Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 58 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Mặt trời hôm nay không tính lớn, nhưng độ ấm trong không khí vẫn rất là cao. Người hầu thấy thế nhanh chóng lắp ô che nắng, lại mang ra thêm một cái bàn nhỏ, mặt trên sắp xếp đầy thức uống lạnh và điểm tâm ngọt, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Ông nội Lục ngồi dưới ô che nắng, che kín nếp nhăn già nua, một bàn tay to cầm một cần câu cá chuyên nghiệp khá là đắc tiền. Ông hơi hơi híp mắt, ánh mắt sắc nhọn dừng ở mặt hồ, biểu tình lại là thoải mái ung dung, chỉ chờ con cá cắn câu. Lúc còn trẻ khi ông đã bắt đầu câu cá, chưa từng nghỉ ngơi. Hiện giờ tuy rằng già rồi, kỹ thuật câu cá cũng lên cấp, không ai rõ ràng hơn ông, nên dùng phương pháp nào câu được cá trong thời gian ngắn nhất. Thật ra thứ này chẳng khác nào mạt chược, câu càng nhiều, càng nghiện. Bỗng nhiên, khóe mắt liếc thấy hình ảnh cách đó không xa, ông nội Lục hừ lạnh một tiếng thật mạnh mang theo âm điệu khinh thường. Bên kia, Tống Thanh Uyển và cô bé loli đang được người hầu hướng dẫn cách câu cá, cũng có ô che nắng, nhưng không có bàn nhỏ đầy nước uống lạnh và điểm tâm. Hai người ngồi ở ghế trên, rút từ trong bao ra cần câu dài ơi là dài, đặt bên cạnh bờ hồ, cũng chuẩn bị bắt đầu câu cá. Tư thế đó, vừa thấy là biết không phải dân chuyên nghiệp. Ông nội Lục khó tránh khỏi khịt mũi coi thường, gương mặt già nua lộ ra tràn đầy khinh thường và trào phúng. Đàn bà chính là đàn bà, nhìn tướng tá là biết không câu được thứ gì rồi! Ngồi đó cũng chỉ tổ tống cổ thời gian mà thôi. Quả thực là lãng phí một hồ cá của ông. Hiện tại, tâm trạng của ông nội Lục giống như thật vất vả mua một chai rượu vang đỏ gần trăm tuổi, sang quý, tinh khiết và thơm ngon, vốn nên tinh tế nhấm nháp, lại bị Tống Thanh Uyển và con nhóc miệng còn hôi sữa kia ừng ực uống như Trư Bát Giới. Nhìn bọn họ làm dáng như vậy, ông lại bắt đầu khó thở lại đau lòng đám cá nhà mình. Nhưng giây tiếp theo, ông đã bị vả mặt bốp bốp bốp. Chỉ thấy bên kia vừa mới thả cần câu xuống, đã truyền đến giọng Tống Thanh Uyển kinh hỉ lại hưng phấn: “Lê Lê! Mau mau! Thùng! Giật giật kìa, cần câu động, khẳng định là cá cắn câu rồi.” Ông nội Lục: “…” “Mình giỏi quá! Là một con cá rất to!” Một mình Tống Thanh Uyển kéo không nổi, kêu hai người hầu lại phụ một tay mới có thể kéo con cá kia lên bờ được. “Lê Lê, thùng đâu, thùng cá ở đâu?” Cô bé ôm thùng cá cao to gần bằng người bé, nghiêng ngả lảo đảo, bộ dáng đáng yêu chết được chạy chậm lại: “Cô, con tới rồi, thùng cũng tới rồi, cô mau đặt cá cá vào bên trong đi, thoạt nhìn nó thật sự rất khó chịu.” Chẳng sợ khoảng cách cách xa như vậy, ông nội Lục vẫn là có thể nhìn thấy rõ ràng, con cá kia đúng thật là rất lớn. Sắc mặt ông nội Lục nặng nề quay đầu, nhưng vẫn là khinh thường hừ lạnh một tiếng. Hừ, bất quá là may mắn thôi, nói không được cái… “Á, Lê Lê, nhanh đi con, cần câu của con cũng động kìa, khẳng định lại có cá cắn câu!” Ông nội Lục: “…” “Trời! Con này còn lớn hơn con vừa rồi nữa!” Tống Thanh Uyển mỉm cười, giọng hét lan truyền tới tận bên kia. “Hôm nay cô cháu mình thật là may mắn.” Ông nội Lục: “…” ***** Không đến nửa tiếng, Tống Thanh Uyển và Lục Lê câu tràn đầy hai thùng cá. Cơ hồ là vừa thả mồi câu xuống đã có cá cắn câu. Phía bọn họ rất là náo nhiệt, thường xuyên tìm người giúp kéo cá lên, so sánh với bên tự xưng là tuyển thủ câu cá chuyên nghiệp, thì có vẻ yên lặng hơn rất nhiều… Nửa tiếng trôi qua, ông cũng chỉ câu lên một con cá bé tí, còn chưa to bằng ngón tay. Mặt ông nội Lục hoàn toàn đen rồi. ******** Tống Thanh Uyển và cô bé loli câu đã tay, đầy hai thùng to, cũng không tính toán lại câu tiếp. Hai cô cháu ghé vào bên thùng, đếm từng con một, hết nửa ngày, cô bé loli nâng lên đôi mắt sáng lấp lánh, vươn tay nhỏ chỉ vào thùng cá to. “Cô, chúng ta câu được chín con cá to ơi là to! Thật là nhiều nha!” Tống Thanh Uyển mỉm cười, còn chưa kịp trả lời, thì nhìn thấy ông nội Lục cầm cần câu, sắc mặt nặng nề đi về phía bọn họ. Hết chương 58