Because you live
Chương 12 : quên em đi
Điều đau đớn nhất trong một câu chuyện tình đó là: Bạn yêu họ, họ cũng yêu bạn nhưng cả hai lại lựa chọn cách im lặng. Cuối cùng cả hai đành cố xoá hình bóng người kia trong lòng mình mà mãi mãi không hề biết, người kia cũng rất yêu họ.
Mùa thu năm đó là mùa thu buồn nhất của Trúc. Trước đây, khi Chi chưa bước vào cuộc sống của Trúc dù nắng hay mưa, dù xuân hay hạ Trúc đều không cảm thấy vui, cũng chẳng buồn. Rồi Chi bước đến khiến cuộc sống của Trúc trở nên muôn vàn sắc màu. Chỉ tiếc rằng những ngày nắng đã qua, chỉ còn lại những ngày mưa tầm tã.
Trúc trở về nhà sau những ngày nghỉ ở quê ngoại. Lúc này Chi đã bước vào năm học, Trúc cũng chuẩn bị nhập học tại trường đại học. Mỗi người một cuộc sống riêng, chiếc điện thoại là mối liên hệ duy nhất giữa họ. Có một điều đặc biệt đấy là trong những cuộc nói chuyện của họ không bao giờ nhắc đến cái tên “Quân”. Trúc không dám nhắc đến cái tên đó, càng không muốn nhắc tới cái tên đó. Còn Chi, Trúc vẫn ở bên Chi, quan tâm Chi đã là điều may mắn nhất của Chi rồi. Nhưng vốn dĩ chiếc điện thoại vô tri vô giác không thể gửi nỗi lòng của người này tới người kia.
Cuối tuần đầu tiên khi cả 2 bước chân vào hai môi trường học tập khác nhau Chi hẹn Trúc ra ngoài đi chơi. Trúc rất muốn hỏi tại sao rất hiếm hoi để có một ngày nghỉ mà Chi không đi chơi cùng Quân mà lại rủ mình đi chơi. Không lẽ họ cãi nhau? Nhưng sự tò mò mãi mãi chỉ là tò mò khi bạn cứ mãi im lặng.
Thật ra nếu không gặp nhau sẽ không ai cảm nhận được sự gượng gạo của cả hai người. Gặp rồi, thoả nỗi nhớ rồi thì lại mãi mãi không lí giải được bức tường vô hình ở giữa họ. Vẫn đâu đó trong tâm trí Trúc là hình ảnh Quân ở bên Chi. Yêu Chi, sẵn sàng ở bên Chi nhưng Trúc vẫn phải giữ vững khoảng cách an toàn giữa họ. Vẫn phải luôn nhắc nhở bản thân: “Chi đã có người yêu rồi”.
Chi dù không nói ra vẫn cảm nhận được sự gượng gạo của Trúc. Vẫn nhận ra Trúc không còn thoải mái như trước dù cho 2 người có nhắn tin với nhau vui vẻ ra sao thì khi gặp mọi thứ mới được thể hiện rõ ra ngoài. Chi nhớ Trúc, Chi cũng muốn mình đối mặt với điều này. Niềm vui khi gặp mặt không được như Chi từng mơ.
Khi Trúc đưa Chi về tới nhà Chi xuống xe đưa chiếc mũ bảo hiểm cho Trúc rồi nhìn Trúc nói.
“Em không muốn giữa chúng ta có sự gượng gạo như vậy. Dù Trúc không nói em cũng hiểu suy nghĩ của Trúc. Em là em gái của Trúc kia mà? Sao phải như vậy. Em không muốn mất đi sự chân thành mà chúng ta đã có. Em sẽ chờ Trúc bình tĩnh lại”. Nói rồi Chi quay bước vào nhà. Trúc ngồi trên xe nhìn theo Chi, cho đến khi phòng ngủ Chi sáng đèn Trúc mới quay về nhà.
Đêm thu vốn đã ảm đạm. Ánh đèn đường và những chiếc lá khẽ rơi càng khiến lòng người thêm u buồn. Trúc hình thành thói quen thức khuya một cách kì lạ. Dù không làm gì vẫn ngủ rất muộn. Ban ngày cố gắng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, thì ban đêm lại u buồn bấy nhiêu. Khi mỗi người đều có một câu chuyện, không cách nào nói ra, chỉ có thể đem nó thả vào đêm, rồi đối diện với mình mà dốc lòng bày tỏ. Khi màn đêm buông xuống, chính là lúc trái tim con người ta trở nên yếu mềm nhất. Lúc mòn mỏi nhớ nhung một người mới thực sự cảm thấy cô độc.
Có lẽ nếu như ai đó biết được sẽ không khỏi tức giận mà nói rằng Trúc quá ngu ngốc. Biết rõ bản thân mình không có một chút cơ hội nào mà vẫn cứ lặng lẽ dõi theo Chi. Chiều nào cũng vậy, quãng đường từ trường Trúc tới trường Chi hoàn toàn ngược đường nhưng không chiều nào là Trúc không tới đó lặng lẽ đi phía sau Chi trên con đường đã thân quen với hai người trong biết bao năm tháng, con đường đầy ắp những tiếng cười, những kỉ niệm của hai người. Trúc rất muốn nhớ thật rõ hình ảnh này, những lúc như vậy Trúc lại có cảm giác quãng thời gian trước đây của cả hai đang quay lại. Những tháng ngày đẹp nhất thời áo trắng của Trúc.
Năm nay Chi đã lên 12, Trúc không muốn mình làm ảnh hưởng tới việc học của Chi nên hai người chỉ dành ra vài tin nhắn cho nhau trong một ngày. Có những ngày nhớ Chi tới điên loạn, Trúc chạy xe đến nhà Chi, ngồi phía dưới ngọn đèn đường phía bên kia đường, nhìn lên căn phòng của người con gái mình trót thương, chờ khi căn phòng đó tắt đèn mới ra về. Cảm giác khi cứ dõi theo một người trong vô vọng như vậy thật sự không hề dễ chịu một chút nào nếu không muốn nói là rất đau lòng. Vậy mà Trúc vẫn chấp nhận.
Trong mối tình cay đắng này Trúc đau bao nhiêu thì Chi cũng đau đớn bấy nhiêu. Chi không biết mình đã có bao nhiêu đêm ôm lấy trái tim mình mà khóc. Rõ ràng là yêu một người mà lại phải ở bên cạnh người kia. Không ít lần Chi muốn từ bỏ tất cả mà ở bên Trúc, nhưng lại không đủ dũng cảm.
Thu qua, đông tới, xuân về. Hai con người đó vẫn cứ sống một cuộc sống như vậy. Giữ lại tình cảm trong trái tim mình, vẫn im lặng ở bên nhau mà không hề biết người kia đang đau đớn như thế nào. Nếu một đạo diễn nào đó thấy cảm xúc của họ khi ở bên nhau và những lúc bình thường chắc sẽ ngay lập tức mời họ về đóng phim. Họ đóng quá giỏi, rõ là rất đau mà vẫn tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Tết năm đó Trúc cùng anh Nhã và Khôi đi xem bắn pháo hoa. Tết năm đó bệnh tình của bố đã ổn định. Mỗi tháng đi khám và lấy thuốc một lần, nhìn bố không ai nghĩ là trong người bố có bệnh. Trúc cùng anh Nhã tìm một chỗ thật ít người nhất để đứng. Lúc tất cả mọi người cùng đếm ngược chào mừng năm mới
5…
Trúc nhìn thấy Chi đang đứng cách mình một chút
4
Nhìn kĩ Trúc thấy bên cạnh Chi là Quân
3
Quân quay sang nói gì đó và Chi đang mỉm cười
2
Quân quàng tay qua vai Chi
1
Quân ghé sát người nhẹ hôn lên má Chi.
Trúc nhìn hai người họ rồi lặng người đi. Năm mới của Trúc đã bắt đầu như vậy đấy.
Vài ngày trước đêm giao thừa Chi và Quân đã cãi nhau. Quân vốn dĩ không thích Trúc, giờ lại nghe thấy những chuyện không hay, tính Quân lại rất nong nảy nên chuyện hai người cãi nhau không thể tránh khỏi. Trúc và Chi vẫn thường hẹn nhau đi chơi vào ngày nghỉ, người ngoài nhìn vào khi đã có cảm tình không tốt với họ thì nghĩ gì, nói gì cũng không thể cản được. Chẳng rõ từ đâu mọi người lại bắt đầu tung ra tin đồn Trúc đang cố xen vào giữa Quân và Chi. Nhiều người ác ý nói Quân chỉ là vỏ bọc của Chi và Trúc. Dù cho có tin tưởng ra sao Quân cũng không chịu đựng nổi, từ ngày yêu nhau rất ít khi Chi chịu đi đâu đó cùng Quân. Lại không tình cảm như những cặp đôi khác. Không ít lần họ cãi nhau về chuyện này. Hôm đó khi nghe Quân tức tối nói ra tất cả Chi chỉ đành im lặng. Chi có lỗi với cả Quân và Trúc. Người có lỗi nhất vẫn là Chi. Chi đồng ý đi xem pháo hoa đón năm mới cùng Quân. Dù sao họ cũng là một đôi, và Quân cũng rất quan tâm tới Chi.
Đột ngột giây phút chuyển giao sang năm mới Quân đã nhẹ hôn lên má Chi, Chi giật mình quay sang nhìn Quân thì lại nhìn thấy Trúc đang đứng ở phía xa. Năm mới vừa tới, có nhất thiết phải bắt đầu bằng cách này không?
Sau khi kì nghỉ kết thúc, cuộc sống trở lại vs thường nhật Chi mới phát hiện ra việc Trúc vẫn luôn đi theo mình. Một hôm Chi tình cờ rẽ vào một quán tạp hoá, khi bước ra có một người bạn gọi Chi, Chi nhìn theo hướng đó và thấy bóng Trúc ở phía xa, cách đó một đoạn. Dù có xa nhưng Chi cũng không thể nhìn nhầm được, nó đã ăn sâu vào tâm trí của Chi rồi. Những ngày sau để ý mới biết Trúc vẫn luôn đi theo bảo vệ mình, Chi đã kìm nén chỉ muốn chạy về nhà rồi oà khóc. Dù khóc rất nhiều nhưng cô bé này lại không bao giờ để người khác thấy mình khóc. Chi từng nói, lúc mình khóc chính là khi mình đang trải lòng. Và Chi không muốn ai thấy được nội tâm bên trong Chi.
Một hôm Trúc đi gặp mặt những người bạn cũ, lúc Trúc đứng lên đi vào nhà vệ sinh thì chợt nghe được câu chuyện của hai người bạn học cùng khoá cũng có mặt tại quán nước.
“Mày biết Quân người yêu cái Chi không?” Một bạn nữ có giọng khá cao lên tiếng.
“Biết chứ sao không. Sao thế?” Giọng của người này có vẻ ấm và nhẹ hơn.
“Nó tán tao chứ mày. Haha. Có con người yêu rõ đẹp mà còn vậy. Tao nghe nói yêu nhau mà chẳng mấy khi đi cùng, nó buồn nên đi tán gái suốt. Thằng đấy cũng lăng nhăng” cô gái có giọng cao hơn chép miệng.
Trúc không đi vào nhà vệ sinh nữa mà quay đi sau khi nghe câu chuyện của hai người đó. Trúc chào các bạn xin phép về trước rồi phóng thẳng đến nhà Chi. Giờ đã là 17h30p, chắc Chi đã về. Trúc đứng ở dưới nhà gọi điện gọi Chi ra ngoài. Nếu là bình thường Trúc sẽ nghe rồi bỏ qua. Nhưng chuyện này liên quan tới Chi, tới hạnh phúc của người con gái mà Trúc yêu, Trúc không thể coi như không có gì được.
Chi đi về phía Trúc đang đứng trầm ngâm.
“Có chuyện gì vậy Trúc?” Chi nhìn Trúc tò mò hỏi. Trúc rút điện thoại ra bật một đoạn ghi âm lên đưa cho Chi nghe. Ánh mắt vẫn nhìn đầy lo lắng vào khuôn mặt Chi. Nghe xong đoạn ghi âm Chi không nói gì. Hướng mắt lên nhìn Trúc chờ đợi Trúc mở lời.
“Lúc nãy Trúc nghe được ở nhà vệ sinh của quán cà phê. Thấy không ổn nên ghi âm lại cho em”
“Em cảm ơn” Chi mỉm cười. Từ sau kì nghỉ tết cả Trúc và Chi đều tránh gặp nhau hơn. Vô tình bỗng vết nứt giữa họ lại chợt lớn hơn.
“Em không sao chứ?” Trúc nhìn Chi đầy lo lắng.
“Em cảm ơn vì Trúc đã quan tâm em. Nhưng em tin Quân. Chỉ bởi một cuộc nói chuyện của một người không rõ danh tính thì làm sao có thể nghi ngờ người yêu mình được”
“Liệu em có mù quáng quá không?” Trúc nhíu mày nhìn Chi. Hình như Chi đã rất yêu Quân mất rồi.
“Người yêu em em không tin thì em còn tin ai? Hay Trúc muốn em và Quân chia tay? Cảm ơn Trúc vì đã quan tâm em nhưng em không muốn nghe những điều này thêm bất cứ một lần nào nữa.” Nói rồi Chi quay bước vào nhà bỏ lại mình Trúc đứng đó đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao bỗng nhiên Chi nổi giận với Trúc. Tại sao lại nói Trúc như vậy?
Chi chạy vội lên phòng đóng cửa lại rồi ngồi ôm lấy thân hình bé nhỏ của mình mà bật khóc.
“Trúc à, đừng hành hạ mình nữa. Là tại em, em có lỗi với cả hai người. Quên em đi”
P/S: Mình chưa đọc lại nữa, cũng chưa chỉnh sửa, viết là đăng cho các bạn đọc vì biết mọi người đang chờ. Có gì sai sót mọi người nói để mình chỉnh nhé. Mình đang về vùng biển vắng để lấy cảm xúc viết truyện nên là không dám chắc ngày mai sẽ có chap =)) Xin lỗi mọi người nhiều!!!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
100 chương
50 chương
20 chương