Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ
Chương 13 : Nổi bão
Đêm nay Sở Tuyên ngoài ý muốn ngủ rất sâu, khi tỉnh lại cũng đã hơn chín giờ sáng, dĩ nhiên đã bỏ lỡ giờ làm việc.
Căn phòng hắn đang ngủ, vốn là dựng lại theo phòng ngủ của Hoắc Vân Thâm hai mươi tám năm trước. Viện tử chân chính của Hoắc Vân Thâm, đã bị một trận lửa thiêu hủy, những thứ này đều là sau này mới xây lại.
Cửa sổ bên trong đóng chặt, ánh sáng không đủ, âm âm u u, khiến Sở Tuyên không phân rõ được bây giờ là ngày hay đêm.
Sở Tuyên rời giường, đưa tay vén màn, liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy một bóng người ngồi trước bàn trang điểm.
Trên người vẫn là bộ hỉ phục tối hôm qua, ngồi ở đằng kia, dáng người đoan chính thẳng tắp, giống như là đang chải đầu.
“…” Ngón tay Sở Tuyên run rẩy, thu lại ánh mắt, nhưng hắn lại hiếu kỳ, không biết vẻ mặt phản chiếu trong gương rốt cuộc là có dạng gì?
Trong lòng nhộn nhạo như bị mèo cào, vô cùng khó chịu, thế là lặng lẽ xuống giường, chậm rãi về phía trước, lén xem thế nào.
Hình ảnh trong gương, dọa sợ tuyên đến sắc mặt trắng bệch, bởi vì trong gương là khuôn mặt không có ngũ quan, quỷ dị đến mức khiến cho toàn bộ lông tơ dựng đứng.
Cũng vào lúc này, cửa phòng ‘kẽo kẹt’ mở ra, rốt cuộc Sở Tuyên cũng nhìn thấy ánh mặt trời từ ngoài rọi vào.
Thời điểm hắn quay đầu lại, trước bàn trang điểm đã không còn gì.
Cái này thật sự rất quỷ dị, cũng đủ dọa người a.
Sở Tuyên vỗ ngực một cái đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào cây lược gỗ trước bàn trang điểm, cũng không biết tại sao lại đi tới.
Hắn nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, dáng người cao ngất thon dài, quần lụa đỏ tươi chói mắt, tạo thành đối lập rõ rệt với màu da lúa mạch của thân trên trần trụi.
“A?” Ánh mắt Sở Tuyên tạm thời bị dấu đỏ trên cổ thu hút, hắn dùng ngón tay sờ lên, sau đó mới hiện ra biểu tình vừa buồn bực vừa phiền muộn, cái này căn bản là con quỷ kia để lại dấu hôn.
Hắn cũng không còn quan tâm đến cây lược gỗ trơ trọi trên bàn, quay người mặc xong quần áo liền đi.
“Bác sĩ Sở? Anh không sao chứ? Hôm nay em xin nghỉ giúp anh, chừng nào thì anh có thể đi làm lại?” Về nhà nhận được điện thoại của Lâm Phiền, Sở Tuyên đối với cậu là vừa cảm kích lại thật có lỗi, hắn quả thật không muốn nói mình đi làm cái gì, liền lảng tránh: “Không có gì, bởi vì tối qua đột nhiên không khỏe, sáng nay dậy trễ.”
Tiếp đó Sở Tuyên nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu xin phép nghỉ giùm tôi, bác sĩ Lâm, tôi mời cậu ăn cơm được không?”
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng cười sang sảng: “Đương nhiên có thể a, em cầu còn không được.”
“Vậy thì cứ như vậy đi, buổi tối gặp.” Sở Tuyên nói chuyện điện thoại cùng Lâm Phiền xong, muốn gọi cho Từ đạo sĩ, nhưng cuối cùng vẫn không gọi, bởi vì Từ đạo sĩ nói đúng, hiện tại minh hôn cũng đã kết thúc, là tốt hay xấu đều phải dựa vào chính mình.
Nhớ tới mình cùng con quỷ kia minh hôn, khuôn mặt trống không lập tức hiện lên trước mắt Sở Tuyên, hắn rùng mình một cái, lắc đầu không nghĩ gì nữa.
Buối tối thời điểm bệnh viện tan tầm, Lâm Phiền vậy mà lái xe đến dưới lầu Sở Tuyên, gọi điện thoại bảo hắn xuống.
“Bác sĩ Sở, em đang dưới lầu chỗ anh, anh xuống đây đi.”
Hiểu biết của Sở Tuyên về Lâm Phiền không nhiều, chỉ biết gia cảnh cậu dường như không tệ lắm, nhưng không nghĩ đến mức độ này, chiếc xe này trị giá 80 – 100 vạn đi.
“Cảm ơn.” Lâm Phiền vậy mà xuống xe mở cửa cho Sở Tuyên, Sở Tuyên cảm thấy được sủng mà lo sợ, đặc biệt ngại ngùng: “Cậu quá khách khí rồi, cậu như vậy tôi sẽ không được tự nhiên.”
“Anh nói chuyện thật thẳng thắn.” Lâm Phiền vẫn luôn nở nụ cười.
“Tôi đây gọi là EQ thấp.” Sở Tuyên tự giễu nói, theo ý Lâm Phiền ngồi vào chỗ ghế phụ.
“Nhưng em cảm thấy anh như vậy rất tốt, người có EQ cao… ở chung không tránh khỏi thiếu một chút cảm giác chân thật.” Lâm Phiền về vị trí của mình, hỏi: “Anh muốn đến chỗ nào ăn, em cũng có thể.”
Vốn Sở Tuyên không so đo đến chỗ nào ăn, nhưng hiện tại không thể không nghiêm túc lựa chọn, cuối cùng ngập ngừng nói ra tên một nhà hàng khá nổi tiếng: “Có thể chứ?”
Lâm Phiền nhìn chằm chằm hắn hai giây, đột nhiên vui vẻ cười: “Đã nói rồi, em có thể.” Cậu cảm thấy Sở Tuyên làm như vậy, là coi trọng ý kiến của mình, cho nên trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Vậy là tốt rồi.” Sở Tuyên lặng lẽ thở dài một hơi, trong xã giao hắn không phải là loại ngươi khéo léo, thậm chí có chút ngốc.
“Lúc rảnh rỗi, bác sĩ Sở thích làm gì?” Lâm Phiền một bên lái xe, một bên trò chuyện với Sở Tuyên.
“Tôi không có nhiều sở thích, sinh hoạt tương đối nghèo nàn.” Sở Tuyên nhún nhún vai, cẩn thận đếm lại những trò tiêu khiển của mình: “Xem tivi, thỉnh thoảng đi tản bộ, ngày nghỉ về nhà.”
“Về nhà? Nhà của anh không phải ở đây sao?” Lâm Phiền biết rõ Sở Tuyên mua một căn hộ ở gần bệnh viện.
“Không phải, quê của tôi không phải trong thành phố, tại một thị trấn nhỏ ở nông thôn.”
“Ở nông thôn rất tốt, nghỉ phếp em vẫn luôn muốn được đến những nơi non xanh nước biếc.” Lâm Phiền lộ vẻ chờ mong.
“Ha ha, cậu cho rằng ở nông thôn đều là non xanh nước biếc sao?” Sở Tuyên cảm thấy buồn cười, nhưng mà phần lớn người trong thành thị đều là có cách nghĩ thế này sao? Cảm thấy nông thôn chính là nơi núi xanh nước biếc, đây là một sự hiểu lầm.
“Không sao a, trải nghiệm môi trường khác một chút.”
“Quê bọn tôi rất tốt.” Sở Tuyên gật đầu, quê hương của mình ngược lại được ca tụng thành non xanh nước biếc. Hắn đi qua nhiều nơi trong thôn, một vài thôn thật không phải xinh đẹp giống như trong tưởng tượng, mà là xám xịt, đơn sơ cũ kỹ.
“Ừ, có cơ hội đi xem, có được không?” Lâm Phiền dè dặt dò hỏi.
Sở Tuyên không nghĩ nhiều, hắn cảm thấy Lâm Phiền rất tốt, gật đầu cười nói: “Có thể a, bạn bè của tôi rất ít, thật ra còn chưa dẫn bạn về nhà.”
“Vậy thì tốt rồi, em có thể tưởng tượng đến viễn cảnh tươi đẹp ở nhà anh ngày cuối tuần.” Vẻ vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt Lâm Phiền, tươi cười rạng rỡ khiến cho cậu càng lộ ra vẻ tuấn tú.
“Ừ…” Sở Tuyên đột nhiên trầm mặt, sắc mặt có chút không tốt.
“Gần đây có một bộ phim điện ảnh không tệ, bạn em có cho em hai vé, cơm nước xong xuôi chúng ta cùng đi xem phim được không?” Lầm Phiền mỉm cười đề nghị.
“Hả, được.” Sở Tuyên chậm ba bốn giây, vội vàng trả lời.
Sau đó mới hạ tầm mắt xuống, trong lòng cuồn cuộn giông tố, xoắn xuýt lo lắng, đều là vì lệ quỷ đã kết minh hôn cùng mình kia.
Mặc dù đã nói mười lăm mười sáu mới gặp mặt, nhưng Sở Tuyên vẫn cảm thấy bất an.
“Bác sĩ Sở, anh xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt không tốt lắm.” Lâm Phiền lái xe đến bãi đỗ của nhà hàng, phát hiện Sở Tuyên bên cạnh hình như không thoải mái, cậu nói: “Có cần mua thuốc không? Hay là nghỉ ngơi một chút?”
Sở Tuyên lấy lại tinh thần, lắc đầu nói không cần.
Hắn không có chuyện gì, chỉ là có chút sợ hãi, đêm nay thứ không nên xuất hiện sẽ xuất hiện.
Sở Tuyên đột nhiên có chút hối hận, tại sao lại phải chọn ăn cơm tối, nếu chọn ăn cơm trưa liền không cần lo lắng.
“Bác sĩ Sở, thật sự không có gì sao?” Lâm Phiền cảm thấy người đàn ông trước mặt mình có chút không tập trung, tuy rằng đang ngồi đối diện ăn cơm nói chuyện cùng mình, nhưng ánh mắt cứ để đâu đâu.
“A? Không có gì, không phải tôi không thoải mái.” Sở Tuyên cẩn thận để ý chung quanh, cảm thấy không có gì quỷ dị tồn tại mới lặng lẽ thở phào một hơi.
“Có phải đi với tôi rất vô vị phải không?” Lâm Phiền cầm khăn ăn lau miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của đối phương thì càng bất đắc dĩ: “Được rồi, em hiểu anh.” Cậu cầm ly rượu lên uống một ngụm, nói: “Còn muốn uống chút gì nữa không? Hay là đi thẳng đến rạp chiếu phim?”
“Cái đó, bác sĩ Lâm, chúng ta vẫn là không đi xem phim nữa, đi thẳng về đi.” Đặt ly xuống, Sở Tuyên nhìn đồng hồ đã chín rưỡi rồi, đêm càng đen lại càng khiến trong lòng hắn bất an.
“…” Lâm Phiền im lặng nhìn hắn, thầm nghĩ có phải là do sắp xếp cùng bầu không khí tối nay không đúng chỗ, khiến cho Sở Tuyên không kiên nhẫn.
“Thật xin lỗi, vốn đã nói rồi, nhưng hiện tại đã muộn, buổi tối tôi ra ngoài có chút…” Sở Tuyên đưa tay lên, xấu hổ cười cười, đỡ cái trán bởi vì uống rượu mà hơi nóng lên, nói: “Trưa mai tôi lại mời cậu ăn cơm, để tỏ lòng áy náy, được không?”
Lâm Phiền nhíu mày, ngón tay chậm rãi vuốt ve phần đế ly trong suốt, cậu phải xác nhận một chuyện: “Cùng ăn cơm cùng giải trí với em, có phải khiến anh cảm thấy rất không thú vị?”
Sở Tuyên vội vàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy áy náy: “Không có, tối nay là do vấn đề của tôi.”
Lâm Phiền nhìn hắn: “Có thể nói một chút không?”
“…” Sở Tuyên không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm phiền, rũ mắt xuống.
“ĐƯợc rồi, em đưa anh về.” Phong độ của Lâm Phiền rất tốt, vẫn cười được: “Đừng quên trưa mai còn phải mời em ăn cơm, nếu như lại giống tối hôm nay, vậy em sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Ừ.” Sở Tuyên vội vàng gật đầu, cảm thấy vừa áy náy lại thở phào nhẹ nhõm, đứng lên cùng Lâm Phiền đi đến bãi đỗ xe.
Đi trong ánh sắng lờ mờ của bãi đỗ xe, mỗi bước đi Sở Tuyên đều là thấp thỏm không yên. Vô cùng sợ hãi, đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua, hoặc là nhìn thấy một bộ áo đỏ.
May mắn, thẳng đến khi lên xe cũng không xảy ra những chuyện kinh khủng kia,
“Đồ ăn hôm nay thật hợp khẩu vị a.” Sở Tuyên cười nói, tuy rằng lúc ấy hắn ăn vô không có vị gì.
“Anh thích là được rồi.” Sắc mặt Lâm Phiền hòa hoãn một chút, nhìn Sở Tuyên bằng ánh mắt ôn nhu đầy tình cảm.
Dọc đường đi, hai người câu có câu không trò chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí rõ ràng so với trên bàn ăn tốt hơn chút.
“Lại nói, đây là lần đầu tiên ăn cơm riêng với Bác sĩ Sở, bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, lần tới hẳn là quen rồi chứ?” Lâm Phiền cười híp mắt, xem ra là lần đầu tiên hẹn hò một mình, Sở Tuyên còn chưa được thả lỏng.
“Có lẽ là như vậy, bác sĩ Lâm…” Sở Tuyên đang nói, đột nhiên trong lúc vô tình nhìn lướt qua tấm gương đằng trước, nụ cười của hắn trong khoảnh khắc đọng lại bên khóe miệng… Bởi vì hàng ghế đằng sau có một cái bóng màu đỏ.
Ngay chính diện, khuôn mặt không có ngũ quan đang đối diện với bọn họ.
Tiếng nuốt nước miếng vang vọng trong lòng Sở Tuyên, da gà lập tức nổi khắp người, trong khoảnh khắc da đầu kéo căng, run rẩy!
Đột nhiên hô to một tiếng: “Bác sĩ Lâm! Dừng xe!”
Nhưng mà đã muộn, xe Lâm Phiền đâm trúng dải phân cách bên đường, bởi vậy một vụ tai nạn cứ thế xảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
128 chương
24 chương
100 chương
11 chương
77 chương
11 chương