Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 55 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Gương mặt đẹp trai như thượng thần của Lục Quân Hàn vẫn lạnh nhạt đến cực điểm, đều thờ ơ với bất kỳ thứ gì, cũng không có hứng thú với chuyện bà sắp nói. Thằng nhóc thúi này rất giống anh hai, tính tình cũng thúi không kém, không nhìn kỹ, bà thật sự tưởng anh hai đã sống dậy. Tống Thanh Uyển dừng một chút, tiếng nói vẫn thanh lãnh như ngày thường, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một hoài niệm quá khứ. “Khi đó, cha mẹ con xảy ra tai nạn xe, cô thì ở nước ngoài tiến tu, tin tức không thông, sau đó là ba cho người nói tin tức này với cô, cũng là ba kêu cô trở về giành quyền nuôi dưỡng hai đứa …” Người đàn ông mặt không cảm xúc cắt ngang lời của bà: “Việc này con biết.” “Nhưng ba không cho cô nói …” Tống Thanh Uyển đột nhiên dừng lại, khiếp sợ nhìn anh: “Con… Con biết?” “Ừ.” Lục Quân Hàn lạnh nhạt nhướng mày. “Bằng không cô cho rằng tại sao con lại quay trở lại nơi này?” Lục Quân Hàn mang thù như vậy, nếu ông nội Lục thật sự tuyệt tình không muốn nhận nuôi anh và Lục An Nhiên, cũng hoàn toàn không màng bọn họ sống chết, đừng nói quay trở lại nhà chính, ngay cả mặt ông nội Lục, anh cũng sẽ không gặp. Ngược lại còn sẽ đuổi tận giết tuyệt ông nội Lục. Sao có thể chịu đựng ông nội Lục liên tiếp gây chuyện ở Lục thị! Bà không bình tĩnh, há miệng thở dốc: “… Con làm sao mà biết được? Ba nói cho con?” Được lắm đó, ông già thúi này, lúc đó sống chết không muốn bà nói ra, muốn im lặng nuốt bí mật này. Hiện tại lại tự mình nói ra trước. Người tốt là ông làm, bà trở thành người xấu... “Cô thấy có khả năng?” Tầm mắt lạnh nhạt của Lục Quân Hàn liếc bà. “Cô…” Đúng lúc này, phía hồ nước truyền đến âm thanh tức giận của ông nội Lục: “Con nhóc kia, sao con nói nhiều vậy, im miệng cho ông!!!” Dù cách xa như vậy, nhưng vẫn có thể nghe ra, ông nội Lục đã sắp phát điên: “Nhanh lăn cho ông! Ông không cần con ở đây! Cách ông xa một chút! Xa thêm chút nữa!!! Cá của ông đều bị con dọa chạy hết rồi kia!” Tống Thanh Uyển: “…” Đúng thật là không có chuyện đó. Ông già này trời sinh không thích đi con đường dịu dàng ấm áp, đừng nói là kể việc này cho Lục Quân Hàn. “Con tự mình tra.” Lục Quân Hàn khép hờ mắt, rút bật lửa, châm điếu thuốc, không bao lâu, luồng khói màu trắng mơ hồ xuất hiện trước gương mặt lạnh lùng sắc bén: “Sau khi phát hiện ông nội đối nghịch với mình, con đã bắt đầu hoài nghi.” Lấy thực lực hiện tại của Lục Quân Hàn, muốn tra một chuyện cũ năm xưa cũng không khó khăn gì mấy. Tống Thanh Uyển lại ngốc ngốc: “Không phải… Chỉ như vậy thôi mà con đã hoài nghi?” Lục Quân Hàn hút một ngụm, im lặng nhìn bà. Ánh mắt kia… Nhìn Lê Lê… Í, không, giống như nhìn một ngườ thiểu năng trí tuệ vậy. Tống Thanh Uyển: “…” Thật ra bà không thích làm ăn buôn bán, cũng không hiểu biết âm mưu quỷ kế trên trường thượng. Lúc đó, nếu không phải ông nội Lục ngầm giúp đỡ, chỉ dựa vào một mình bà, không quyền không thế… Chỉ sợ Lục thị đã sớm bị những cổ đông khác nuốt mất. Trước lúc anh hai xảy ra tai nạn xe, bà đang ở nước ngoài tiến tu chuyện về hội họa, bà muốn trở thành một họa sĩ lớn, tràn ngập đầu óc đều là chủ nghĩa lãng mạn. Tuy rằng hiện giờ đã thành giám đốc Tống, nhưng nói về thủ đoạn thương trường cùng trình độ nhạy bén, bà thua xa anh hai và Lục Quân Hàn. Quả nhiên, tất cả người nhà họ Lục đều là một đám biến thái, trừ đám ăn bám kia! “Nhìn cái gì mà nhìn, thằng nhóc thúi! Cô tốt xấu gì cũng là cô của con.” Tống Thanh Uyển tức phun lửa: “Ít nhất chừa chút mặt mũi cho cô mày! Nói nhanh lên, con làm cách nào phát hiện được? Tại sao cô lại không biết?” Lục Quân Hàn thu hồi tầm mắt nhàn nhạt, run rớt tàn thuốc, lạnh nhạt nói: “Tất cả thủ hạ của ông nội đều có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, do một tay ông dạy ra. Nhưng mỗi lần tới trộm văn kiện, đều là người của công ty, những người này một là phần tử phản bội Lục thị, một là gián điệp bị người khác nhét vào, tất cả bọn họ đều là người con muốn diệt trừ, là con người đều sẽ cảm thấy kỳ lạ.” “…” Không, cô mày không cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào hết á con!!! Khoan! Nó nói là con người?!!! Vậy chẳng lẽ mình không phải người sao?!!! Thẳng cháu mất dạy! Hết chương 55