Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 57 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Cô bé loli rất nghe lời ba. Nói muốn chơi chung với ông cố nội, thì nhất định sẽ chơi chung với ông cố nội! Bé chính là một em bé ngoan! Cơ thể nho nhỏ của bé ngồi xổm ở cảnh bờ hồ, sườn mặt trắng nõn mũm mĩm, còn mang theo hơi sữa, lông mi thật dài chớp chớp, đáng yêu lại xinh đẹp, giống một Tinh Linh không rành chuyện đời. Ông nội Lục hoàn toàn không cảm thấy cô bé đáng yêu, ngược lại cảm thấy cô bé quá dính người, đuổi như thế nào cũng không đi, còn nói nhiều, quả thực phiền muốn chết. “Chơi cái rắm! Ông không cần con chơi chung! Một mình ông cũng có thể chơi vui.” Ông nội Lục phẫn nộ, ông ngồi ghế trên chuyên dùng để ngồi câu cá, trong tay cầm cần câu chuyên nghiệp, toàn thân rơi vào trình trạng có thể tùy thời phát điên. Nếu không phải sợ thằng nhóc Lục Quân Hàn tới kiếm chuyện với ông, mà con nhóc này lại là cháu cố gái ruột thịt của ông, thì ông đã sớm một chân đạp con bé vào trong hồ, xong hết mọi chuyện, rảnh tai! Thấy cô bé vẫn là không chịu đi, ông tức giận, quay đầu lại giận dữ gầm lên: “Con nhóc kia, nghe không hiểu tiếng người sao? Ông kêu con cách ông xa một chút, cách ông xa một chút, nghe không hiểu sao? Con nhìn kia, cá của ông đều bị con dọa chạy! Con ở lại đây ông còn câu như thế nào nữa hả?” “Ông cố nội, cá cá là do chính ông dọa chạy, không phải Lê Lê làm đâu nha, ông không thể oan uổng người ta.” Cơ thể nho nhỏ ngồi xổm xuống bờ hồ, giơ tay che lại lỗ tai nhỏ, ngưỡng gương mặt nhỏ mũm mĩm trơn bóng nhìn ông, giọng trẻ con mềm mại vang lên. “Con!” Ông nội Lục tức đến trực tiếp ngồi bật dậy, ông bước qua lại vài bước, cố gắng hít sâu vài hơi, bình phục lại tâm trạng, cầm lấy cần câu và ghế dựa, tức muốn hộc máu xoay người đi. “Được! Con không đi đúng không? Ông đi!” “Ông cố nội, ông đừng đi bậy, bằng không ba tới sẽ tìm không thấy chúng ta…” Cô bé loli thấy ông nổi giận đùng đùng đi rồi, chạy nhanh từ trên mặt đất đứng dậy, đang muốn đuổi theo, bỗng dưng quay đầu nhìn thấy một người đàn ông cao to đang đi tới phía mình. Bé dừng lại bước chân, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên sáng lên, bóng dáng nho nhỏ bay thẳng nhào vào người kia, tay nhỏ ôm lấy chân anh, ngưỡng đầu, ngọt ngào mềm mại kêu: “Ba!” Lục Quân Hàn hơi hơi khép hờ mắt, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, đôi mong cong thành độ cong tuyệt đẹp, giọng trầm trầm “Ừ” một tiếng. Lúc này, cô bé như là nhớ tới chuyện gì, tay nhỏ lôi kéo ống tay áo ba mình, muốn kéo anh đi đâu đó, hai má bé đỏ đỏ hồng hồng, vội vàng nói: “Ba, ông cố nội, ông cố nội đi qua bên kia rồi…” “Không sao, đừng để ý đến ông.” Nói xong, Lục Quân Hàn từ trong tay người hầu tiếp nhận cần câu cá, híp mắt nhìn bé, cong môi nói: “Muốn câu cá không?” “Dạ, muốn!” Cô bé lập tức đứng thẳng tắp, đôi mắt còn sáng hơn ngôi sao trên bầu trời: “Ba muốn dạy con câu cá ạ?” “Ta tìm người dạy nhóc.” Nhìn thấy con nhóc của cô bé ảm đạm dần xuống, người đàn ông dừng một chút, khép hờ mắt nhìn thứ trong tay, lại nói: “Ba chục phút, sau khi làm xong việc, ta sẽ trở về.” “Đến lúc đó ba sẽ tới dạy con sao?” Đôi mắt cô bé lại sáng lên. “Ừ.” Giọng Lục Quân Hàn thanh lãnh nói: “Nhóc tự mình chơi trước đi.” Cô bé nhận cần câu cá từ trong tay ba mình, thứ này còn dài, cao hơn cả bé, trong ánh mắt bé lộ ra sung sướng: “Dạ! Vậy ba nhất định phải nhanh trở về đó, Lê Lê chờ ba!” Nhìn cô bé vui như vậy, Lục Quân Hàn không khỏi hơi hơi cong cong môi: “Ừ.” ****************** Ông nội Lục đi đến phía bờ hồ bên kia, ngồi xuống bắt đầu thả cần câu cá. Bên cạnh không có con nhóc kia ồn ào nhốn nháo, bên tai rất thanh tịnh, cả người có thể nói là thể xác và tinh thần đều thoải mái! Hết chương 57