Bích Linh Ma Ảnh

Chương 8 : Chôn cất nghĩa mẫu Quyết chí tầm sư

Trịnh Kiếm Hồng cả kinh vội chụp nắm lấy tay bà lão, thì bàn tay bà đã lạnh ngắt. Bà đã chết rồi. Trên trời mây đen che phủ một màu tối sầm. Vài chiếc lá vàng buông mình lả chả rơi như thể tiễn đưa ngưòí đi về bên kia cõi chết. Trịnh Kiếm Hồng ôm xác bà lão khóc nghẹn ngào một hồi rồi lo chôn cất bà và các nạn nhân đâu đó tử tế thì trời đã đi lần vào khuya. Gió thổi vi vu qua ngàn cây nội cỏ. Lá vàng đua nhau rơi phủ trên mấy nấm mộ. Trịnh Kiếm Hồng uể oải lên ngựa. Và sực nhớ đến tấm thiếp của hai lão già, vội mớc ra xem. Trong thiếp có vẻ một rặng núi có đỉnh cao nhất và đề : “Thiên Sơn Ngọc Lĩnh”. Chàng lẩm bẩm : - Hai ông già nầy ở tận Thiên Sơn, xa thế à! Nhưng đây đến đớ trong vòng một tháng chắc kịp? Chàng ngó xuống phía dưới góc tấm thiếp còn có thêm bốn chữ: “Âm Dương song quái”. - Ồ! Thì ra hai lão này là hai vị quái hiệp mà Liệt Đương đạo trưởng đã có lần nói qua với ta. Như vậy thuốc mà lão già mặt đỏ hứa cho ta hẳn là Thiên Sơn Ngọc Dịch rồi? Càng nghĩ trong lòng chàng mừng thầm. Chàng không ngờ đã gặp hai vị cao thủ kỳ tài. Chàng bắt đầu ôn lại những gì đã xảy ra từ nhỏ tới lớn, quá đúng như lời lão già mặt đỏ đã nói. Bây giờ chàng mới hiểu ra vì sao cha chàng không cho chàng học võ. Nhưng trước sự kiện thê thảm, và sẽ còn xảy ra trong thiên hạ, nếu không trừ đi bọn ma tinh này. Chàng vụt la lớn lên : - Ta phải học võ, đem tài sức dẹp bọn ma đầu. Rồi nhiên chàng hạ thấp giọng : - Nhưng thuốc Thiên Sơn Ngọc Dịch có cứu được tính mạng ta khỏi chết hay không? Chàng hỏi thế, bất giác hai hàng nước mắt rưng rưng.... Chính vì cái nghi ngờ hiệu lực của Thiên Sơn Ngọc Dịch làm chàng buồn * * * * * Thời gian thấm thoát trôi qua đã hai mươi bảy ngày rồi. Trên sườn núi Thiên Sơn xuất hiện một thiếu niên anh tuấn. Đó không ai khác hơn là Trịnh Kiếm Hồng. Cứ mỗi giờ khắc trôi qua, Trịnh Kiếm Hồng lo sợ cho số mạng mình khôn cùng. Chàng cố đi cho nhanh để hầu mau gặp lại Âm Dương song quái họa chăng hai lão nầy cứu vãn được tính mạng chàng không. Chàng chỉ còn mỗi một hy vọng đó nhưng rất mong manh. Hình dạng của chàng bây giờ đã biến đổi khắc nhiều, không còn mạnh dạn, da thịt trắng hồng hào như trước nữa. Hai mắt chàng bây giờ sâu vô, mặt mũi hốc hác, thân hình gầy còm, áo quần rách tả tơi. Con ngựa yêu quí của chàng bây giờ cũng đã chết trong tuyết băng. Chàng còn gì? Tất cả trong vòng không đầy một tháng mà chàng đã mất tất cả. Chàng vô cùng thối chí muốn phó thác cho định mệnh, nhưng lời nghĩa mẫu chàng như chừng văng vẳng bên tai : - “Con ơi! Con hãy trả thù cho mẹ”. Lời nói ấy như một liều thuốc hồi sinh, chàng cố gắng leo lên đỉnh núi. Đến nơi, chàng đã mệt lả thiếu điều muốn ngã qụy xuống. Nhưnh chàng cố gắng dùng tàn lực chống chọi để đứng cho khỏi té. Rồi đưa mắt nhìn quanh, tứ bề đỉnh núi vắng lặng không thấy một bóng người. Chàng đâm ra thất vọng, thối chí vô cùng. Song, chàng cố mở miệng kêu lớn : - Lão tiền bối ơi... Lão tiền bối... Tiền bối ở đâu, cháu là Trinh Kiếm Hồng đây này... lão... La gào được tới đó chàng đã kiệt lực ngã qụy xuống và ngất đi. * * * * * Thời gian trôi qua không biết được bao lâu, Trịnh Kiếm Hồng mới dần dần tỉnh dậy. Chàng cảm thấy tứ chi bủn rủn rã rời, nhấc không muốn lên. Bây giờ chàng mới phát giác chàng đang nằm trên một chiếc giường bằng đá, trên có trải một miếng da hổ. Ai dã đem chàng vào đây? Chàng hết sức kinh ngạc thì ngay lúc ấy, Âm Dương song quái đã bước tới đứng trước mặt chàng. - Lão tiền bối, cháu ở đâu đây? - Trên đỉnh Thiên Sơn cốc chớ ở đâu mà hỏi. - Trời! Cháu đã lên tới đỉnh Thiên Sơn cốc? - Phải. - Cháu nhớ là cháu ngã xỉu ở giữa thanh niên bạch nhựt mà. - Ta mang chú em vào đó. Trịnh Kiếm Hồng nghe nói lật đật ngồi dậy để bái tạ Âm Dương song quái, nhưng chàng không đủ sức Trịnh Kiếm Hồng đành nằm dài trên giường nói : - Xin hai lão tiền bối tha lỗi cho cháu ngồi dậy không nổi rồi. Cháu đã yếu quá.... - Không sao, chú em bất tất phải bận tâm. Cứ yên chí nằm tĩnh dưỡng đi. - Thưa lão tiền bối, nếu cháu được dùng Thiên Sơn Ngọc Dịch thì chắc không đến nỗi nào.... Lão già mặt trắng ngắt lòi, nới : - Còn nới gì nữa, Thiên Sơn Ngọc Dịch chú em đã uống rồi. - Cái gì? Cháu đã uống Thiên Sơn Ngọc Dịch rồi à? - Đúng. Hôm qua chú em đã dùng rồi. Có lẽ vì trong thời gian ngắn ấy thuốc chưa thấm vào đấy thôi. Trịnh Kiếm Hồng buồn bã nói : - Lão tiền bồi. cháu đã biết rồi. - Biết rồi? - Lão tiền bối đừng an ủi cháu, Thiên Sơn Ngọc Dịch là thần dược, linh nghiệm lắm. Thế sao, cháu chưa thấy một triệu chứng hiệu nghiệm nào cả. Có phải nó không trị được bệnh của cháu không? - Đừng nói bậy, ta đã bảo là tại thuốc chưa thấm kịp mà. - Cháu nghi ngờ lắm. - Tại sao? - Không có thứ thuốc nào qua một ngày một đêm rồi mà chưa thấm. Có lẽ định mệnh bắt cháu phải chết. Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng thở dài não nuột. Tất cả hy vọng của chàng đến đây đều tiêu tan. Chàng vô cùng thất vọng, chán nản. Trước mắt chàng như tối sầm lại, mọi vật đều quay cuồng đảo lộn. Đang lúc đó, lão già mặt đỏ dùng nhãn thần chăm chú nhìn Trịnh Kiếm Hồng để truy tìm coi nguyên nhân nào khiến chàng yếu đuối. Lão nói : - Chú em, không có gì đáng ngại, chú em đừng buồn.... Trịnh Kiếm Hồng mắt mệt mỏi lờ đờ nhìn Âm Dương song quái nói : - Sao cháu không thấy có hiệu lực gì cả? - Ai bảo chú em là thuốc không có hiệu lục? - Nếu không hiệu lực chú em làm sao tỉnh lại được. - À!.. - Hai lão phu ta đây thấy chú em bất tỉnh mới dùng cách cứu tỉnh lại đó. Nhưng còn phải qua giai đoạn thứ hai nữa. Giai đoạn nầy có phần đặc biệt.... - Đặc biệt thế nào? Lão già mặt trắng nhìn lão già mặt đỏ hỏi : - Sư đệ... Ngươi có cách gì đó? Lão già mặt đỏ nghe lão già mặt trắng hỏi, liền nói : - Sư huynh không hiểu đâu, rồi sẽ thấy.... - Thì cứ nói mau đi. - Đúng. Xin lão tiền bối cho cháu biết rõ cách đó là cách gì? Để cháu được yên tâm. Lão già mặt đỏ nói : - Nói ra cũng được nhưng đáng sợ lắm. - Không sao cháu chịu nổi mà. - Được. Cách này đơn giản chỉ cần lấy hết máu trong người của chú em ra là xong. - Lấy hết máu ra à? - Phải. - Tại sao phải lấy hết máu? - Vì trong người chú em tích tụ nhiều máu độc chống lại thuốc của ta. Khi lấy hết máu trong người chú em ra, nhất định là chú em hết bịnh ngay và học võ công được liền. - Thế à!.. Lão già mặt trắng không hiểu lão già mặt đỏ tính dùng ma thuật gì mà nói kỳ cục vậy. Ai đời con người ta sống được là nhờ máu. Đàng này lão ấy lại bảo là phải lấy hết máu ra thì mới sống. Thiên kim vạn cổ chưa ông lương y nào trị bệnh một cách lạ đời như lão già mặt đỏ. Lão già mặt trắng nhịn không được, vội kéo tay lão già mặt đỏ, hướng qua Trịnh Kiếm Hồng nói : - Chú em yên tâm nằm nghỉ đi, để hai lão phu ta ra ngoài sửa soạn xong sẽ vào lo việc chữa bệnh. Nói đoạn xoay mình đi ra ngoài. Lão già mặt trắng hỏi : - Này sư đệ, chúng ta đã gần trăm tuổi đầu rồi, chỉ còn hai ngày nữa là tạo hóa đưa về bên kia cõi sống. Sao sư đệ cứ nói bậy bạ định lừa thằng bé làm chi hả? - Im. Sư huynh không hiểu nổi việc của tôi làm đâu. - Việc gì? - Tôi nói với thằng bé như vậy đâu phải đánh lừa nó. - Thế sư đệ bảo lấy hét máu trong người nó nghĩa là gì? - Huynh lạ lắm sao? - Lấy hết máu ra mà nó không chết thì bảo sao ta không lạ? - Tất nhiên tôi đâu có lấy hết? - Vậy chứ lấy bao nhiêu? - Một giọt cũng không lấy. - Đệ ăn nói bậy bạ quá. Ba hồi nói lấy hết, ba hồi nói không lấy một giọt. Ý đệ định giở trò gì? - Nào có giở trò gì đâu. Tôi dùng phương phắp tâm lý để trị bệnh cho thằng bé đó. - À, lại giở tâm lý mà nới rồi. - Huynh đừng vội, để tôi hỏi trước. Huynh có biết căn bệnh của thằng bé ở đâu mà ra không? - Điều này.... ta không để ý. - Tôi tìm ra rồi. - Ở đâu? Trong đan điền nó à? - Không phải ở tại “Cô Manh huyệt” đó. - Cái gì? - Vì huyệt đó bế tắc, dù cho uống thuốc thần đi nữa cũng chẳng có hiệu lực. Cho nên thằng bé chỉ có tỉnh lại mà không động đậy gân cốt được. - Ờ, nói nghe có lý nhưng sao tháng trước nó gặp một vị cao thủ, cũng cho nó thuốc uống sao lại có công hiệu? Lần đó “Cô Manh huyệt” lại không bế tắc như lần này? - Đó chính là vấn đề tâm lý. - Sao? - Vì lần trước nó dùng huốc mà không có thành kiến gì làm cho nó nghĩ ngợi nhiều nên “Cô Manh huyệt” không bị nghẽn. Lần này thì khắc, theo tôi đoán, chắc trên đường về nhà gặp phải chuyện gì bất ngờ làm cho nó thay đổi ý chí mà tìm đến ta học võ. - Ờ, ngươi đoán có vẻ đúng, nhưng có gì gọi là ảnh hưởng đến tâm lý. - Đối với người thường thì chắc không sao, đàng này nó lại khắc. Quyết tâm của nó rất vững chắc, trí tuệ lại thông minh càng thông minh thì càng lo lắng, suy nghĩ, tim tòi hiểu biết. - Rồi sao? - Vì lo lắng, suy nghĩ rằng không biết thuốc có hiệu lực không. Cũng vì lẽ ấy mà tinh thần nó căng thẳng thêm vào đó trong mình nó vốn có bệnh. Hai nguyên nhân nầy khiến “Cô Manh huyệt” tự bế tắc, thuốc của chúng ta vì thế mà không hiệu lực. - Nghe thì đúng lắm rồi. Nhưng phương cắch liệu bằng tâm lý của ngươi có hiệu quả không? - Tôi tin là có. - Nói xem. - Bởi Cô Manh huyệt trong người không thể điểm mạch được. Nên chỉ có cách là bịa ra lời nói của tôi khi nãy, để nó tin vào sức thuốc của mình trước. - Cái thằng bé nầy đâu dễ gì đánh lừa. - Tôi tin là thành công. - Sao? - Xin lỗi huynh, chút nữa thì huynh sẽ thấy. Nói xong lão già mặt đỏ trịnh trọng căn dặn lão già mặt trăng. - Sư huynh, tôi có một điều xin anh nhớ kỹ kẻo mất thì giờ. - Chuyện gì? - Còn hai ngày nữa bọn ta sẽ chết. - Phải rồi. - Chuyện nầy nhứt định không cho thằng bé biết. - Bọn mình đã thu nhận nó làm đồ đệ, tại sao lại không cho nó biết. - Sư huynh, huynh phải hiểu lần nầy nó quyết tâm tìm ta học võ nhất định là nó tưởng rằng phải mất nhiều thì giờ. Nếu nói cho nó biết, làm sao tránh khỏi nó xúc động, ảnh hưởng cho bệnh tình của nó. Thôi thì đành lừa nó một lần nữa, nhưng phải cho thêm công lực, ta đề nghị là hai đứa mình đem hết chân nguyên gần trăm năm dồn cả vào cho nó. Như vậy sau này hạ san nó sẽ vang danh thiên hạ. - Không được. Cách này tôi đã nghĩ qua. - Sao? - Vì công lực của sư huynh và tôi hoàn toàn trái ngược nhau một trời một vực. Một người thì âm một người thì dương, một nóng, một lạnh, nếu như ta dồn hết vào cho nó chẳng khắc nào ta tạp nó thành một “Âm.dương tiểu quái” mà thôi. - Thế mới trở thành tay võ lâm nhất kỳ chớ. - Đùng nóng. Nó đã được Đại Thần bảo kinh thì mình nên để nó luyện tập những võ công chân tôn. Nếu chẳng may Huyết Thủ Cuồng Sinh luyện thành Đại Thần bảo kinh thì trên đời này cũng còn có nó chế phục. - Tên đó có gì đâu mà ngươi lo quá mức vậy? - Thì cho tên đó không cố gì đáng ngại đi, chẳng lẽ huynh quên mất một tên đáng sợ sao? - Ai? - Bích linh ma ảnh - Hả? À, à.... Ta nhớ rồi. - Sư huynh chắc còn nhớ, hồi đó, Thần Long đại hiệp mấy lần chế phục y mà không nổi, may nhờ tên Đại Thần bảo kinh mà Bích Linh Ma Ảnh phải lui ra võ lâm. Nhưng nay, kỳ hiệp đã chết. Bích Linh Ma Ảnh sẽ ra mặt làm mưa làm gió, sát hại võ lâm. Trách nhiệm tảo trừ tên này chỉ còn có Trịnh Kiếm Hồng gánh vác nổi mà thôi. Mong nó hiểu thấu bí kíp bảo kinh để kế thừa Tôn chủ Võ lâm. - Như vậy chúng ta phải dạy cho thằng bé như thế nào để kịp thời giờ trong hai ngày. - Chỉ mong Thiên Sơn Ngọc Dịch có hiệu lực rồi nhờ sự thông minh của nó và võ công của chúng ta hợp thêm vào ba chiêu kỳ hiệp biếu cho nó. Nó chỉ cần tập luyện vài tháng là đủ đánh bại Huyết Thủ Cuồng Sinh. Nếu như nó hiểu thấu nổi bí kíp Đại Thần bảo kinh thì tưởng không thể ai là đối thủ của nó. Được lắm. Bây giờ ngươi nói hết rồi phải không? - Phải!.. - Đến lượt ta. - Nói đi. - Giản dị lắm, bọn mình sắp chết đến nơi, vậy trước khi về Âm phủ ta muốn cùng ngươi đánh thêm ván cờ cuối cùng xem coi ai ăn thưa ra sao!.. - Được. Nhưng e chưa hết ván cờ là hai người đã chết. - Thôi thì giờ cấp bách tới nơi, ta lo chữa bệnh cho thằng bé cái đã, sau đó tính gì nữa thì tính. - Được. Nhưng chữa trị bằng cách nào? - Sư huynh ở đây đánh một chưởng cho có một cái lỗ trên vách đá đi. - Rộng chừng bao nhiêu? - Liệu chừng một bàn tay là đủ. - Lại bày trò gì đây? - Cứ theo y lời tôi rồi biết chớ gì mà hỏi. - Ta cũng ráng chống mắt để coi ngươi trị bệnh.... Dứt lời lão già mặt trắng vung tay nhắm ngay vách thạch động chắn ngang phòng của Trịnh Kiếm Hồng đánh ra một chưởng. Bùng!