Hoa Lạc Vị Thức Quân
Chương 1 : Tiết tử
Một bầu rượu nhạt, một chiếc giường tre.
Hoa đào phấn bạch đầy viện, xinh đẹp khoe nhụy, tranh hương đấu diễm. Bên tháp có mỹ nhân hầu rượu, thu ba lưu chuyển, lúm đồng tiền như hoa, thế nhưng tâm tình Thư Lưu Y phi thường tồi tệ.
Đầu sỏ gây tội làm cho hắn tâm tình đi xuống chính là một hỉ thiếp đã bị hắn ném trên cỏ. Hỉ thiếp đỏ thẫm thực tầm thường, lời khách sáo thực thông thường, duy nhất không đơn giản, chính là người đề thiếp.
Nhung Khiên Kỳ.
Đại đệ tử của chưởng môn Côn Luân phái – võ lâm đệ nhất kiếm phái.
“Ngươi cũng muốn thành thân à? Ha ha……” Hắn ném chén ngọc, trực tiếp nhắc lên bầu rượu dốc ngược xuống.
Thư Quân Thiên tiến vào viện, liền nghe thấy hương rượu đến trước mũi, nhìn thấy đại ca không nên thân của hắn đang nắm giữ bầu rượu, ở giữa đám mỹ nhân ôn nhu an ủi mà thở dài thở ngắn, vẻ mặt bi thương buồn khổ.
Tiết mục cũ, đã trình diễn quá nhiều, cho nên Thư Quân Thiên sớm đã đối đại ca nhà mình không đồng tình, lại còn nhịn không được thở dài một hơi. “Đệ trân quý Trúc Diệp Thanh nha……”
Hắn cúi người nhặt lên hỉ thiếp, không chút khách khí hướng ném lên mặt Thư Lưu Y. “Được rồi! Trên giang hồ, ai chẳng biết nói Lưu Y công tử huynh phong lưu thành tính, thay người bên gối còn chịu khó hơn thay quần áo? Đừng làm bộ sầu mi khổ kiểm giống y như vợ bị bỏ rơi.”
“Là chồng bị bỏ rơi.” Bị hỉ thiếp phủ lên mặt mà rầu rĩ sửa lại, thanh âm cho dù cách tấm hỉ thiếp vẫn như cũ thấp nhu êm tai, lời tiếp theo lại làm cho Thư Quân Thiên có xúc động muốn hộc máu. “Ai, ta đối hắn chẳng lẽ còn không tốt sao? Ta là thiệt tình chân ý, muốn cùng hắn dắt tay nhau đi hết một đời, cười xem hồng trần……”
“Lần trước khi tiểu công tử nhà Mạo thị lang thành thân, lần trước nữa khi Cảnh đại tiên sinh tổng chưởng quỹ trạm Giao Tử nhị thập thất gia ở Thục Trung thành thân, lại có lần trước trước nữa khi Tùy đường chủ Phong Lôi Ngũ Hành đường ở Tương Tây thành thân, huynh đã oán than y như vậy.” Thư Quân Thiên cười nhạt. Nhướng mày, nhấc chân đá. “Huynh còn muốn uống hết bao nhiêu bầu rượu ngon của đệ? Đứng lên làm việc cho đệ đi!”
Khinh sam nhẹ bay, hắn một cước lấy thế từ trên tháp nhẹ nhàng đứng lên, tại không trung xoay chuyển một đường cung tao nhã, rồi lại lần nữa từ từ rơi xuống tháp. Tóc đen như mực, lướt qua đôi mắt phong lưu, phất qua hai bên gò má tuấn mỹ
Phi hoa lưu y, công tử như ngọc. Một nụ cười tựa niêm hoa, không biết làm say mê bao nhiêu xuân khuê thiếu nữ mơ mộng ái tình. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong giấc mộng mà thôi, bởi vì trong chốn giang hồ ai ai cũng biết, Giang Nam Thư gia đại công tử, bất tư hồng nhan ái nhi lang.
Thư Lưu Y đưa bầu rượu lên môi, uống cạn giọt rượu ngon cuối cùng, mới chầm chậm đứng dậy, chầm chậm phủi đi hoa rơi trên áo, ngẩng đầu, đối Thư Quân Thiên lộ ra một nụ cười khẽ nhàn tản biếng nhác. “Trên dưới sản nghiệp Thư gia, có ngươi chăm lo là đủ rồi, không cần đến một kẻ lười biếng như ta.”
“Huynh cũng biết chính mình lười à! Nè! Đi đâu đó? A, cẩn thận bầu rượu của đệ!” Thư Quân Thiên không truy vấn hơn nữa, vội tiếp lấy bầu rượu tử kim Thư Lưu Y ném qua.
Thư Lưu Y thân ảnh tuấn dật thon dài ở cửa viện dừng một chút, quay đầu, trong ánh mắt chung quy không giấu được mấy phần mất mát cùng đau buồn.
“Hắn nếu đưa tới hỉ thiếp, ta cuối cùng không thể thất lễ, phải đến Côn Luân uống một ly rượu mừng cùng hắn thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
5 chương
102 chương
104 chương
9 chương
20 chương