Không hiểu sao gần đây tên Khanh công tử kia lại thường xuyên lui tới tướng phủ, cứ đều đều một tuần lại tới 1, 2 lần. Điều đó khiến ta cảm thấy vô cùng phiền lòng. Có lẽ tại vì anh ta chưa dính với ai nên mới vậy, chi bằng ném cho một nữ chính để anh ta không xuất hiện trong cuộc đời ta nữa. Nghĩ vậy, ta liền đến lầu xanh. Nơi đây thực sự là thiên đường của nam nhân, mỹ nhân nhiều vô số, kiếm một cô về và xong vụ này, đó là kế hoạch của ta. Cải trang nam một chút, dù sao nữ nhân vào lầu xanh cũng phải chuyện bình thường, mặt mũi đủ mờ nhạt, dáng vẻ đủ thô lỗ, sau khi chắc chắn với ngoại hình này sẽ không lọt vào câu chuyện nào ta thẳng tiến đến lầu xanh. Từ xa đã thấy cổng lầu xanh nhộn nhịp, đông đúc, người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt. Ta thẳng lưng đi vào trong, gọi ngay Tú Bà đến để giải quyết cho xong việc. Bảo bà ta hiện có mỹ nữ nào chưa phải tiếp khách, xếp hàng một lượt ra đây, vừa mắt ai ta sẽ trả bà ta rất nhiều tiền. Để bà ta hành động nhanh chóng, còn ném cho bà ta 1 thỏi bạc rồi ngồi ở ghế lụa chờ đợi. Một lát sau, Tú Bà dẫn một dàn mỹ nữ đến. Các khách làng chơi khác nhìn thấy chỗ ta nhộn nhịp cũng ghé mắt nhìn, tiếng huýt sáo, vỗ tay ầm ầm vang lên. Những mỹ nhân này thật sự rất nuột nà, gương mặt gợi tình, cả cơ thể cũng toát ra một cảm giác dụ hoặc, đến ta là con gái còn có chút say đắm huống chi những người đàn ông kia. Ta ném tiếp một thỏi bạc cho Tú Bà: "Tốt lắm, đúng là Chân Hoa điếm, bất kỳ mỹ nhân nào cũng có thể dễ dàng khiến người khác say lòng." Bà ta vui vẻ nhận lấy, còn bảo những mỹ nữ kia múa vòng vòng cho ta xem. Thật giống như trăm hoa đua nở, ta rất hài lòng, vỗ tay tán thưởng liên tục. Khanh công tử cũng nên cảm ơn ta, nhờ ta mà anh ta sắp tìm được nữ chính xinh đẹp của đời mình. "Quan tiểu thư sợ người lạ hóa ra lại có thú vui độc đáo như vậy." Nụ cười của ta chợt cứng đờ trên môi. Cổ như bị ai bóp chặt, chậm rãi từ từ quay đầu lại hướng phát ra câu nói vừa rồi, chính là Khanh công tử kia. Tú Bà cũng ngạc nhiên nhìn ta: "Khanh công tử có ý gì vậy? Sao lại gọi vị thiếu gia này là Quan tiểu thư?" Không chỉ sự chú ý của Tú Bà, mà tất cả khách khứa ở đây cũng đều quay về phía ta. Đột nhiên trở thành tâm điểm như này khiến ta có dự cảm xấu, liền lớn tiếng gắt: "Quan tiểu thư nào? Ngươi mù sao? Bổn công tử đến đây tìm mỹ nhân, ngươi là tên nhãi nào lại dám phá đám?" Sau đó đứng ngay dậy, phẩy mạnh tay, tỏ vẻ bực tức nói với Tú Bà: "Mất hết hứng thú của bổn công tử. Đám mỹ nữ đó, bà từ từ mà hưởng thụ." Tú Bà sợ hãi vội túm áo ta: "Công tử bớt giận. Khanh công tử ít khi đến đây nên chắc có chút nhầm lẫn, công tử bớt giận." Ta không nói lời nào, giật mạnh áo đi ra ngoài. Đi an toàn ra đến ngoài mới thở phào một hơi. Tên này đúng là khó xử hơn ta nghĩ, đi kiếm gái cho mà còn bị phá nữa.