- Vô sỉ.
Đây là hai từ Hải Tiêu Tiêu mô tả Trương Diệp Thành trước khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Chiếc áo học sinh và áo ngực bị quăng qua một bên, cảnh xuân phía trên lõa lồ xuất hiện trước mặt anh. Hai đồi núi đầy đặn rung rung như mời gọi, vật nóng nên dưới càng kêu gào muốn được phóng thích.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng đã động tình của cô, ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, huyết quản anh sôi trào, môi ngay lập tức áp xuống môi cô, điên cuồng mút lấy hương vị ngọt ngào làm anh say mê.
- Ư...ưm...
Nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ cánh môi anh đào bị anh gặm mút đến sưng đỏ, anh đưa tay xoa nắn một bên đồi núi của cô, tay kia vuốt ve theo đường cong của cơ thể, chạy thẳng tuột xuống nơi tư mật đang không ngừng chảy ra dâm thuỷ, làm ướt một mảng của đáy quần lót.
Ánh miết nhẹ cách một lớp vải mỏng, trêu chọc viên trân châu của cô đến cương cứng, từng luồn tê dại bắt đầu kích thích cô.
- Đã ướt đến như vậy sao?
Anh cười yêu nghiệt, hai bàn tay vẫn không ngừng làm việc của nó.
Hải Tiêu Tiêu cực kì xấu hổ nhưng không hề nói gì được. Toàn thân cô như cọng bún mềm nhũn ra.
Anh xoay người bế cô lên, thẳng tiến đến chiếc giường duy nhất trong phòng, vừa đi vừa cởi nốt những thứ vướng víu trên người cô xuống, cùng với quần áo của mình.
Bị vứt mạnh lên giường, Hải Tiêu Tiêu rất muốn kêu một tiếng giận dữ, nhưng môi của anh lại lần nữa áp xuống, hai chiếc lưỡi dây dưa cùng nhau.
Cơ thể anh nặng nề đè lên người cô, chân che vào giữa hai chân cô không ngừng ma sát da thịt.
Cảm giác nóng bức từ cơ thể anh truyền tới làm cô run rẩy.
- Ưm...
Một ngón tay anh đâm vào bên trong cô, cảm giác ấm áp bên trong làm anh càng khó kiểm soát.
Đâm thêm hai ngón tay nữa, không quan tâm ánh mắt như lửa đạn của cô, anh hưng phấn luật động ba ngón tay ra vào làm cô rên rĩ không ngừng.
Tiếng nước nhóp nhép vang lên rõ ràng, anh vui vẻ rút tay ra, chuẩn bị cho côn th*t căng cứng đã rỉ nước của mình vào.
- Anh muốn vào.
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, cả người của Hải Tiêu Tiêu bởi vì khoái cảm mà ướt đẫm cả mồ hôi, thân thể nóng bức.
Chưa kịp để cô trả lời, anh nâng mông cô lên mạnh mẽ tiến vào.
- A.
Hai âm thanh đồng thời cùng vang lên, bởi vì lúc nảy được anh dùng tay kích thích gần đạt đến cao trào, lần này côn th*t của anh đi vào quá sâu, đụng tới hoa tâm non mềm của cô, rất nhanh bị sự đung chạm này mà kích thích, từng đợi co bóp mạnh mẽ ôm lấy côn th*t của anh, một dòng nước ấm liền xối lên côn th*t bên trong cô.
Cô vừa trải qua đợt cao trào đầu tiên thì anh bị bóp nắn không nhịn được cũng bắn ra.
Nhưng khác với cô, dùng đã bắn thì côn th*t vẫn không mềm xuống, chỉ thấy chuyển động vài cái, ma sát với vách tường ấm nóng của cô, côn th*t lại khí thế hiên ngang ngẩng đầu, cảm giác càng to lớn hơn lúc trước. Dọa cô sợ ngây người.
- Em mệt, không muốn, mau ra đi.
Cô nhỏ giọng cầu xin anh.
- Không sao, anh không mệt, em cứ nằm yên, để anh cân.
Cảm nhận bên dưới bất đầu động, Hải Tiêu Tiêu không kìm chế được chửi tụi.
- Con mẹ nó, anh...ưm ưm a...
Còn chưa nói hết thì tiếng rên rĩ đã thay thế sau đó.
Anh rong ruổi ra vào trong cơ thể cô, đâm rút hơn trăm cái, tốc độ càng nhang hơn, lại lần nữa đưa cô lên cao trào.
Lần này cô hoàn toàn kiệt sức.
Sau 5 phút nghĩ ngơi, bàn tay ai đó lại bắt đầu vuốt ve dọc cơ thể cô, lướt qua chiếc bụng bằng phẳng chạy dài xuống bắp đùi, anh hưng phấn nhéo nhéo.
- Đau.
Cô nhăn mặt nhìn anh, chơi trò gì thế, cô thấy rất mệt rồi đấy.
Đối mặt với ánh mắt đang chất vấn mình, anh cười càng thêm vui vẻ, một nụ cười làm cô chói cả mắt.
- Em không phản kháng nữa.
Anh ôm chặt lấy cô, hai thân thể trần trụi càng sát chặt lấy nhau hơn.
- Ưm, anh nặng...không thở...được...ưm...
Cô trợn mắt kêu, làm gì mà đè cô dữ vậy, cô còn chưa muốn chết.
- Tiêu Tiêu.
Anh ghé vào tai cô thì thầm.
- Làm sao?
Cô mệt mỏi nhắm mắt trả lời.
- Tiêu bảo bối.
Hải Tiêu Tiêu đen mặt.
- Tiêu Tiêu bé bỏng.
Hải Tiêu Tiêu cạn lời.
- Hải Tiêu Tiêu.
- Có rắm mau thả.
Cô giận rồi đó nha, con người này cũng nhây vừa phải thôi, cô chịu không nổi đâu.
- Kết hôn rồi sinh cho anh một đứa đi.
Hải Tiêu Tiêu trực tiếp giả bộ bất tỉnh.
Chân tay mỏi quá rồi, không phải không muốn trả lời nhưng cô hoàn toàn không có sức lực để nói nữa.
Nhưng rất nhanh Hải Tiêu Tiêu liền bật dậy khóc lóc.
- Đủ...đủ rồi, em không chịu nổi nữa đâu, có chuyện gì cứ từ từ, tha cho em đi, em muốn nghỉ ngơi một tí...huhuhu...
Nếu nói cô không có nghĩa khí, được, Hải Tiêu Tiêu cô tự nhận là người không có nghĩa khí trước cái vật lúc nảy còn mềm nhũn bên trong cô, bây giờ đã bành trướng to lớn.
Với vũ khí lợi hại như thế này, cô trực tiếp đầu hàng.
Trương Diệp Thành nhìn cô không nói gì, sau đó ôm cô vào lòng, lưỡi lại liếm liếm vành tai cô.
- Thể lực em quá kém.
Hải Tiêu Tiêu khóc, cô vừa mới ý thức được, đây là ở trong trường học, sao phòng của Trương Diệp Thành lại cao cấp như vậy, có cả giường rồi tường cũng cách âm, má nó đây là xây riêng để anh thực hiện ý đồ xấu xa với cô ư.
Hải Tiêu Tiêu muốn đập đầu chết quánh cho rồi, sống chỉ khổ thân xác cô thôi.
Vả lại, người trâu bò như anh thì thể lực nào chịu nổi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
46 chương
173 chương
235 chương