Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 54 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Ông nội Lục hừ lạnh một tiếng: “Tao thấy mày không muốn ngồi chung với ông già sắp xuống lỗ này thì có!”
Lục Quân Hàn mặt không cảm xúc: “Ông chỉ muốn tìm một người ngồi câu chung đúng không?”
Thấy thằng cháu đích tôn đã buông lỏng, ông nội Lục hiếm khi hòa hoãn gương mặt: “Đương nhiên! Bằng không mày tưởng cái gì?”
Mặc kệ người bên ngoài đồn ông máu lạnh vô tình bao nhiêu, thì cũng là lúc tuổi trẻ, hiện giờ người già rồi, chung quanh không có một ai nói chuyện phiếm, tóm lại có hơi tịch mịch.
Lục Quân Hàn cũng mặc kệ ông có tịch mịch hay không, dù sao anh rất bận, cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy thứ câu cá nhàm chán vô ý nghĩa này.
Vì thế, nhàn nhạt nói: “Con đề cử một người với ông.”
Ông nội Lục thực cảnh giác: “Ai? Tao không thích ngồi chung với bọn người hầu! Bọn họ ngồi bên cạnh trừ bỏ giả vờ làm người câm chính là giả vờ làm người điếc, nói thì cung cung kính kính, sợ sợ sệt sệt, không thú vị, còn không bằng tao ngồi câu một mình!”
“Không phải người hầu.”
“Vậy là ai…”
Lục Quân Hàn đẩy cô bé trong lòng ngực ra tới: “Con bé.”
Đối diện với đôi mắt to thanh triệt vô tội của cô bé, sắc mặt ông nội Lục lại không được tốt: “Con nhóc này? Nó biết câu cá là gì mà mày đề cử.”
Lục Quân Hàn nhàn nhạt liếc ông: “Không phải ông nói chỉ tìm người ngồi câu cá chung sao?”
“…”
“Con bé rất ổn, cũng sẽ không giả người câm.”
Lục Quân Hàn nhướng mày, hiếm khi hơi hơi mỉm cười: “Ông sẽ không tịch mịch.”
“…”
Ông nội Lục vừa thấy biểu tình kia của thằng cháu mất dạy của mình là biết không có chuyện gì tốt, nổi giận đùng đùng vẫy vẫy tay: “Thôi thôi, mày và cha mày giống y nhau, đều là lòng lang dạ sói! Mày không câu với ông, cùng lắm thì ông tự ngồi một mình.”
Nói xong, ông nội Lục ôm thùng cùng câu cá và cần câu tức giận đi rồi.
Tống Thanh Uyển nhìn bóng dáng ông nội Lục, cảm khái thở dài: “Lần này trở về, cô mới phát hiện, ba thay đổi thật nhiều, cũng dễ giận lẫy…”
Lục Quân Hàn lại ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu kêu cô bé đi tìm ông cố nội chơi.
“Vậy đợi lát nữa ba sẽ đến tìm con sao?” Cô bé loli thực không thể rời khỏi ba mình.
“Ừ.”
“Thật ạ?”
Cô bé không ngờ ba lại dễ dàng đồng ý như vậy, còn chưa kịp vui mừng, thì nhìn thấy ba mình nhướng mày nói: “Giả. Đợi lát nữa ta về nhà luôn, không mang theo nhóc.”
Cô bé lập tức vẻ mặt ủy khuất, hốc mắt lại đỏ.
Tống Thanh Uyển thật sự bất đắc dĩ, đau lòng ôm lấy Lục Lê, nhìn Lục Quân Hàn hết chỗ nói: “Ngày nào con không chọc con bé khóc con chịu không nổi hả?”
Lục Quân Hàn cong cong môi mỏng: “Sao con biết con bé yếu đuối dễ khóc như vậy!”
Tống Thanh Uyển trừng anh, nhỏ giọng an ủi cô bé: “Lê Lê, đừng khóc mà con, ba con lừa gạt con đó, ba sẽ không bỏ con lại đâu…”
“Thật vậy ạ?” Cô bé nâng lên đôi mắt đỏ đỏ, nhìn rất đáng thương.
“Thật sự thật sự!”
Tống Thanh Uyển nhìn mà đau lòng: “Không tin con hỏi ba con đi.”
Cô bé nước mắt lưng tròng nhìn ba mình: “Ba…”
“Thật sự.”
“Yên tâm, ta sẽ không bỏ nhóc.”
Lục Quân Hàn cúi đầu nhìn di động, thất thần dỗ bé: “Sau này ta bảo đảm đi WC, tắm rửa đều mang theo nhóc, như vậy được chưa?”
Tống Thanh Uyển: “…”
Lê Lê: “…”
Lục Quân Hàn nâng lên mí mắt: “Còn khóc?”
“…”
Cô bé loli biết ba đang chọc mình, chu miệng nhỏ, chân nhỏ hung hăng dẫm lên bàn chân ba mình, sau đó hừ một tiếng: “Ba hư.”
Nói xong, đi một mạch, không thèm quay đầu lại, chạy đi tìm ông cố nội chơi.
Tống Thanh Uyển nhìn cô bé chạy tới bên cạnh ông nội Lục, lúc này mới thu hồi tầm mắt. Quay đầu nhìn Lục Quân Hàn, nhớ đến thái độ lạnh nhạt vừa rồi của anh. Sợ anh có ngăn cách với ông nội Lục.
Bà cẩn thận dùng từ, không biết có nên nói chuyện kia ra hay không?!!!
Nhưng và sợ lần này không nói, sau này sẽ không có cơ hội nói, cuối cùng vẫn là khẽ thở dài: “Thật ra, có chuyện này, cô chưa nói cho con biết…”
Hết chương 54
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
68 chương
4 chương
57 chương
337 chương
103 chương
75 chương
46 chương
13 chương
88 chương