Because you live

Chương 13 : Tai nạn định mệnh

Mùa xuân năm đó, những hồi ức của một thời áo trắng, những kỉ niệm về một rung cảm đầu đời, một tình cảm trong sáng không vướng một chút vướng bận đã được hai nhân vật dần khép lại. Tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng thế, một khi đã tạm biệt, sau này cũng không hẹn gặp lại. Tuy họ không một lời ly biệt nhưng cũng tự hiểu được khoảng cách giữa họ đã trở nên quá lớn. Trúc đã thức trắng suốt 2 đêm, những lời nói và thái độ của Chi lúc đó Trúc vẫn còn nhớ một cách rõ ràng. Trúc chọn lựa sự im lặng, im lặng để bản thân mình suy ngẫm lại, im lặng để…quên Chi. Cuộc sống của Chi không nhất thiết phải có Trúc, cuộc sống của Chi vốn dĩ luôn đối nghịch với cuộc sống của Trúc. Trúc lạnh lùng, ít bạn bè thì Chi lại hoà đồng và nhiều người ở bên. Trúc đã quên mất một điều, cho dù Trúc có tình nguyện ở bên Chi như thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là Chi có muốn hay không mà thôi. Ngoan cố bấy lâu nay như vậy có lẽ đã quá đủ rồi. Cuộc sống hàng ngày vẫn diễn ra, Trúc vẫn ngày ngày đi học, ngày ngày đưa đón bé Khôi đi học, vẫn sống, vẫn coi như chưa có gì xảy ra. Chỉ là đôi khi đi qua một quán quen, nhìn thấy một bóng hình quen thuộc lại cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng, một sự hụt hẫng, một chút tiếc nuối. Tiếc nuối cho cuộc tình của riêng một người. Cho những rung động vẫn chưa được bày tỏ. Những lúc đó mới khiến Trúc nhận ra, vốn dĩ người kia vẫn luôn ở một góc nào trong tim mình. Tình yêu thời phổ thông là tình cảm đẹp nhất. Ở đó có sự rung động chân thật của tình yêu mà không màng danh lợi, cũng không phải cái cảm nắng như thời trung học cơ sở. Thứ tình cảm đó luôn khiến con người ta phải nuối tiếc. Khi con người ta gặp phải một chuyện gì đó quá đau lòng, quá đắng cay họ sẽ thay đổi, trở nên khép mình hơn. Trúc cũng không ngoại lệ, nhưng một con người lạnh lùng như Trúc lại thay đổi một cách khó hiểu. Trúc cười nhiều hơn, hoà đồng hơn một chút, nhưng đâu đó trong ánh mắt đó vẫn là sự lạnh lùng, vóc dáng đó vẫn toát lên sự cô độc. Có vẻ như Trúc muốn tạo thêm cho mình một vỏ bọc nữa bên ngoài cái vẻ bọc của sự lạnh lùng, điềm tĩnh kia. Trúc đã khó hiểu, nay càng khó hiểu hơn nữa. Chi đã tự dằn vặt mình rất nhiều sau khi đẩy Trúc ra xa mình. Đã không biết bao nhiêu lần Chi cầm điện thoại lên soạn dòng tin nhắn: “Em xin lỗi” muốn gửi tới Trúc. Nhưng lại không đủ dũng cảm để gửi đi. Rồi khi Chi tình cờ cười nói với những người bạn mới ở trường đại học Chi đã mỉm cười mà an lòng, có lẽ quyết định của Chi không hề sai. Trúc đang rất hạnh phúc. Một hôm Trúc đến nhà một người bạn chơi, tình cờ gặp được cô em gái của người bạn ấy. Sau khi nói chuyện mới biết được hoá ra cô bé này vs chị gái mình không hề có một chút quan hệ huyết thống nào. Bố của em ấy lấy mẹ người bạn của Trúc. Cô bé ấy tên là Linh, bằng tuổi với Chi. Linh có một chiếc răng khểnh rất duyên, làn da cũng trắng y như Chi vậy, thật không hiểu vì sao khi vừa nhìn thấy Linh, Trúc đã cảm thấy Linh có gì đó rất giống Chi. Có thể là nụ cười, hay là ánh mắt, ánh mắt vô tư nhưng lại ẩn sâu một điều gì đó. Linh cũng giống Chi, cũng rất vui vẻ hoà đồng nhưng nội tâm thì thật sự khó mà ai có thể hiểu được. Trúc ở bên cạnh Linh nhưng lại sống với con người giả mà Trúc gây dựng nên. Linh ở bên Trúc là một người rất hay buồn, đầy tâm sự. Còn Trúc lại tỏ ra sự chín chắn, nhưng lại rất vui tính, luôn cố gắng chọc cho Linh cười. Linh là một cô em gái rất tốt của Trúc. Không ít lời đồn xung quanh Trúc và Linh nhưng khi Trúc hỏi Linh có khó chịu không thì Linh lại chỉ mỉm cười trả lời: “Nếu em sợ em đã chạy lâu rồi, người ta ghen tị với tình cảm thân thiết của mình thôi”. Trúc thật sự rất biết ơn Linh, nếu như Linh không ở bên cạnh có lẽ Trúc sẽ không chịu đựng nổi trong suốt nửa năm qua. Thời gian thật là lạ. Có người nửa năm trước còn là tất cả của ta nhưng nửa năm sau đã hoàn toàn xa lạ. Còn có người nửa năm trước hoàn toàn xa lạ thì nửa năm sau đã trở nên một phần trong cuộc sống của mình. Trúc rất vui khi biết Huy đang cố gắng tiến tới với Linh, và vui hơn nữa là Linh cũng rung động trước Huy. Có lẽ hai người sẽ thành một đôi trong một ngày không xa. Còn Trúc thì vẫn vậy, không còn cảm thấy nhớ Chi điên dại như trước, khi ai đó nhắc tới Chi chỉ cảm thấy như họ vừa khẽ chạm vào vết sẹo cũ, dù không còn đau nhưng vẫn khẽ khiến mình rùng mình. Một chiều cuối tháng 8 Trúc đang đi trên đường, bỗng từ đâu một chiếc xe máy lao về phía Trúc. Mọi việc sau đó Trúc không còn biết thêm điều gì nữa, cho đến khi tỉnh lại thì nghe thấy tiếng bố và mẹ Trúc đang nói chuyện. Trúc muốn mở mắt nhưng đôi mắt nặng nề không sao mở ra nổi. Trúc lại chìm sâu vào giấc ngủ, không rõ là mĩnh đã ngủ bao lâu chỉ biết khi tỉnh lại lần này có vẻ đã muộn. Trúc nghe mẹ bảo bố về nhà nghỉ ngơi, mẹ sẽ ở lại với Trúc. Lần này Trúc cố gắng mở đôi mắt, định thần một hồi mới biết được mình đang ở trong một căn phòng của bệnh viện. Trúc khẽ cựa tay ra hiệu cho mẹ biết mình đã tỉnh. Tầm một tiếng sau Trúc đã hoàn toàn tỉnh táo. Trúc bị một chiếc xe máy mất lái đâm vào, nhưng thật may mắn là không bị sao, chỉ xây xát người và bị một mảnh vỡ đâm vào chân, nhưng cũng không quá nặng, Trúc đã được phẫu thuật để tháo mãnh vỡ nhỏ ra. Bác sĩ yêu cầu Trúc ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi cho kĩ càng. Sáng hôm sau Trúc được chuyển qua phòng hồi sức. Cả đêm mẹ đã ở lại với Trúc nên bố vào thay cho mẹ về nghỉ ngơi. Bố đỡ Trúc dậy rồi ra ngoài đi kiếm chút gì đó cho Trúc ăn sáng. Bố vừa đi ra khỏi thì cánh cửa phòng lại bật mở. Trúc nhìn ra phía cửa, rồi cứ nhìn thẳng vào người đang mỉm cười tiến về phía Trúc.