Ngày xửa ngày xưa, trên đại lục Âu Châu, có một vương quốc xinh đẹp, nhân dân an cư lạc nghiệp, ngày ngày đều rất khoái hoạt.
Một ngày, vương quốc Raleigh có tin vui, Hoàng hậu vừa mới sinh hạ một tiểu Hoàng tử mập mạp, Quốc vương cùng Hoàng hậu hết sức vui mừng nghênh đón đứa bé này. Hôm nay, bên ngoài trời đổ xuống một trận tuyết lớn, nhuộm trắng cả thế giới, Hoàng hậu nhìn thấy nhi tử có một làn da trắng như tuyết cùng gương mặt cực kỳ xinh xắn, còn có một đôi mắt đen sáng ngời, cảm thấy hắn thật sự là búp bê xinh đẹp nhất trên đời này.
Hoàng hậu cười nói:「 Chúng ta gọi Hoàng tử là Bạch Tuyết đi!」
Quốc vương há hốc miệng,「 Nhưng đây là một bé trai mà……」
「 A? Không được sao?」 Hoàng hậu hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Quốc vương.「 Chỉ có cái tên xinh đẹp như vậy mới thích hợp với con của chúng ta a!」
Quốc vương yêu Hoàng hậu, cuối cùng thuyết phục được vợ ngừng nước mắt,「 Được rồi, vậy cứ gọi con là Bạch Tuyết đi!」
Vài năm trôi qua, Hoàng hậu qua đời vì bệnh, Quốc vương vì Hoàng hậu càng thêm yêu thương Hoàng tử, nên cưới thêm một người phụ nữ làm Hoàng hậu……
Bạch Tuyết Hoàng tử, bảy tuổi.
Giới tính: Nam.
Tính tình: Tuỳ hứng……
Hôm nay là ngày sinh nhật bảy tuổi của Bạch Tuyết, Quốc vương vì hắn mà tổ chức một vũ hội long trọng, rất nhiều Quốc gia có bang giao với Raleigh đều phái người đến chúc mừng, Bạch Tuyết mặc một bộ xiêm y được thợ thủ công hàng đầu vương quốc làm nên, đứng chính giữa cung đình, nhận lời chúc mừng của mọi người.
Phụ vương hắn cùng tân mẫu hậu vừa mới tân hôn, đang ở giữa sàn nhảy ôm nhau khiêu vũ, phi thường ân ái.
Chỉ có Bạch Tuyết là ngáp ngắn ngáp dài, với loại vũ hội sinh nhật xa hoa này hắn hoàn toàn không có hứng thú. Hắn ngồi trên ghế, không để ý tới bất luận kẻ nào đến mời, không chịu khiêu vũ, chính là ngồi thu hết vào mắt những cặp nam nữ muôn hình muôn vẻ trên sân nhảy.
「 Hoàng tử điện hạ, ngài cảm thấy nhàm chán sao?」 Tùy tùng thân thiết hỏi.
「 Nếu Phụ vương không phải nói hôm nay Y Ma Công chúa Tịch Lạp xinh đẹp nhất thế gian sẽ đến, vì cái gì ta mới đến đây chứ, tất cả đều là một đống chuối tiêu ba nhạc, ngay cả một người có thể để mắt đều không có? Ta hôm nay chính là vì Công chúa, mới bằng lòng tham gia vũ hội này.」 Bạch Tuyết hét to một tiếng.「 Không nghĩ tới đều là một đám khó coi, mắt của ta cũng sắp mù rồi!」
「 Điện hạ nguôi giận…… Điện hạ nguôi giận……」 Tùy tùng luôn miệng nói:「 Có lẽ Y Ma Công chúa cũng sắp đến đây.」
Từ nhiều năm trước Hoàng hậu tiền nhiệm sinh hạ Bạch Tuyết nhiễm bệnh qua đời, Quốc vương liền đặc biệt cưng chiều vị Hoàng tử duy nhất này, hơn nữa Tiểu Bạch Tuyết có một mái tóc đen óng mượt như tơ cùng khuôn mặt xinh xắn phi thường đáng yêu, là bảo bối Quốc vương phủng ở lòng bàn tay che chở, cả nước từ cao xuống thấp đều thập phần yêu thích hắn, dần dà, dưỡng thành hắn muốn cái gì sẽ có cái đó, không được thuận theo thì hắn sẽ lập tức phát cáu.
「 Mặc kệ, ta muốn trở về ngủ!」 Bạch Tuyết từ ghế đứng lên, sắc mặt nhăn nhó, phất tà áo choàng đỏ rực liền rời khỏi.
Từ xa truyền đến tiếng pháo mừng. Đang được mọi người vây quanh chính giữa, Tiểu Công chúa Tịch Lạp tám tuổi của Y Ma quốc, cùng Hoàng tử Y Lạc mười hai tuổi cùng nhau đi đến.
Nguyên bản Bạch Tuyết đang mất hứng vừa nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ ở trước cửa điện xinh đẹp hơn bất kỳ ai trong thiên hạ, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ròng ròng.
「 Mỹ…… Mỹ nữ……」 Bạch Tuyết nuốt nước bọt.
「 Hoàng tử, lau nước miếng đi.」 Tùy tùng đưa khăn tay lên.
Bạch Tuyết dùng cổ tay áo quẹt quẹt, lập tức chạy đến trước mặt người kia, ngẩng lên nhìn nàng……
Bạch Tuyết nhíu mày, mỹ nhân này cái đầu sao lại cao như vậy ta? Bất quá cũng không quan trọng, chỉ cần có tình yêu, chiều cao không thành vẫn đề. Hắn nhìn thấy khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp của nàng, như si như say, hắn nhìn mái tóc bạch kim hiền thục của nàng, liền muốn đưa tay vuốt ve.
Sinh nhật bảy tuổi này, hắn cảm thấy mình đã rơi vào bể tình.
「 Nàng nhất định là Y Ma quốc Tịch Lạp Công chúa!」 Bạch Tuyết chìa tay ra, mời tuyệt thế mỹ nữ trước mặt.「 Ta có thể có vinh quang và may mắn mời nàng khiêu vũ không?」
Không khí của cả cung đình đang ồn ào náo nhiệt, bởi vì hành động này của Bạch Tuyết mà nháy mắt trở nên lặng như tờ.
Bạch Tuyết cười hì hì nhìn tiểu mỹ nhân, hắn nghĩ đến lấy khuôn mặt anh tuấn phi phàm cùng địa vị tôn quý không gì sánh kịp của hắn, đối phương nhất định sẽ đáp ứng lời mời này, huống chi, hôm nay hắn lại là nhân vật chính của vũ hội a.
Nhưng…… tiểu mỹ nhân tóc bạch kim lắc lắc đầu……
「 Không được.」 Tiểu mỹ nhân dùng thanh âm điềm đạm đáp.
「 Vì cái gì?」 Bạch Tuyết phi thường khiếp sợ.
「 Ta không quen cùng một đứa con trai giống như mình khiêu vũ……」 Tiểu mỹ nhân lộ ra nụ cười tao nhã, ngôn ngữ tự tự vang vang mạnh mẽ.
Bạch Tuyết hít sâu một hơi.
Tiểu mỹ nhân lễ phép cười cười, nhưng nụ cười của nàng có bất vi sở động vững vàng cùng kiên quyết.
Bạch Tuyết đem ánh mắt dời xuống, phát giác tiểu mỹ nhân đang mặc chính là quần mà không phải váy. Cô gái bên người tiểu mỹ nhân từ nãy đến giờ đều liếc mắt xem thường hắn, mọi người trong sân nhảy đều nhìn bọn hắn, ngay cả nhóm nhạc sĩ đang diễn tấu âm nhạc cũng ngừng biểu diễn.
Quốc vương cùng tân Hoàng hậu đã đi tới, Quốc vương có chút xấu hổ cười:「 Con trai a, hai vị này, một người là Y Ma quốc Hoàng tử Y Lạc, một vị là Công chúa Tịch Lạp.」
Bạch Tuyết há hốc miệng, không thể tin được.「 Phụ vương người không phải nói Y Ma quốc Công chúa là người xinh đẹp nhất thế gian sao!」
「 Là ta a!」 Tịch Lạp kiêu ngạo mà cười.
「 Thật xấu xí!」 Bạch Tuyết le lưỡi làm mặt quỷ với Tịch Lạp thấp hơn hắn cả một cái đầu.
「 Đồ vô lễ!」 Tịch Lạp tức giận đến thiếu chút nữa là đem cây quạt trong tay ném vào mặt Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn Hoàng tử Y Lạc nước láng giềng.「 Người đẹp nhất thế gian, là ngươi a ──」 Ánh mắt hạ thấp xuống dời tới quần của Y Lạc Hoàng tử, nét mặt của hắn lập tức suy sụp xuống.
Y Lạc bình thản tươi cười, y nói với Bạch Tuyết:「 Quá khen.」
「 Vì cái gì là ngươi a ──」 Bạch Tuyết buồn rười rượi.「 Ta đây đến bảy tuổi lần đầu tiên động tâm, lại có thể yêu một người con trai…… Trời ạ……」
Trên sân nhảy vẫn là yên tĩnh, mọi người đều nín thở ngưng thần.
Bạch Tuyết ai oán xoay người, tập tễnh nện bước thống khổ ly khai. Thân ảnh của hắn đầy cô đơn, như là tai kiếp trên toàn thế giới đều buông xuống người hắn vậy.
Y Lạc lắc lắc đầu, không rõ Hoàng tử nước láng giềng này vì cái gì lại nhầm y thành muội muội xinh đẹp.
Quốc vương xấu hổ không chịu nổi, ông đành cố gắng di dời sự chú ý của mọi người, lớn tiếng nói:「 Khiêu vũ đi, khiêu vũ đi! Mọi người tiếp tục khiêu vũ đi!」
Vài tên tùy tùng đi theo sau Bạch Tuyết, xì xào bàn tán.
「 Hoàng tử là muốn làm gì vậy, sao lại có thể nhìn lầm trai thành gái được?」 Bọn hắn nói thì thầm.
「 Bởi vì Hoàng tử điện hạ nhìn người từ trước đến nay chỉ nhìn khuôn mặt a!」 Trông mặt mà bắt hình dong, mười phần nông cạn.
「……」 Mọi người không nói gì, gật đầu cam chịu.
Đêm khuya, Bạch Tuyết ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được.
Hễ hắn nhắm mắt lại, liền nghĩ đến khuôn mặt của Y Lạc, cùng nụ cười mỉm tao nhã của Y Lạc. Hắn một lòng hỗn loạn muốn gào to, lỗ tai lùng bùng chẳng còn nghe được thanh âm ầm ầm từ bên ngoài truyền vào.
「 Vì cái gì là con trai a…… lớn lên xinh đẹp như vậy vì cái gì là con trai a……」 Bạch Tuyết thì thào nhớ lại, ai oán không thôi.
Hắn thường nghĩ đường đường là mối tình đầu của Hoàng tử, hẳn là phải rất đẹp, cùng người yêu cộng phổ luyến khúc, trải qua những tháng ngày hạnh phúc khoái hoạt. Không ngờ tới, lại có thể nhất thời nhìn nhầm, tất cả liền như vậy mà vỡ tan……
Bạch Tuyết cắn mền, nước mắt chậm rãi tuôn rơi.
Nhưng là đã thích rồi, sao lại có thể liền như vậy mà thả y đi? Cảm giác thấy mình thật sự đáng thương, Bạch Tuyết đi tới trước tẩm cung của Quốc vương, lúc này, còn đang tiếp khách nên Quốc vương còn chưa trở lại, chỉ có tân Hoàng hậu ở trong phòng.
Hoàng hậu thấy Bạch Tuyết, lập tức tươi cười.「 Con không phải đã trở về ngủ sao?」
「 Con ngủ không được a, phát sinh chuyện như vậy con làm sao ngủ được chứ!」 Bạch Tuyết hốc mắt hồng hồng.
「 Bé ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai tỉnh dậy sẽ không có việc gì, mau trở về đi!」 Hoàng hậu cũng không biết làm như thế nào an ủi Bạch Tuyết. Bạch Tuyết tuy rằng không phải nhi tử của nàng, nhưng từ sau khi nàng gả cho Quốc vương, liền tự nhủ sẽ chiếu cố Bạch Tuyết thật tốt, hiện giờ thấy Bạch Tuyết đau khổ, nàng thực cảm thấy đó là trách nhiệm của mình.
「 Con nói…… Mẫu hậu……」 Bạch Tuyết mở to con ngươi đen láy vô tội, long lanh long lanh nhìn mẹ kế của hắn.
「 Chuyện gì?」
「 Trước khi người gả cho Phụ vương, người đã từng là một phù thủy rất lợi hại đúng không!」 Bạch Tuyết nước mũi sụt sịt, trưng ra bộ dáng vô hại, đầy thơ ngây.
「 Đúng vậy!」 Hoàng hậu cười.「 Bất quá bây giờ ta chỉ là vợ của Phụ vương con, không bao giờ … dùng đến ma pháp nữa.」 Tâm nguyện của nàng, là hảo hảo đem Bạch Tuyết nuôi lớn.
「 Người có thể đem con trai biến thành con gái đúng không?」 Bạch Tuyết tới gần Hoàng hậu, trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Hoàng hậu lui về phía sau từng bước, nụ cười bắt đầu có vẻ gượng gạo.「 Quả thật là có thể a…… nhưng…… sao con lại phải hỏi như thế?」
「 Giúp con chế tạo ra một loại thuốc, con muốn biến Y Lạc thành con gái, sau đó cưới nàng làm vợ.」
「 Này…… điều này làm sao có thể!」 Hoàng hậu kinh hãi.
Hốc mắt Bạch Tuyết liền đỏ lên, nhào vào người Hoàng hậu, liền òa khóc.「 Bởi vì con thật sự rất thích y a, nhưng y là con trai a, chỉ cần y biến thành con gái, có thể ở bên con mãi mãi rồi. Mẫu hậu, người phải giúp con a, bằng không con sẽ chết mất, lòng con đã tan nát rồi, con sống không nổi nữa rồi!」
Trước thế tấn công kinh người của Bạch Tuyết, không đến vài ngày, Hoàng hậu hoàn toàn đầu hàng. Nàng ở trong một gian phòng nhỏ của Hoàng cung bí mật chế tạo thuốc, che dấu cả Quốc vương lẫn tất cả mọi người, vì hạnh phúc tương lai của Bạch Tuyết mà nỗ lực.
Nồi thuốc ma pháp sôi ùng ục, trong nồi chứa đầy một chất lỏng sền sệt màu xanh nâu giống như nước mũi của người bị cảm mạo, trong gian phòng kín tràn ngập một hương vị kỳ quái.
Hoàng hậu đứng trước một tấm gương tròn, thở dài, hỏi:「 Gương kia ngự ở trên tường, ta chế tạo ra loại thuốc như vậy giúp cho Bạch Tuyết, có thể tính là tâm địa ác độc không a…… Dù sao người ta cũng là một người con trai…… liền như vậy biến thành con gái……」
Gương thần lóe lên một ánh hào quang, rồi sau đó hiện ra một gương mặt của một chàng trai trẻ tuổi.「 Đương nhiên a, làm chuyện xấu chính là làm chuyện xấu.」
「 Nhưng mà ta là giúp Bạch Tuyết.」
「 Kia vẫn là làm chuyện xấu.」 Nó là một chiếc gương cực kỳ hiếm có trên toàn thế giới, có thể cùng người nói chuyện phiếm, “Gương thần nhân nghĩa”.
「 Ô…… Làm chuyện xấu……」 Nước mắt bắt đầu trào ra ngoài hốc mắt Hoàng hậu.
Khóc một hồi, nàng từ trong nồi vớt ra một trái táo đỏ thẫm, sau đó ngẩn người nhìn trái táo. Cuối cùng, nàng thở dài một hơi.「 Làm chuyện xấu thì cứ là làm chuyện xấu đi, hết thảy, tất cả đều là vì ta yêu Bạch Tuyết a……」
Hoàng hậu đem trái táo đặt lên trên bàn, đi ra ngoài.
Nàng cảm thấy tội ác nặng nề, cần phải đi ra ngoài hít thở không khí.
Bạch Tuyết mở ra gian phòng bí mật chế tạo thuốc kia, đột nhiên một cỗ mùi ghê tởm xông vào mũi, hại hắn thiếu chút nữa đem toàn bộ bữa tối nôn hết ra.
Y Lạc ngày mai muốn về nước, hắn thật khẩn trương, muốn đến nhìn xem Mẫu hậu đã chế xong thuốc chưa.
「 Mẫu hậu?」 Bạch Tuyết hô vài tiếng, phát hiện trong phòng trống rỗng không có ai.
Bạch Tuyết có chút nhàm chán ở trong phòng đi đi lại lại, không tìm thấy Mẫu hậu, vậy thuốc của hắn thì làm sao bây giờ?
Hắn thấy trên bàn có một trái táo thật đẹp, liền cầm lên ngoạm một miếng to.
「 Ăn ngon ghê.」 Miệng hắn đầy vị ngọt, lẩm bẩm tán thưởng.
Lại đợi trong chốc lát, trái táo rốt cục bị hắn xơi sạch chỉ còn lại cái hạt, Mẫu hậu vẫn không xuất hiện. Cho đến kia, mùi trong gian phòng thật sự là chịu không nổi nữa, hắn mới ném hột lên trên bàn, chạy ra bên ngoài.
「 Trước tìm Y Lạc đã!」 Bạch Tuyết cười trộm.
Hắn nghĩ tới người kia, nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể ở bên Y Lạc rồi, liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
「 Mỹ nhân a ── ta đến đây ──」 Bạch Tuyết nhảy chân sáo, giống như đang ở trên mây, thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Y Lạc để cho thị vệ ở lại bên ngoài, một mình yết kiến Raleigh Quốc vương.
Năm ấy y chỉ mới mười hai tuổi nhưng đối mặt với Quốc vương của quốc gia khác, thần sắc vẫn bình tĩnh không có nửa điểm bối rối, đôi mắt y khẽ hạ xuống, chậm rãi nói:「 Phụ vương ta ra lệnh cho ta nhân cơ hội này, cùng Quốc vương ngài đính hạ ước hẹn bang giao. Những lần trước những sứ giả lui tới đều đã trao đổi rất thuận lợi, như thế nào tới lúc này, ngài lại chần chờ không quyết định?」
「 Raleigh từ trước đến nay luôn luôn ở thế trung lập, chúng ta không muốn gây chiến với bất kỳ kẻ nào, cũng không muốn đối lập với quốc gia nào. Ý tứ của Y Ma Quốc vương ta rất rõ ràng, chỉ là ta chỉ muốn cho nhân dân của ta được sống trong hòa bình.」 Quốc vương nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Tuy rằng Y Lạc này chỉ là một đứa trẻ, bất quá Y Ma Quốc vương lại sai y đến tiến hành bang giao, Raleigh Quốc vương cảm thấy được đứa nhỏ này xử sự bình tĩnh hơn nữa so với những đứa trẻ đồng trang lứa trưởng thành hơn rất nhiều, khiến cho ông khó có thể ứng phó.
Trời dần về chiều, hai người vẫn tiếp tục đàm luận tình hình thực tế của các vương quốc, Y Lạc sau khi đem đầy đủ ý tứ của Phụ vương mình đưa ra mới rời đi.
Khi Y Lạc vừa bước chân khỏi căn phòng hảo hạng dùng để nghị đàm, hắn nghe thấy thanh âm Raleigh Quốc vương nhẹ nhàng thở ra.
Bầu trời trong xanh, có gió nhẹ lành lạnh, Y Lạc để tùy tùng ở lại, một mình đi đến góc hoa viên ngồi xuống, im lặng cảm nhận thái dương.
Lúc này, có tiếng bước chân nho nhỏ tới gần y. Y quay đầu, phát hiện đúng là Bạch Tuyết, không muốn để ý đến hắn nên y nhắm mắt lại.
Bạch Tuyết cơ hồ đem cả hoàng cung lật tung mới phát hiện được bóng dáng Y Lạc, hắn chạy nhanh đến mức thở dốc, mồ hôi tinh tế rịn đầy trán.
「 Y, Y Lạc…… Ngươi…… Ngươi ở chỗ này làm, làm gì……」 Bạch Tuyết mở miệng, phát giác chính mình đang nói lắp bắp. Hình như cứ mỗi lần hắn đối mặt với Y Lạc, thật sự là khẩn trương vô cùng.
Y Lạc chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu lam chói mắt trông cực kỳ giống bầu trời xanh phía trên đầu.
Y Lạc nở nụ cười yếu ớt với Bạch Tuyết theo phép lịch sự, Bạch Tuyết liền cảm thấy hoa mắt thần mê, chân chợt nhuyễn ra ngã bệt xuống trên cỏ.
「 Không sao chứ?」 Y Lạc hỏi.
「 Không…… Không có việc gì……」 Bạch Tuyết nhíu mày, chỉ là mông hơi đau mà thôi.
Y Lạc nguyên bản không muốn gặp bất luận kẻ nào, y chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Vậy mà Bạch Tuyết lại tìm được y liều mạng muốn cùng y nói chuyện.
Y Lạc bắt đầu đề phòng…màu xanh da trời dần dần thẫm lại, thế nhưng Bạch Tuyết lại không hề có chút tư thế phòng bị với y, khiến cho y cảm thấy mình rất phí công. Y có lẽ có thể dẹp bỏ bớt phòng bị với…cái người thoạt nhìn rất đơn thuần này chăng.
「 Ngươi vì cái gì vẫn đuổi theo ta?」 Y Lạc rất nghi vấn.
「 Bởi vì……」 Bạch Tuyết thẹn thùng cười.「 Bởi vì ngươi rất đẹp a…… cho nên ta muốn ở bên cạnh ngươi……」
Y Lạc lắc đầu, cười yếu ớt. Câu trả lời của Bạch Tuyết làm cho Y Lạc cảm thấy Bạch Tuyết có chút ngốc nghếch đáng yêu, Bạch Tuyết đúng là một tiểu thiên hạ vô tâm vô tư. Chưa từng có ai lại đi nói y xinh đẹp, bởi vì mọi người đều cảm thấy nói cái này với một người con trai thì không hay cho lắm, chỉ có Bạch Tuyết là hoàn toàn chẳng cần băn khoăn đến cái gì, hắn chính là trực tiếp đem cảm nhận của mình mà nói thẳng ra.
「 Ngươi……ngươi có thể lưu lại được không?」 Bạch Tuyết đột nhiên lớn tiếng cầu khẩn Y Lạc.「 Ngươi lưu lại……sau đó, sau đó……hai người chúng ta có thể cùng nhau ngoạn……」 Đáng chết, tại sao hắn cứ hễ nhìn thấy Y Lạc liền nói lắp, muốn nói cũng nói không được.
「 Ngoạn?」 Y Lạc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.「 Ngươi không biết sao? Thế giới đã bắt đầu rung chuyển, Tắc Lập ở Tây Á không muốn an phận, có lẽ chiến tranh vài năm nữa sẽ bắt đầu. Ngươi tựa hồ như hoàn toàn không nghĩ tới điều này?!」
「 Chiến tranh? Đang tốt thế này tại sao lại phải có chiến tranh?」 Bạch Tuyết cau mày.
「 Ngươi thật đúng là đơn thuần.」 Y Lạc nằm trên mặt đất, nhìn lên trời. Gương mặt thoạt nhìn rất thoải mái của y khi đem so với những đứa trẻ cùng tuổi thì già dặn hơn nhiều, nếu so với Bạch Tuyết, Y Lạc cảm thấy Bạch Tuyết thật sự là một đứa bé không hiểu thế sự. Ngay cả những kiến thức cần có của một Hoàng tử mà cũng không có, vậy khi chiến tranh bắt đầu chẳng phải quốc gia này chỉ còn có cách đầu hàng thôi sao?
Ở quốc gia của y, Hoàng tử cùng Công chúa từ nhỏ đã được dạy cho rất nhiều thứ, từ trước đến nay y chưa từng gặp ai giống như Bạch Tuyết, có thể sống tùy hứng như vậy, cái gì cũng đều không hiểu.
「 Rất nhiều người đều nói như vậy rồi……」 Mặt Bạch Tuyết lập tức đỏ lên.「 Vậy ngươi thích ta không?」
「 Thích, thích ngươi như là một đứa em trai vậy, chỉ tiếc ngươi và ta đều là con trai.」 Y Lạc đơn giản nói thẳng vào điểm chính. Y đương nhiên biết Bạch Tuyết là đang dùng ánh mắt gì mà nhìn y.
「 Rất nhanh sẽ không như vậy nữa……」 Bạch Tuyết cười trộm.
Chờ mẫu hậu chế xong thuốc, hắn liền đem Y Lạc lấy về, sau đó ngày ngày nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của y, không cho bất luận kẻ nào thấy, chỉ có chính mình mới có thể thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Y Lạc thôi.
Buổi chiều nay có gió lạnh. Bạch Tuyết ngồi cạnh người mà hắn mới gặp đã yêu, trong lòng cảm thấy thực ấm áp, hắn chưa từng biết khi chìm đắm trong tình yêu, thế giới lại kỳ diệu như thế, bầu trời trở nên trong xanh hơn, hoa cỏ cây cối trở nên tươi đẹp hơn, Y Lạc chỉ cần nở một nụ cười yếu ớt, cũng có thể làm cho hắn cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Thời gian chậm rãi trôi, tới khi Y Lạc thấy mặt trời đã xuống núi, liền nói với Bạch Tuyết:「 Về thôi!」
Bạch Tuyết đương nhiên gật đầu, Y Lạc nói cái gì, hắn liền làm cái nấy.
Đi vào trong lâu đài, trên một hành lang dài có người đang ồn ào.
「 Táo a! Ai ăn trái táo của ta!?」
Bạch Tuyết thấy mẫu hậu hắn giống như người điên mỗi lần gặp người liền hỏi ai ăn vụng táo của nàng.
「 Khư, bất quá chỉ là một trái táo, có cần nghiêm trọng như vậy không?」 Bạch Tuyết nói.
Hoàng hậu chạy tới trước mặt Bạch Tuyết.「 Bạch Tuyết, con có ăn trái táo ta đặt ở trong gian phòng nhỏ kia không?」
「 Đương nhiên không có ạ!」 Bạch Tuyết mặt không đỏ khí không suyễn lập tức nói dối.
「 Nguy rồi, là ai ăn vụng trái táo của ta!」 Hoàng hậu buồn rười rượi, lại chạy đi hỏi người khác.
Bạch Tuyết ở trong lòng thầm cười trộm.
Sau đó tới buổi tối, hắn chạy vào trong phòng Y Lạc, cùng Y Lạc chơi cờ, bất quá hắn luôn thua Y Lạc, bởi vì cứ mỗi lần hắn nhìn thấy Y Lạc tươi cười, là y như bị sét đánh trúng, thất điên bát đảo, ngay cả phụ vương hắn tên gì cũng quên mất tiêu luôn.
Chơi cờ được một nửa, cửa đột nhiên bật mở. Tịch Lạp Công chúa xinh đẹp mà cao quý ngẩng cao đầu bước vào phòng, khinh thường nhìn Bạch Tuyết.
「 Cằm nâng cao như vậy, coi chừng trẹo cổ nha!」 Bạch Tuyết nói mỉa, hắn rất ghét cái con nhỏ đến phá đám kia.
「 Ngươi đến phòng Y Lạc làm gì hả, ta cảnh cáo ngươi nha, ngươi mà làm xằng làm bậy với anh ấy, ta liền bảo phụ vương ta phái binh tấn công quốc gia các ngươi, sau đó đem ngươi treo trên cửa thành ba ngày ba đêm luôn.」 Tịch Lạp hung hăng nói.
「 Ai nha, ta sợ quá đi!」 Bạch Tuyết cười khẩy nói liền phẩy tay gọi thủ vệ.「 Người đâu, lập tức đưa Tịch Lạp Công chúa về phòng của nàng, chú ý chăm sóc nàng, đừng để cho nàng ở ngoài chạy tới chạy lui!」
Thủ vệ lập tức đi vào trong phòng, đem Tịch Lạp mang ra ngoài.
「 Y Lạc, anh xem hắn kìa, lại có thể đối với ta như vậy, ta chính là khách quý ở đây nha!」 Tịch Lạp mất hứng kêu lên.
「 Kéo ra ngoài kéo ra ngoài, thuận tiện đem đầu của nàng chặt luôn cho ta.」 Bạch Tuyết nói.
Y Lạc nhìn nhìn Bạch Tuyết, nhìn xem Bạch Tuyết đang nói giỡn hay là định làm thật.
「 Giỡn thôi, giỡn thôi.」 Bạch Tuyết lập tức cười ruồi.
Tịch Lạp rời đi, bọn hắn lại tiếp tục chơi cờ, mãi cho đến khuya Y Lạc đã cảm thấy mệt, mới nói với Bạch Tuyết:「 Đã khuya rồi, ngươi trở về ngủ đi.」
「 Không, chưa trễ mà.」 Bạch Tuyết có chút khẩn trương, bởi vì Y Lạc bảo hắn ly khai.
Vì Bạch Tuyết quá kiên trì, Y Lạc lại cùng hắn chơi cờ, chỉ là Y Lạc càng lúc càng mệt, mí mắt cũng sắp mở không lên, không bao lâu liền ngủ gật.
「 Y Lạc…… Y Lạc……」
「 Ân, ta ngủ quên?」 Y Lạc miễn cưỡng tỉnh lại, y không nghĩ tới Bạch Tuyết lại cứ quấn chặt lấy mình không buông như vậy.
「 Xem ta nên trở về thì hơn……」 Bạch Tuyết có chút không tha nói:「 Ngày mai ngươi thật sự phải quay về nhà sao, không ở lại thêm vài ngày? Ta thấy để cho một mình Tịch Lạp trở về là được rồi, ngươi ở lại thêm một chút thôi!」
「 Ngươi nếu rảnh cũng có thể đến Y Ma chơi. Thật sự đã quá trễ rồi……」 Y Lạc dụi dụi mắt.
「 Được rồi, vậy ngày mai ngươi chờ ta, ta muốn tặng cho ngươi một vật.」 Bạch Tuyết lúc này mới lưu luyến rời khỏi phòng Y Lạc. Hắn nhìn thấy Y Lạc đóng cửa phòng, ngăn hắn lại bên ngoài.
Rồi sau đó, hắn thở dài, chậm rãi đi trở về tẩm cung của hắn.
Các tùy tùng thay áo ngủ cho hắn, thúc giục hắn lên giường, cũng thay hắn đắp chăn, mà trong đầu của hắn vẫn thủy chung chỉ có hình bóng của Y Lạc bóng dáng, tận đến khi hắn ngủ, hình ảnh xinh đẹp kia vẫn chiếm cứ lấy tim hắn không tan.
Sáng sớm, một tiếng chim kêu khiến Bạch Tuyết thức giấc.
Bạch Tuyết chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng đón tia nắng ban mai. Hắn đứng dậy, vươn vai, sau đó xuống giường, định vươn vai hít thở một chút rồi hẵng kêu tùy tùng vào hầu hạ.
Tối hôm qua mơ một giâc mơ thật đẹp, khi tỉnh trên mặt Bạch Tuyết vẫn còn lưu lại nụ cười.
Hắn mơ thấy mình cùng Y Lạc cùng một chỗ chơi đùa, Y Lạc đã biến thành nột cô bé nhỏ xinh như một con mèo, hắn nằm ở trong lòng Y Lạc, cảm giác mềm mại thoải mái.
Càng nghĩ càng thấy vui, Bạch Tuyết không nhịn được ngây ngô cười.
Nhưng mà khi bàn tay hắn tiến vào trong quần, sờ a sờ, sao có cảm giác không đúng lắm nha.
Như thế nào dường như…… không có……
Hắn cố gắng lại sờ sờ sờ. Nhưng mà cho dù có sờ bao nhiêu đi nữa, ba lần bốn lượt vẫn là rỗng tuếch.
「 Kỳ quái……」 Bạch Tuyết buồn bực đem quần tụt ra, nhìn xuống dưới, ngay sau đó, hắn cứng đơ.
「 Oa a a a──」 Bạch Tuyết gào lên thảm thiết.
「 Không thấy ── tiểu kê kê không thấy ── không thấy ──」
Bạch Tuyết thê lương cất tiếng kêu thảm thiết, khiến cho mọi người trong thành đang say giấc nồng bừng tỉnh.
「 Làm sao bây giờ…… ô ô ô……」 Trong tẩm cung, Bạch Tuyết trốn ở trên giường cắn mền, kêu khóc không ngừng.
Quốc vương cùng Hoàng hậu lo lắng đứng ở bên cạnh hắn, toàn bộ người hầu bị ngăn lại bên ngoài, tuy rằng tất cả mọi người đều muốn biết Bạch Tuyết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là chuyện cơ mật, cho nên vào giờ phút này không ai có thể tới gần Bạch Tuyết.
「 Mẫu hậu…… ô ô ô…… tiểu kê kê của người ta không thấy đâu…… con mặc kệ…… người phải giúp con biến trở về đi……」
Thấy Bạch Tuyết khóc lóc thảm thiết, Hoàng hậu vô cùng đau lòng.
「 Con…đứa nhỏ này thiệt là, sao lại bảo mẫu hậu giúp con chế ra cái loại thuốc này? Đây chính là hại người a!」 Quốc vương thở dài, sờ sờ âu yếm đầu đứa con.
「 Là ta không tốt, là ta không đem trái táo độc cất cho kỹ, mới khiến cho Bạch Tuyết lầm thực.」 Nước mắt Hoàng hậu cũng nhịn không được rơi xuống.
「 Làm sao bây giờ, nên làm cái gì đây, Bạch Tuyết còn có cách cứu sao?」 Đứa con trai độc nhất biến thành con gái, Quốc vương cũng rất phiền muộn.
「 Ta không biết, ta không biết cách giải. Trong sách cũng nói loại thuốc này mà uống vào rồi thì vĩnh viễn không thể trở lại như cũ……」
Bạch Tuyết oa một tiếng, khóc càng thêm thê thảm.「 Y Lạc a, Y Lạc của ta a, ta bây giờ làm sao cưới ngươi a…… Ta không cần làm con gái a…… Làm con gái về sau đều phải ngồi để đi tiểu …… ta không cần a……」
「 Ta sẽ đi tìm lại trong sách ma pháp xem còn có cách nào khác không.」 Tuy rằng Hoàng hậu biết khả năng biến trở lại như cũ có thể nói là cực kì bé nhỏ, nhưng nàng vẫn rời khỏi Bạch Tuyết, chạy như điên trở về tra sách.
「 Con, đứa nhỏ này a, hại người thành ra hại mình, sao không nghĩ tới nếu Y Lạc Hoàng tử ăn trái táo này vào, hậu quả sẽ như thế nào?」 Quốc vương thở dài.
「 Hắn ăn, con sẽ cưới hắn làm vợ a!」
「 Ngốc! Nếu làm không tốt, sẽ khiến cho Raleigh cùng Y Ma hai nước xảy ra chiến tranh a!」
「 Chiến tranh?」 Bạch Tuyết chưa từng nghĩ xa đến vậy.
Ngoài phòng ngủ, có người gõ cửa.「 Quốc vương bệ hạ, Y Ma Hoàng tử cùng Công chúa phải rời khỏi.」
「 Ai ya con ở trong phòng đợi đi đừng chạy loạn, ta đi tiễn khách.」 Quốc vương xoa mái tóc óng mượt như tơ của Bạch Tuyết.
「 Con cũng phải đi!」 Hắn muốn đi nhìn Y Lạc yêu dấu.
Quốc vương không lay chuyển được đứa con bảo bối, đành phải mang theo hắn đi ra đại sảnh tiễn khách.
Bạch Tuyết mặt cũng chưa lau, ướt đẫm nước mắt. Khi hắn đến đại sảnh cung đình thấy Y Lạc Hoàng tử đang chuẩn bị xuất phát, nhịn không được liền chạy nhanh đến chỗ Y Lạc.
「 Làm sao vậy?」 Y Lạc thấy Bạch Tuyết khóc thương tâm, cũng không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
「 Không có…… Không có……」 Bạch Tuyết vừa khóc vừa lắc đầu. Hắn cũng không thể mở miệng nói với Y Lạc là tiểu kê kê của hắn mất tiêu rồi.
「 Ta phải trở về, rất hoan nghênh ngươi đến đất nước của ta, nếu ngươi tới, ta chắc chắn sẽ khoản đãi ngươi trọng thể.」 Y Lạc nói với Bạch Tuyết.
「 Đúng vậy, ta cũng sẽ đem hết khả năng 『 tiếp đón 』 ngươi.」 Tịch Lạp phe phẩy cây quạt, nghiến răng nghiến lợi nói.
「 Hẹn gặp lại, Bạch Tuyết.」
Y Lạc mang theo em gái của y cùng tùy tùng rời khỏi Hoàng cung, lưu lại Bạch Tuyết khóc đến nghẹn ngào quỳ rạp trên mặt đất, thật lâu không thể đứng dậy.
「 Mẫu hậu người đưa con tiểu kê kê a……」 Nước mắt Bạch Tuyết không ngừng tuôn.
————————————
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
51 chương