
- A, xin lỗi.
Hải Tiêu Tiêu vội vàng buông cậu ra, nhưng nhớ về cái đáng sợ đó lại quyết tâm ôm lại.
Ừ, thật ra là cô thích ôm cái mềm mềm, bóp đã tay nên mới không chịu thả ra.
Amen, trong bóng tối cô không biết mình đang ôm cái gì cả.
Nếu bây giờ mà có điện, đảm bảo chúng ta sẽ thấy khuôn mặt đỏ phừng phừng của Ôn Hạ Thanh.
- Không có mà đâu... Cậu nên...nên buông tôi ra.
- Thật là có đấy, vừa tắt điện, tôi bật đèn pin thì thấy một con ma nữ mặc đồ trắng đang đứng trước mặt mình, trông nó ghê lắm, huhu...
-...
Con ma nữ mặc đồ trắng đang ôm và phi lễ cậu này.
- Hồi chiều cô chủ trọ đau bụng đẻ nên mọi người đỡ cô đến bệnh viện rồi, để mỗi tôi ở lại trông trọ thôi. Nào ngờ gặp phải con ma khủng khiếp này, là nó đã tắt điện đấy, may là còn có cậu.
-...
Ôn Hạ Thanh câm nín.
Nhược điểm của Hải Tiêu Tiêu: cực kì sợ ma.
Ưu điểm của Hải Tiêu Tiêu: chưa nghĩ ra, có lẽ là để cho con sói Trương làm thịt!!!
Tác giả cảm thấy Hải Tiêu Tiêu quá bỉ ổi
Một ngàn lời phỉ nhổ cho sự phi lễ chàng trai ấm áp Ôn Hạ Thanh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
46 chương
173 chương
235 chương