Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 49 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Trước lúc ông nội Lục kết hôn, vì giải quyết nhu cầu sinh lý, trong quân có một tình nhân cố định, người này chính là Lưu Tuệ Lan. Lưu Tuệ Lan là quân y, đã từng cứu ông nội Lục không ít lần, vì nguyên nhân đó mà hai người cặp với nhau. Nhưng đáng tiếc, gia thế Lưu Tuệ Lan không cao, căn bản không xứng với ông nội Lục, chứ đừng nói đến gả vào nhà họ Lục. Đương nhiên là ông nội Lục chưa từng nghĩ tới cưới bà ta, trước lúc đến với nhau, ông đã nói rõ ràng, chỉ xem bà ta là công cụ tiết dục, không thể có danh phận. Ở trong mắt ông nội Lục, tiền, quyền, lợi ích… Thậm chí là dòng họ, vĩnh viễn đều quan trọng hơn so với đàn bà. Ôn Uyển Uyển là vợ của ông nội Lục, cũng chính là bà nội của Lục Quân Hàn, là chân chính thiên kim tiểu thư quý tộc nhà giàu, hai người đến với nhau bằng con đường liên hôn cũ rích. Ông nội Lục vô cùng xem trọng sự nghiệp, là điển hình kẻ nghiện công việc. Đoạn thời gian đó rất bận, nên ông nội Lục hàng năm không về nhà là chuyện bình thường. Sau khi Ôn Uyển Uyển sinh đứa con trai đầu lòng, bên cạnh không ai chăm sóc, buồn bực không vui, lại bị ung thư, sống không đến mấy năm thì buông tay qua đời. Mấy năm đó, ông nội Lục cũng không tái giá, càng không liên lạc gì với Lưu Tuệ Lan, ai ngờ trong một lần dự tiệc đầy tháng, không biết là ai chuốc thuốc, ông nội Lục tỉnh lại thì thấy hai người trần truồng nằm ở trên một cái giường. Sau đó Lưu Tuệ Lan mang thai. Chờ ông nội Lục phát hiện thì đã sinh ra tới, là một đứa con trai, dù muốn phá cũng không được. Dù sao cũng là con của mình, không thể lưu lạc ở bên ngoài, hơn nữa lúc này là thời điểm mấu chốt, ông không thể làm hỏng thanh danh của mình. Ông nội Lục không còn cách nào đành mang đứa trẻ về nhà họ Lục. Mà  Lưu Tuệ Lan lại đến tận đơn vị đau khổ cầu xin, cho nên Lưu Tuệ Lan cũng vào ở trong nhà họ Lục, hai mẹ con trở thành người không danh không phận trong nhà họ Lục. Ông nội Lục không ghi tên đứa trẻ này vào gia phả, cũng như hộ khẩu gia đình, xem Lưu Tuệ Lan như người ở. Sau chuyện này, ông nội Lục làm phẩu thuật thắt ống dẫn tinh, cũng không chạm vào người phụ nữ nào. Lưu Tuệ Lan theo ông nội Lục mấy chục năm trời, cũng không có một danh phận, con cháu bà ta cũng không nằm trong hộ khẩu gia phả. Ông nội Lục nói, chỉ có huyết mạch của ông và Ôn Uyển Uyển mới là con cháu của dòng họ Lục, mới đủ tư cách kế thừa gia sản của ông, những tư sinh tử khác ông sẽ cho tiền hàng tháng, còn lại đừng mơ. Nhưng từ sau khi mẹ con Lưu Tuệ Lan vào nhà họ Lục thì quan hệ giữa Lục Khải Đông và ông ta bắt đầu chuyển biến xấu. Gia tộc Ôn Uyển Uyển nhiều thế hệ đều kinh doanh, Lục Khải Đông chán ghét cha mình, vì tưởng nhớ mẹ nên anh từ bỏ kế thừa địa vị trong quân doanh của ông, ngược lại tự tay sáng lập tập đoàn Lục thị. Càng ngày mối quan hệ giữa hai cha con càng căng, đương nhiên trong đó không thể thiếu Lưu Tuệ Lan châm ngòi. Rốt cuộc gia sản của ông nội Lục nhiều như vậy, nếu Lục Khải Đông không được thương yêu, chẳng khác nào ngày lành của con trai bà ta đã đến. Nhưng Lưu Tuệ Lan làm không nhận, còn làm bộ tất cả là vì Lục Khải Đông. Cho nên Tống Thanh Uyển cực kỳ chán ghét bộ dáng làm bộ làm tịch của bông thọ trắng Lưu Tuệ Lan. Mỗi lần nhìn thấy bà ta, đều châm chọc khinh bỉ. Mấy năm nay bà không trở về nhà chính, nguyên nhân ngoại trừ sợ ông nội Lục, còn lại là vì ghê tởm Lưu Tuệ Lan, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Lục Quân Hàn nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp làm lơ Lưu Tuệ Lan, ngậm kẹo sữa trong miệng, trực tiếp nhìn vào mặt ông nội Lục, lạnh nhạt hỏi: “Tìm tôi chuyện gì?” Lưu Tuệ Lan mặt lộ vẻ xấu hổ, cũng không biết làm thế nào cho đúng. Thấy anh làm ra bộ dáng này, ông nội Lục không vui ra mặt: “Bà Lưu đang nói với mày đó! Mày không nghe thấy?!” Lục Quân Hàn không nói hai lời, bật đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu ông không có chuyện gì, tôi đi.” “Ngồi xuống!” Ông nội Lục nhìn thằng cháu trai này của mình, thật là vừa yêu lại vừa hận. Sau khi cha nó xảy ra chuyện, xuất phát từ một vài nguyên nhân đặc thù, ông không thể nhận nuôi anh em tụi nó, thời gian dần trôi qua, Lục Quân Hàn cũng rất ít lui tới với ông, ngày thường nếu không phải ông kêu lên, thì thằng nhóc thúi này sẽ không trở về thăm ông. Ông khụ một tiếng thật mạnh, tầm mắt như có như không đảo qua cô bé loli đang ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh Lục Quân Hàn, uy nghiêm nói: “Ông nghe nói gần đây mày có nhận về một đứa con gái.” “Không liên quan gì đến ông.” “Cái gì kêu không liên quan gì đến tao!” Lão gia tử nặng nề nói: “Tao chính là ông cố nội của con bé, tuy rằng con gái vô dụng không làm nên tích sự gì, nhưng tốt xấu cũng là đứa bé đầu tiên của mày…” Lục Quân Hàn mặt không cảm xúc từ trên sô pha đứng dậy, cái gì cũng không nói, lạnh mặt xoay người đi. “Đợi đã! Mày quay lại đây cho tao!” Ông nội Lục suy nghĩ một chút,thái độ mềm xuống, nói: “Chỉ cần hai cha con ở lại đây một đêm, ông có thể trích 5% cổ phần Lục thị cho con!” Lục Quân Hàn còn chưa nói nào, Lưu Tuệ Lan đã sợ hãi hét lên: “Ông điên rồi?! 5% cổ phần lận đó!” “Thứ đàn bà như bà biết cái gì!” Ông nội Lục nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cổ phần của tôi, tôi muốn sử dụng như thế nào là chuyện của tôi, bà là thứ gì mà ở đây xen mồm vào?” Lưu Tuệ Lan biết ông đã tức giận, trong lòng lộp bộp, ấp úng cười mỉa: “Tôi, tôi không phải có ý này, tôi chỉ là bị dọa thôi…” Hết chương 49