Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, nhiệt đột trong xe nhanh chóng ấm lên. Lái xe được Sở Tuyên gọi là anh Triệu, là một lão binh đã xuất ngũ tính cách hiền lành trung thực, tuổi hơn ba mươi, gã khó hiểu thầm nói: “Thời tiết thật quái dị, một hồi lạnh một hồi nóng…” Nếu như không phải điều hòa hư, gã cũng không đi nói đùa. Sở Tuyên ngồi hàng phía sau nghe gã nói thầm, hé miệng nở nụ cười, sau đó mới ngắm vị đầu sỏ bên kia, máy lạnh di động. “Tiên sinh cười tôi.” “Tại sao tôi lại cười cậu.” Sở Tuyên khẽ cười, liếc mắt sang y. Hoắc Vân Thâm: “…” “Không ăn giấm sẽ chết sao?”  Khóe mắt* thuận tiện để ý lái xe, giọng Sở Tuyên đè xuống rất thấp. (*Nguyên văn là dư quang: trong lúc đảo mắt, chợt thấy cái gì đó.) “Đã chết.” Quỷ kia ngẩng đầu nhìn sườn mặt Sở Tuyên, muốn trừng hắn, nhưng rốt cuộc phát hiện mình chỉ có thể nhìn chằm chằm vào, ánh mắt ngây ngốc: “Tiên sinh giở trò xấu…” “Dừng lại.” Ngón tay Sở Tuyên đặt lên môi y, nửa câu sau hắn tuyệt đối không muốn nghe. “…” Hoắc Vân Thâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, phủ kín đầu óc chỉ có ngón tay đang đặt trên môi mình kia. Há mồm cắn một cái, cắn một cái… “Phía trước có đèn đỏ, không nghe cậu nói nữa.” Sở Tuyên rụt tay lại, chờ xe dừng, trong xe im ắng, không thích hợp nói chuyện cùng quỷ kia. Nhìn ngón tay Sở Tuyên rời khỏi môi mình, ánh mắt Hoắc Vân Thâm đuổi theo gắt gao. “Đúng rồi.” Xe chạy Sở Tuyên lại nói: “Em trai cậu hẹn chúng ta ăn cơm, cậu nghĩ sao? Đồng ý hay từ chối?” Hoắc Vân Thâm miễn cưỡng thu hồi tâm tư, nói: “Tiên sinh đã đồng ý không phải sao?” Loại chuyện này Sở Tuyên làm chủ là được rồi, bình thường y cũng không phản đối. Sở Tuyên nói: “Đó là em trai cậu, quyền quyết định trong tay cậu, không phải ở trên tay tôi. Nếu như cậu không muốn có thể từ chối thẳng, đối với tôi cũng không có ảnh hưởng gì.” “Ừ, vậy thì đi.” Y hờ hững gật đầu, so với em trai giá rẻ của mình, ngón tay của Sở Tuyên càng khiến y nhớ thương. Đã đến chỗ ăn, đợi khoảng năm sáu phút, những người khác đã đến đủ. “Trợ lý Trần, đã đặt chỗ chưa?” “Rồi, đã đặt xong từ sớm.” Một đám người tấp nập đi vào nhà hàng, tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống. Trợ lý Trần đã thông báo với nhà hàng, người vừa đến liền bưng đồ ăn lên, hiệu suất nhanh nhẹn. “Đêm nay không uống rượu, mọi người muốn uống thì cứ tùy ý, nhưng tôi chỉ có thể lấy trà thay rượu.” Sở Tuyên đứng lên nói, tươi cười như hoa, nói mình không thể uống rượu. “Không phải chứ, tổng giám đốc, không uống rượu sao được?” Phía dưới lập tức có người kháng nghị, bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt đêm nay chuốc say Sở Tuyên, không uống rượu chính là không có ý nghĩa nha. Trần Tiêu hoảng hốt vội vàng nháy mắt ra hiệu, đi ra hòa giải: “Uống hay không uống thì quan trọng gì, không phải ý định là đạt được không khí vui vẻ sao? Muốn uống liền uống thoải mái, không muốn uống có thể uống trà giải khát.” “Như vậy thật không có ý nghĩa? Tổng giám đốc, ngài mới nhận chức, không cùng chúng tôi uống một chén nghe sao được?” Một nhân viên lập tức mở rượu đặt trên bàn, rót ra hai ly, đưa tới mời rượu Sở Tuyên: “Đến đến đến, mời tổng giám đốc một ly.” “Tôi thật sự không uống rượu.” Sở Tuyên mỉm cười nhìn gã. “Điều này sao…” Người kia nói đến một nửa, hai mắt đột nhiên mở to, giống như gặp phải quỷ… ngón tay cũng bắt đầu phát run, mắt thấy ly rượu sắp rớt khỏi tay gã. Trần Tiêu nhạy bén mà tới đây tiếp được ly rượu: “Đến đến đến, chén này coi như tôi giúp tổng giám đốc. Nhưng chỉ có một ly này, các cậu cũng đừng mời nữa, nếu không tổng giám đốc tức giận tôi cũng sẽ tức giận, bởi vì tôi cũng sẽ không uống rượu, cứ mời rượu tôi tôi có thể không tức giận sao?” Nâng ly rượu một hơi uống hết, rồi lại nhìn thấy nhân viên mời rượu kia, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy trán. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Tuyên bắt đầu hoài nghi… “Vừa rồi, vừa rồi, hoa mắt…” Gã giơ tay lau lau mồ hôi trên trán mình, lòng vẫn còn sợ hãi trở lại chỗ ngồi của mình. “Lại là kiệt tác của cậu?” Sau khi tất cả giải tán chỉ còn mình mình, ngồi xuống ăn mấy thứ linh tinh, Sở Tuyên lén lút hỏi. Hoắc Vân Thâm gật gật đầu: “Không thể để tiên sinh bị người khi dễ.” Quỷ kia đứng sau lưng Sở Tuyên, một tay vịn đầu vai hắn: “Tiên sinh tức giận sao?” “Không.” Sở Tuyên vừa ăn vừa lắc đầu, cùng người bên cạnh nói một câu để che dấu sự khác thường của mình: “Tôi không thích xã giao.” Trần Tiêu còn tưởng rằng hắn nói với mình, vội vàng phụ họa: “Kỳ thật tôi cũng không thích xã giao uống rượu, nhưng cũng may, công ty mở tiệc cũng không nhiều.” “Vậy thì tốt rồi.” Cảm thấy bàn tay nắm vai mình, tăng thêm vài phần lực. Sở Tuyên lơ đãng, đưa tay lên sờ bả vai, chạm vào ngón tay lạnh buốt của y, sờ sờ trấn an. Cùng với thời gian càng lúc càng muộn, người trong nhà hàng càng ngày càng nhiều, xung quanh đều là tiếng người ầm ỹ, người đến người đi. Sở Tuyên lau miệng, buông khăn, nhắn với Trần Tiêu: “Tôi đi toalet, khi nào về gọi tôi.” Hắn đứng lên, rời tiệc đầu tiên. Không thật sự đi toalet, chỉ ra bên ngoài, đứng dưới gốc cây ít người. Hoắc Vân Thâm yên lặng đi theo Sở Tuyên, suy nghĩ, tiên sinh cố ý đi ra ngoài, là vì mình sao? Không hỏi, cũng không dám suy đoán, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, tự dưng vui vẻ. Nhưng bên ngoài lạnh lẽo, Sở Tuyên chỉ mặc một áo sơ mi mỏng cùng áo gi lê. “Tiên sinh về thôi, bên ngoài lạnh.” Hoắc Vân Thâm cau mày. “Không lạnh, tôi mặc áo lót giữ ấm.” Quỷ kia dường như không biết áo lót giữ ấm là gì, Sở Tuyên dứt khoát nắm tay y đặt lên sờ: “Đã hiểu chưa?” “…” Hoắc Vân Thâm sờ một cái, lại sờ một cái. Sở Tuyên nắm chặt tay y, thả về: “Đừng thừa cơ sờ ngực tôi.” Đáng tiếc Hoắc Vân Thâm không biết ăn đậu hủ là gì, y không theo kịp tiết tấu của Sở Tuyên, chỉ có chút tiếc nuối không thể sờ nhiều thêm hai cái. Ra đây đứng ngốc, Sở Tuyên cũng không biết mình bị trúng gió gì nữa. Vì Hoắc Vân Thâm, gần đây trúng gió hơi bị nhiều… cảm thấy có chút nguy hiểm. Hắn không nói lời nào, Hoắc Vân Thâm cũng không biết nói gì với hắn, vì vậy một người một quỷ trầm mặc, thẳng đến khi đám người bên trong ăn uống xong. Quay lại phòng ăn, lại rầm rầm rộ rộ chạy tới nơi tiếp theo, KTV. (*karaoke) Công ty tổng cộng có ba mươi người, bao hai phòng lớn thông nhau. Sở Tuyên không thích hát, hắn nhìn đám người trong công ty, đều là càng già càng lão luyện, quen cửa quen nẻo mà chọn ca khúc giành mic, khiến bầu không khí thật vui vẻ. Bên trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Sở Tuyên ngồi tận cùng bên trong, rất nhanh đã hối hận rồi, bởi vì chung quanh đều là người, lôi kéo hắn uống rượu chơi xúc xắc. “Bỏ qua cho, tôi đi toalet trước đã.” Hắn dứt khoát sử dụng chiêu đi tiểu chạy trốn*, trốn thoát khỏi đám người. (*Nguyên văn là 遁术 niệu độn, đại ý là chỉ mấy người hay dùng chiêu đi tiểu rồi trốn luôn.) Sẽ không vào nữa. Gửi tin nhắn cho Trần Tiêu, bảo gã nhòm ngó trận bãi. “Tổng giám đốc, ngài đã đi!!!” Trần Tiêu cũng không biết mình gấp cái gì a, kỳ thật Sở Tuyên người này, có cho hay không cho đám người trong công ty mặt mũi đều là giống nhau, không ai dám nói hắn không phải. Đi thì cứ đi a. Nhưng trực giác cho rằng, Sở Tuyên không phải người như vậy. “Tôi chưa đi, ở bên ngoài thông khí, bên trong không khí ngột ngạt, tôi chịu không được.” Sở Tuyên nhắn lại. “Vậy được, một lát nữa qua đây lộ mặt một cái, kỳ thật cũng có thể đi a…” Trần Tiêu gửi tin qua, nghĩ thầm tổng giám đốc mới này thật sự không thích xã giao. Nhưng càng như vậy, càng toát ra sức hút thần bí, khiến người ta muốn tìm hiểu thực hư. Cất điện thoại, Sở Tuyên đi đến góc ngoặt cầu thanh, có một ban công được thiết kế riêng biệt, nhìn tới nhìn lui thì thấy nơi đây không có ai. Tuy rằng khách lên lầu xuống lầu có thể nhìn thấy nơi này, nhưng khách bình thường đều lựa chọn đi thang máy, cầu thang có đẹp hơn chăng nữa cũng là để trang trí. “…” Một đám người lộp cộp từ trên lầu đi xuống. Sở Tuyên dựa lưng vào lan can, sờ sờ mặt nói: “Không bằng cậu hiện hình đi, nếu không người khác thấy tôi một mình đứng đây lảm nhảm, sẽ mắng tôi là bệnh tâm thần.” Hắn nói xong, Hoắc Vân Thâm lập tức xuất hiện. Mặc một áo len màu da cùng quần dài màu xám, khí chất có chút nóng có chút lạnh, rất phù  hợp với tính cách mâu thuẫn trong nóng ngoài lạnh của y. Tuy rằng sắc mặt hơi trắng, nhưng cũng không quá chênh lệch, chỉ cần không đụng vào da y, không ai sẽ cảm thấy y khác thường. “Như vậy bọn họ có thể nhìn thấy cậu?” Ánh mắt Sở Tuyên ở trên người y dò xét, bởi vì rất ít khi nhìn thấy y mặc đồ hiện đại thời thượng như vậy, kỳ thật nhìn cũng rất đẹp, là kiểu đàn ông có sức hút. “Ừm.” Ánh mắt Hoắc Vân Thâm, từ bốn phía quay lại mặt Sở Tuyên, thả lỏng thân thể dựa vào lan can. Một cơn gió muộn thổi tới, hất tóc y ra sau trán, lộ ra cả khuôn mặt. Từ bên cạnh nhìn qua, mũi miệng cực dễ nhìn, nhưng đáng tiếc quá lạnh… Sở Tuyên do dự không dám xuống tay. “Trước kia chưa từng tới loại địa phương này.” Quỷ kia nói. “Niên đại của cậu, đương nhiên không có loại hình giải trí này, khi đó lưu hành phòng ca vũ*.” Sở Tuyên gật đầu nói. (*Nguyên văn 歌舞厅: phòng ca hát khiêu vũ.) Quỷ kia ánh mắt xa xăm: “Nhưng mà, ngay cả phòng ca vũ cũng chưa đi.” Nghĩ đến cuộc sống chẳng khác nào cầm tù của Hoắc Vân Thâm, Sở Tuyên rất nhanh dời đi chủ đề, nói: “Con người của tôi rất nghèo nàn, bình thường cũng không có gì giải trí, là người không hề thú vị.” Hoắc Vân Thâm gật gật đầu, nhìn hắn nói: “Tại sao tiên sinh lại nói những thứ này?” “A…” Đúng vậy a, tại sao lại muốn nói với y những chuyện này. “Tôi không ngại tiên sinh là một người đàn ông không thú vị.” Hoắc Vân Thâm nhàn nhạt nói, nhích tới Sở Tuyên gần một chút, lại để cho thân thể hai người đang ở ngoài ban công chật hẹp gần như dính sát vào nhau. Y đã hiểu lầm ý tứ của Sở Tuyên, cho rằng Sở Tuyên đang hoài nghi y ghét bỏ Sở Tuyên không thú vị. “A, nói thì nói, tại sao phải dựa vào…” Sở Tuyên ngại lạnh, nhưng phát hiện cũng không lạnh như vậy, dù sao mình cũng mặc áo lót giữ ấm cùng quần áo mùa thu. “…” Được, dịch về sau nửa bước, giương mắt mong chờ nhìn Sở Tuyên. “Nếu như đã dựa rồi thì dựa đi, vừa rồi không bảo cậu lui về sau…” Sở Tuyên ấp úng nói, bởi vì ánh mắt của Hoắc Vân Thâm lại khiến hắn cả thấy mình đang khi dễ người, có một loại cảm giác tội lỗi nảy sinh trong lòng. “…” Hoắc Vân Thâm lập tức tới đây, so với lúc trước càng thêm gần, hỏi: “Có lạnh không?” “Có một chút, nhưng cũng không lạnh lắm.” Bộ dạng vợ nhỏ kia, khiến Sở Tuyên không nỡ nói y, bởi vì mỗi ngày đều cảm thấy được, quỷ này mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ muốn nhích lại gần mình. Có lẽ, y thật sự chỉ vì yêu thích, bởi vì rất thích. “Ừm.” Hoắc Vân Thâm liền đồng ý giữ nguyên khoảng cách này, lẳng lặng đứng đấy. Còn kém một centimet là có thể dính sát vào Sở Tuyên, so với lúc ngủ còn muốn gần hơn. Từ sau khi thời tiết chuyển lạnh, Sở Tuyên sẽ không bằng lòng đụng vào Hoắc Vân Thâm. Mà lần duy nhất ôm y, là dưới tình huống mở thảm điện. Bởi vì Sở Tuyên sợ thỏa hiệp một lần, sau dần sẽ không còn sợ Hoắc Vân Thâm, liền không ôm y nữa. “Nói thật ra, cậu thích tôi thật sự là do bát tự? Sẽ không vì nguyên nhân khác?” Về sau ngẫm lại, con quỷ này không thể nào nông cạn như thế, chỉ vì một bát tự liền thích một người, đây không hợp với lô-gích. Sở Tuyên quay đầu theo dõi y, chờ đợi đáp án của y. Lại phát hiện quỷ này hơi nhíu mày, ba bận hé miệng, rồi lại không nói được một lời. Thật giống như vấn đề này rất khó trả lời, khiến y khó xử thật sâu. “Được rồi, tôi không muốn nghe cậu vắt hết óc nói dối, cho dù là bởi vì bát tự, đối với tôi mà nói quả thật không có gì khác biệt, dù sao đều…” “Không phải.” Hoắc Vân Thâm nắm chặt cổ tay hắn, trên mặt mang theo nóng nảy, còn có hoang mang rất rõ ràng. “Vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Hắn hỏi ngược lại. Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Tôi không biết, ở bên cạnh tiên sinh… rất thoải mái.” Không phải ai cũng khiến y cảm thấy thoải mái, lúc đầu còn tưởng rằng vì lý do bát tự, nhưng dường như Sở Tuyên không thích nghe nguyên nhân này. “Đó là bởi vì bát tự tôi khác biệt.” Nói đến cuối, rốt cuộc vẫn là bát tự. “Không.” Biết rõ đáp án này sẽ khiến Sở Tuyên mất hứng, Hoắc Vân Thâm chết cũng không dám gật đầu. “Được rồi, tạm thời không thảo luận vấn đề này nữa.” Sở Tuyên giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tôi qua đó lộ mặt một chút, lại bảo lái xe chở chúng ta về nhà.” “Tiên sinh.” Hoắc Vân Thâm giữ chặt tay áo hắn, vẻ mặt lo lắng. Hoắc Vân Thâm mở miệng, không biết nói gì, nhưng trong lòng rất khó chịu. Nửa tay áo trắng bị Sở Tuyên rút về, sau đó lại bị Hoắc Vân Thâm nắm chặt cổ tay, dáng vẻ y dường như rất kinh hoàng, là sợ mình tức giận? “Tôi thật sự không tức giận.” Sở Tuyên dở khóc dở cười, nhìn y, “Cậu đây là không tin tôi sao?” Hoắc Vân Thâm ấp úng, không phải không tin, mà là quá khẩn trương. “Quỷ ngốc.” Lần đầu tiên Sở Tuyên sinh ra lòng thương tiếc con quỷ này, hắn nhẹ nhàng ấn Hoắc Vân Thâm vào lan can, đè lại gáy y hôn một cái. “Đừng đi…” Hoắc Vân Thâm ngăn cản động tác rời đi của hắn, vì bản thân nhanh chóng hôn thêm hai cái. Sở Tuyên dứt khoát ôm y, kéo dài nụ hôn bất chợt này. Bốn phiến môi chia chia hợp hợp, từ đầu đến cuối chỉ duy trì khoảng cách gần gũi, không ngừng biến đổi góc độ trêu chọc đối phương. Từ nụ hôn mang tính trấn an, thoáng cái biến thành nụ hôn ghẹo người, ngay cả Sở Tuyên cũng thấy bất ngờ. Nhưng cảm giác cũng không tồi, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hôn môi Hoắc Vân Thâm, dần dà cũng quen nụ hôn lạnh như băng này. “Có biết hôn môi với cậu có cảm giác gì không?” Sau khi chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, Sở Tuyên ở bên tai Hoắc Vân Thâm cười khẽ. “Sao?” Hoắc Vân Thâm tựa sát vào hắn, bị nhiệt độ nam tính xâm lược khiến cả người như thiêu đốt, biểu lộ trầm mê. “Giống như đang ăn kem.” Sở Tuyên cắn môi y một cái, lạnh lẽo. “…” Hoắc Vân Thâm chợt rũ mắt xuống, đột nhiên may mắn bản thân sẽ không xấu hổ, nhưng ảo giác da dẻ phát nhiệt vẫn bao quanh toàn thân. “Được rồi.” Sở Tuyên đẩy y ra nói: “Cậu ở đây đợi tôi, tôi đi qua một chút liền lập tức tới tìm cậu.” “Được.” Quỷ kia tuy ngoài miệng đồng ý, nhưng Sở Tuyên vừa đi, y lập tức đi theo, thật sự như hình với bóng. Sở Tuyên cũng nhìn thấy y, nhưng không tức giận, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ… gặp phải một con quỷ rất dính người, hơn nữa còn có xu thế ngày càng dính. “Trần Tiêu, đi trước đây.” Trong gian phòng, khó khăn tìm ra Trần Tiêu, Sở Tuyên nói với gã. “A? Cái gì?” Tiếng nhạc trong phòng áp đảo hết thảy, Trần Tiêu cái gì cũng nghe không được. “Tôi nói tôi đi đây!” Sở Tuyên kèm thêm dùng tay ra hiệu, rất nhanh Trần Tiêu liền hiểu rồi, gật đầu nói: “Được được được, tôi sẽ nói với bọn họ.” Lái xe Triệu đang chơi bên trong, Sở Tuyên kéo gã ra khỏi đám người: “Anh Triệu, đưa tôi về nhà đi.” “Được.” Lái xe Triệu hiền lành chất phát, vội vàng ném cuộc vui qua một bên, chở Sở Tuyên về nhà. Về đến nhà là mười giờ rưỡi, khoảng thời gian không sớm cũng không muộn, vừa vặn tắm rửa đi ngủ. “Thắp cho cậu nén nhang trước.” Sở Tuyên cởi áo khoác, tới trước bàn thờ thắp một nén nhang cho Hoắc Vân Thâm, nói: “Về nhà liền hiện ra đi, một mình chờ ở đây, tôi đi tắm…”  Ngáp một cái, hắn vào phòng lấy quần áo. Đứng trong phòng tắm, đột nhiên nhớ tới, quỷ kia dính mình như thế, thật sự nhịn không được đến nhìn lén mình tắm đi? Nước ấm chảy xuống mặt, Sở Tuyên đột nhiên thử thăm dò, hỏi: “Hoắc Vân Thâm, lấy giùm tôi cái khăn.” Khăn mặt màu xanh rất nhanh đã đưa đến trong tay, đồng thời xuất hiện dưới mí mắt Sở Tuyên, còn có hai chân của Hoắc Vân Thâm. Đi một đôi giày vải, rồi lại không chạm đất… không bị nước ảnh hưởng. Thì ra y vẫn luôn ở, điểm này không thể nghi ngờ. Sở Tuyên nói không nên lời trong lòng có cảm thụ gì, bài xích? Không phải, đó là cảm xúc trước đây mới có. Tâm tình phức tạp? Có, từ phản cảm đến không sao cả, quá trình nhanh đến độ Sở Tuyên trở tay không kịp. Nhưng hắn cũng không muốn che giấu, thay đổi rõ ràng nơi mình. “Đứng đấy làm gì, qua đây.” Sở Tuyên không đưa tay nhận cái khăn kia, hắn kéo Hoắc Vân Thâm đến trước người mình, tùy ý bọt nước bắn ướt quần áo y. “Tiên sinh…” Quỷ kia bị giam cầm trên tường, cánh tay Sở Tuyên chống qua hai bên má y, động tác này lại khiến y lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết làm sao. “Khả năng hôm nay hôn cậu… hôn đến nghiện, tôi lại hôn một lần nữa được không?” Sở Tuyên chải ngược mái tóc ướt sũng, nhìn hắn như vậy, có một loại gợi cảm khiến người ta không thể kháng cự, giống như độc dược kiến huyết phong hầu. (*Tương truyền đó là thực vật độc nhất trên thế giới, nhựa cây rất độc, nếu đi vào máu của con người hoặc động vật thì sẽ dẫn đến hậu quả tử vong.) “Được…” Y đáp, giọng nói mang theo run rẩy. “Ừm.” Sở Tuyên nắm cằm y, một tay kéo y vào ngực, dưới dòng nước ấm áp nhiệt tình hôn môi y. Hoắc Vân Thâm của giờ phút này, lông mi giống như cánh bướm hoảng sợ, lay động không theo nhịp điệu, y không còn là lệ quỷ hung tàn khủng bố, cũng không phải đại thiếu gia hào môn thâm viện (*viện sâu), y chẳng qua là một người trong lòng Sở Tuyên…. một người. “A… tiên sinh…” Lần đầu tiên Sở Tuyên chủ động cởi quần áo y, hắn, rốt cuộc muốn làm cái gì a? “Ngốc như vậy, không muốn làm với tôi sao?” Biểu lộ trên mặt giống như chim cánh cụt, dường như hết sức kinh ngạc, chưa từng thấy đàn ông chủ động cầu hoan sao? “Ừm, không phải… tôi…” Hoắc Vân Thâm quả thật chưa từng thấy Sở Tuyên chủ động cầu hoan, y đã không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm tình hiện tại của mình, bởi vì ngôn ngữ đã không cách nào hình dung được động tác của y… trong vài giây, cứng rắn cởi hết tất cả quần áo trên người mình. Đây là câu trả lời cực kỳ hào phóng. Sở Tuyên buồn cười nói: “Cậu vậy mà cũng sẽ nói lắp, thật đáng yêu.” “Tiên sinh, là nói thật sao?” Hoắc Vân Thâm nhìn thẳng vào Sở Tuyên, ánh mắt mang theo một ngọn lửa: “Thật sự cảm thấy tôi đáng yêu?” Không phải khủng bố, không phải xấu xí, mà là đáng yêu? Người đàn ông này, hắn chắc chắn sao? “Ừ…” Hoắc Vân Thâm lộ ra loại ánh mắt cố chấp đến quỷ dị, da đầu Sở Tuyên tê rần, sau đó mới hít sâu một hơi khiến mình bình tĩnh lại, đừng sợ y, có lẽ y không đáng sợ như vậy, nói: “Người là cảm tính động vật, tôi cũng vậy, còn cậu?” “Tôi đương nhiên là…” Hoắc Vân Thâm dùng ánh mắt thận trọng, vô cùng phức tạp nhìn hắn. Đến lúc này, Sở Tuyên cái gì cũng không muốn nói, hắn cho Hoắc Vân Thâm một nụ cười, sau đó lại lần nữa ôm nhau, nhiệt tình hôn môi. Đôi môi gợi cảm cam tâm tình nguyện, dọc theo cần cổ của quỷ kia, một đường mút hôn đi xuống, để lại rất nhiều dấu vết vốn nên xuất hiện rồi lại chưa từng xuất hiện. Hoắc Vân Thâm lúc này, hai tay ôm chặt bả vai Sở Tuyên, không muốn buông tay nữa. ======= Đùa giỡn một đêm, bởi vì Hoắc Vân Thâm cả đêm quấn quít Sở Tuyên, suýt nữa khiến hắn quên mất giờ làm việc. Buổi sáng Sở Tuyên mang theo đôi mắt thâm quầng, xuất hiện ở công ty. “Tổng giám đốc, tối hôm qua ngài về sớm như vậy, cũng không nghỉ ngơi tốt sao? Trần Tiêu nhìn thấy quầng thâm của hắn, mắt mang nghi hoặc. “Ừ, đúng vậy.” Sở Tuyên ậm ờ trả lời, sau đó mới nhìn nhân viên quanh mình, tuy rằng bọn họ chơi đến khuya, nhưng mỗi người đều là tinh thần sáng láng, không ai uể oải giống mình. Sau đó thời điểm cùng Trần Tiêu đọc tài liệu, Sở Tuyên buồn ngủ không thôi, uống hai ly cà phê đặc quánh cũng không có hiệu quả. Trần Tiêu vội vàng lấy lại tài liệu, nói: “Tổng giám đốc hôm nay vẫn là nghỉ ngơi một chút đi, những thứ này có thể đọc sau.” Gã thức thời không quấy rầy Sở Tuyên nữa, nói đi làm việc. “…” Sở Tuyên chống tay xuống bàn, thở dài che mắt lại. “Thật xin lỗi, tiên sinh…” Hoắc Vân Thâm nhìn thấy cái dạng này của hắn, ảo não hối hận, tối hôm qua không nên quấn quýt Sở Tuyên như vậy. Đáng tiếc một khi cùng Sở Tuyên lên giường, y căn bản không còn lý trí, thầm nghĩ muốn có, lại càng không ngừng yêu cầu. “Không có gì, không trách cậu.” Sở Tuyên lắc đầu, cuối cùng nhịn không được nằm trên bàn ngủ. Cứ như vậy đến giữa trưa, một cuộc điện thoại gọi tới từ Hoắc Vân Long đánh thức hắn: “Sở Tuyên, trưa nay tôi qua chỗ cậu ăn cơm.” “Được.” Sở Tuyên chậm chạp nhớ lại, bản thân còn có ước hẹn với Hoắc Vân Long, nhưng phải gấp như vậy sao? “Hoắc Vân Thâm, trưa nay đi gặp em trai cậu, thật sự không sao chứ?” “Ừm, nó đã gặp tôi.” Chuyện lần trước, cho đến giờ Hoắc Vân Thâm cũng chưa nói với Sở Tuyên. Giữa trưa, Hoắc Vân Long vừa thấy Sở Tuyên, đi tới vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn: “Sao lại biến thành như vậy?” Mới không gặp một ngày, Sở Tuyên thật giống như già thêm mấy tuổi, tiều tụy không chịu nổi. “…” Sở Tuyên lúng túng, đang suy nghĩ trả lời như thế nào, cũng không thể nói bị anh trai anh ép khô. “Có phải là…” Hoắc Vân Long một khi đã hoài nghi, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng kéo Sở Tuyên vào phòng, nhìn bốn về vắng lặng, nói: “Lần này vội vàng tới tìm cậu như vậy, là có chuyện lớn muốn nói với cậu.”