- Trương Diệp Thành, hôm nay sao lại ngồi thẫn thờ ở đây a.  Mẫu Tích Phong trong trang phục màu trắng sữa, cả người toát lên sự cao quý nhàn nhã đi đến chỗ Trương Diệp Thành. - Đi mà lo cho cô nàng của cậu đi. Trương Diệp Thành không trả lời câu hỏi của y, mà ý vị liếc nhìn cô nàng váy đỏ xinh đẹp đang ngồi uống rượu bên kia. - Ay da, chẳng phải là tôi là cậu cô đơn một mình ở đây sao? Mẫu Tích Phong vuốt ve ly rượu, lời nói không che dấu sự quan tâm. - Tôi chắc là cậu bị từ chối nên mới chạy qua đây. - Ahahaha, sao có thể. Mẫu Tích Phong cười lên thật to để che dấu đi tâm trạng của y, quả thật y vừa bị từ chối, lần đầu trong đời y lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, y khá tức giận, nhưng thú vị lại càng thấy nhiều hơn. Trương Diệp Thành không đáp, ánh mắt liếc qua liếc lại nhìn Mẫu Tích Phong làm y chột dạ. - Thành, hóa ra anh cũng ở đây. Một giọng nói mừng rỡ vang lên, mọi người đều bị giọng nói đó gây chú ý. Một cô gái thật sự sinh đẹp, mặc chiếc váy tím chiết eo, đuôi váy đính những viên đá nhỏ lấp lánh. Mái tóc bồng bềnh trông cô càng giống một cô công chúa nhỏ bước ra từ cổ tích. Trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ, Lý Diệp Chi vội vàng chạy về phía anh. - Thành, không ngờ anh cũng có hứng thú với buổi đấu giá từ thiện này a. Lý Diệp Chi rất từ nhiên ngồi bên cạnh anh, tay ôm sát tay anh. Thấy anh không trả lời, cô ta vẫn không hề mất kiên nhẫn, lại chu chu cái môi nhỏ nhắn hỏi tiếp. - Anh đi một mình sao? Nghe bảo lần này món đồ cuối cùng rất quý giá, anh đến vì nó ư? Vừa nói, cô ta vừa áp sát vào anh hơn, chỉ hận không thể nhào vào lòng ngực anh. Hôm nay cô ta cố ý trang điểm như một cô công chúa nhỏ để đến đây. Đối với những người phụ nữ lỗng lẫy xung quanh, cô ta càng đơn giản càng trở thành tâm điểm của mọi người. Trương Diệp Thành chẳng buồn đáp lời cô ta, tay phẹ nhang thoát khỏi tay cô ta. - Thành, em biết là anh đã quên em, nhưng anh không thể ghét bỏ em được. Dù sao em cũng là vị hôn thê của anh. Lý Diệp Chi nước mắt rưng rưng lệ nói. Trông dáng vẻ cực kì thương cảm. - Vị hôn thê? - Ưm, đúng vậy. - Nhưng tôi chưa bao giờ chấp nhận, không cần biết tôi có quên cô hay không, thì người tôi chấp nhận mãi mãi không phải là cô. - Chẳng qua là anh nhất thời chưa nhớ ra em thôi. - Cô không hiểu sao, dù tôi có nhớ lại thì chắc chắn cũng không chấp nhận cô. - Anh...anh... Lý Diệp Chi đã nghẹn ngào khóc, nước mắt như những viên trân châu không ngừng chảy xuống. - Người đẹp à, người ta đã nói vậy rồi, sao cô không nghĩ tới nên tìm một chỗ dựa khác. Mẫu Tích Phong nãy giờ xem kịch vui bây giờ mới lên tiếng. Y không cần biết người phụ nữ này có phải có tình cảm thật hay từng là vị hôn thê của Trương Diệp Thành hay không, y chỉ đứng về phe anh em của mình, tin tưởng lời nói của người anh em mình là quyết định không sai đi. - Tôi chỉ yêu anh ấy thôi, anh đừng có mơ tưởng. Lý Diệp Chi nén khóc hét lên, sau đó chạy đi, vừa nhìn đã thấy thương cảm. Những người đàn ông này đang bắt nạn một cô gái bé nhỏ. Mẫu Tích Phong xuýt thì đứng không vững, y chỉ là nói đùa cô ta thôi, vậy cô ta lại tưởng thật nói y đừng có mơ tưởng, cô ta còn chưa có lọt vào khóe mắt của y đâu. Chợt nhớ đến gì đó, Mẫu Tích Phong quay đầu nhìn về phía cô gái váy đỏ. Nhìn vào ánh mắt giễu cợt của cô nàng, y không khỏi xấu hổ, đã bị người ta nghe hết cả rồi. Đây là lần thứ hai anh bị từ chối trong ngày hôm nay, mặc dù lần thứ hai này anh chỉ là đùa giỡn thôi. Y làm sao nhìn mặt người ta chứ. Trong khi y đau khổ thì người nào đó gây chuyện vẫn nhàn nhã uống rượu. Đúng là quá thảnh thơi rồi. Tâm trạng bây giờ của Trương Diệp Thành bây giờ rất rối bời, con thỏ nhỏ của anh không biết ăn phải cái gì mấy hôm qua đều tránh mặt anh, làm anh bực muốn chết. Không biết có phải anh làm cái gì khiến cô giận hay không, như anh nghĩ mình chẳng có làm sai cái gì cả. Rút cuộc là lí do gì đây? Anh nghĩ mình phải gặp cô để hỏi thẳng, tốt nhất là đến trọ của cô ngay để cô khỏi trốn anh được nữa. Vừa có suy nghĩ này, kết thúc buổi đấu giá, Trương Diệp Thành liền láy xe tới trọ của Hải Tiêu Tiêu. Trên đường anh còn ghé mua một ít đồ ăn cay mà cô thích để dụ dỗ cô. Cảm thấy hành động này của mình chắc chắn sẽ cảm hóa được cô, nhưng vừa đi lên đến cầu thang lầu hai ở trọ của cô thì Trương Diệp Thành bị những gì chứng kiến làm nổi điên. Hải Tiêu Tiêu, em được lắm. Mấy ngày qua tránh anh, còn tưởng là làm gì. Thì ra ở đây cùng với người đàn ông khác thân thiết, còn chính là người anh từng cấm cô qua lại nữa. Đúng thật là sơ suất mà. Nhìn thấy cô cùng Ôn Hạ Thanh đang chào tạm biệt vui vẻ, mùi giấm chua của anh bay lên nồng nặc. Anh cố tỏ vẻ bình tĩnh, nặng nề gằm từng tiếng. - Bà xã, anh đến xin em tha thứ, về nhà với anh đi. Có được không? Hải Tiêu Tiêu đang định tạm biệt Ôn Hạ Thanh, còn chưa nói hết lời đã cắn phải lưỡi. Mẹ nó, ngày tận thế, mau tới đây đi. ____________Hết Chương 38__________