Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 56 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Tống Thanh Uyển đơn giản cảm thấy, đây là trùng hợp. Nhưng nghe Lục Quân Hàn nói như vậy, bà mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Đúng vậy. Tuy rằng bảo vệ khu dinh thự nhà họ Lục rất nhiều, hệ thống phòng trộm vô cùng tốt, ngay cả muỗi khó bay vào. Nhưng nếu ông nội Lục thật sự muốn trộm văn kiện bí mật của Lục thị, thì sao không cho thuộc hạ thuộc bộ đội đặc chủng đến, chỉ là trộm một phần văn kiện mà thôi, đây không phải là nói chơi. Nhưng ông cố tình không làm vậy, ngược lại còn tự tìm đường chết, từng chút một đẩy người cho thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn này xử lý, như là sợ thằng nhóc thúi này không biết những người đó là người của ông vậy. Hiện giờ, một phần người trong công ty, còn chưa đến phân nửa đều là người của ông nội Lục, ngàn dặm tặng người, đưa người tìm đường chết, chuyện này không thể nói không liên quan gì đến ông nội Lục. Tống Thanh Uyển xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Để cô bình tĩnh chút, thì ra ông gì đó đã sớm muốn rời khỏi tập đoàn, mệt cô còn tưởng rằng ông già đó mỗi ngày đều tìm con gây chuyện là muốn rèn luyện con chứ!” Rốt cuộc ông già kia thờ cúng giáo dục đòn roi máu me, binh lính thủ hạ của ông chính là được ông dạy dỗ huấn luyện như địa ngục, chỉ người còn sống sót mới trở thành linh đặc chủng. Không chỉ có mình bà suy nghĩ như vậy, mà những người khác đều cảm thấy như thế. Rốt cuộc hai ông cháu nhà này đấu quá chân thật, bộ dáng lạnh lùng độc ác vô tình của ông nội Lục nhìn giống như là muốn nuốt, chiếm trọn Lục thị. Không trách bọn họ hiểu sai. Tống Thanh Uyển cau mày, lại hỏi: “Nếu như vậy thì gần đây còn bận cái gì, ngay cả bóng người cũng không thấy.” Lục Quân Hàn hút một hơi thuốc lá, không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Tuy đã xử lý gần hết người của ông già đó trong tập đoàn, nhưng trên tay ông ta còn giữa không ít cổ phần cùng sản nghiệp…” Tống Thanh Uyển: “…” Hiển nhiên, thằng nhóc thúi này là cảm thấy ông nội Lục cho nó còn chưa đủ, còn muốn bắt ông già đó giao hết toàn bộ quyền lợi, thế lực ra. “Đừng mơ nữa con, ba không có khả năng giao hết cho con.” Tống Thanh Uyển lắc lắc đầu, nói tiếp: “Con không phải không biết rỏ tính tình của ba, ba coi trọng quyền lợi hơn bất kỳ một ai. Vừa rồi có thể cho con 9% cổ phần, cô đã cảm thấy hiếm lạ. Nếu không phải tình huống không cho phép, cô thật đúng là muốn nhìn thử xem mặt trời hôm nay có phải một từ phía tây hay không?!” “Cho con 9% cổ phần? Nghĩ quá nhiều rồi.” Con nhóc đen nhánh của Lục Quân Hàn sâu thẳm, sườn mặt lạnh lùng lại lạnh nhạt, cong môi nhàn nhạt châm chọc nói: “Cô thật sự nghĩ ông già đó bị lú sao? Ông ta khôn khéo lắm, cho dù ông ta không tặng con 9% này, thì sáng ngày mai con cũng có thể đoạt lấy được, ông ta giữ không được.” Cho nên, ông già đó sớm biết rằng số cổ phần này giữ không được, dứt khoát lên tiếng tặng cho thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn này, còn có thể đổi được thằng nhóc thúi ngủ lại một đêm. Tính tính như thế nào cũng thấy ông ta lời to, thật đúng là cáo già giảo hoạt. Tống Thanh Uyển: “…” Bà trước sau cảm thấy, bà và hai ông cháu này chưa bao giờ sống chung một thế giới. Hai người đấu nhau như núi lửa phun trào, bà ở bên cạnh nhìn mà ngu người. “Cho nên, mấy ngày này con bận vụ 9% cổ phần này?” Sau khi Tống Thanh Uyển biết từ đầu đến cuối, đương nhiên đứng về phía Lục Quân Hàn, bà cong cong môi, đấm nhẹ ngực Lục Quân Hàn: “Được lắm, thằng nhóc thúi này, nhìn không ra tới con lợi hại như vậy, ngay cả cổ phần trên tay ông già đó con đều có thể đoạt lấy tới.” Nói xong, bà dừng một chút, nhìn về phía nơi xa, bóng dáng ông nội Lục ngay thẳng, giọng thanh lãnh khẽ thở dài: “Nhưng mà, sau lần này, khẳng định ba sẽ có phòng bị, chỉ sợ số cổ phần còn lại không dễ dàng lấy như vậy.” Con nhóc Lục Quân Hàn càng thâm sâu, gương mặt sắc bén lại thâm thúy, khép hờ mắt hút một hơi thuốc lá, không nói chuyện. *************** Bên này, sau khi ông nội Lục vô cùng giận dữ, sắp phát điên gầm lên. Lê Lê bé bỏng nâng lên tay nhỏ trắng trẻo mềm mại, xoa xoa hai tai bị chấn động. Rồi sau đó, bé chớp mắt to sáng ngời, lắc lắc đầu, giọng trẻ con ngoan ngoãn: “Ông cố nội, Lê Lê không đi, ba kêu con tới chơi chung với ông!” Hết chương 56