Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 48 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chẳng sợ hôm nay ông chỉ mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, nhưng toàn thân đều lộ ra khí thế của người ngồi ở địa vị cao.
Thậm chí đến tận bây giờ Tống Thanh Uyển vẫn còn rất sợ ông nội Lục.
Không chỉ là bởi vì thủ đoạn của ông ta quá tàn nhẫn, mà con người cũng quá mức máu lạnh vô tình, làm người sợ hãi, càng là bởi vì, bà cũng không phải là con ruột của ông ta.
Cho nên, mỗi khi nhìn thấy ông nội Lục, bà đều không thể tỏ ra thân thiết được. Mỗi khi bà đối mặt với ông nội Lục đều giống như cấp dưới báo cáo với lãnh đạo, ông nội Lục nói một, bà tuyệt đối không dám nói hai.
Lục Khải Đông là anh nuôi của Tống Thanh Uyển, cũng là cha Lục Quân Hàn, mang bà vào nhà họ Lục.
Năm Lục Khải Đông mười tuổi, đi công viên giải trí chơi ngẫu nhiên gặp Tống Thanh Uyển bị cha mẹ vứt bỏ, khi đó Tống Thanh Uyển mới năm tuổi, không có cha mẹ, bà căn bản là sống không nổi.
Ông không đành lòng, lúc này mới xin ông nội Lục nhận nuôi.
Con người của ông nội Lục vốn trọng nam khinh nữ, mà bà lại không phải con ruột của ông ta, nên ông ta càng chướng mắt bà. Nếu không phải ông vẫn luôn cầu xin, chỉ sợ bà còn chưa vào được nhà họ Lục, đã sớm chết ở bên ngoài.
Cho nên, nghe nói anh trai xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, Tống Thanh Uyển không chút suy nghĩ, từ bỏ việc học ở nước ngoài, một lần nữa học tập kinh doanh, lẻ loi một mình nuôi nấng hai đứa con của anh trai.
Khi còn nhỏ, ông ta chướng mắt bà, ngẫu nhiên còn nói mấy câu lạnh như băng, không có bất kỳ cảm tình, giống như nộc độc của rắn.
Bà sợ ông nội Lục, sợ muốn chết, trừ bỏ anh trai, hẳn là sẽ không có một đứa trẻ nào không sợ một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn đến như vậy.
Tóm lại, bà nhìn thấy ông nội Lục giống như chuột nhìn thấy mèo, có thể trốn cứ trốn.
Cũng may ông nội Lục cũng không muốn nhìn thấy bà, hơn nữa thời gian ông ta ở nhà cũng rất ít, nhờ vậy mà bình an sống tốt hơn mười mấy năm.
Sau khi bà trường thành, bà dọn ra ngoài ngay lập tức, cho nên càng ít giao lưu với ông nội Lục, nhưng hình tượng lạnh lùng tàn nhẫn đầy uy nghiêm của ông ta vẫn khắc sâu vào tận đáy lòng củ bà.
Tư tưởng của ông nội Lục rất ngoan cố, vô cùng trọng nam khinh nữ, từ trước đến nay chưa từng đối xử dịu dàng với phụ nữ, điều này Tống Thanh Uyển kinh nghiệm đầy mình.
Cho nên, lần này tới nhà chính là vì nghe nói ông già đó chỉ tên muốn Lê Lê lại đây, Tống Thanh Uyển hoảng hốt suốt chặng đường.
Tống Thanh Uyển biết lá gan của cô bé rất lớn, cho nên trước khi đi vào trong, luôn miệng nhắc nhở dặn dò, nhắc con bé lát nữa đừng nói chuyện lung tung, miễn chọc tức ông cố nội.
Cô bé ngây thơ mờ mịt gật gật đầu.
Tống Thanh Uyển thấy bé ngoan như vậy, thở dài, không nói thêm nữa, chỉ kêu Lục Quân Hàn đi ở phía trước. Rốt cuộc thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn này không sợ ông già đó, lấy nó làm tấm mộc là tốt nhất, bà lôi kéo cô bé chậm rì rì đi ở phía sau.
“Mày ăn cái gì trong miệng vậy?” Đôi mắt của ông nội Lục rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra trong miệng Lục Quân Hàn ngậm thứ gì đó.
Lục Quân Hàn ngồi xuống ghế sô pha, biểu tình không thay đổi: “Kẹo.”
Vừa nói ra, trong không khí phảng phất mùi kẹo sữa đầy đáng yêu, người nào đó không thể không nhăn mày.
Ông nội Lục mặt mày nặng nề, giọng nói già nua khỏe mạnh lộ ra tức giận: “Nhanh chóng phun ra cho ta! Cà lơ phất phơ, giống thứ gì!”
Quả nhiên ông ta vẫn là cũ kỹ phong kiến như vậy, âm thanh như sấm sét, Tống Thanh Uyển bị dọa đến trực tiếp thẳng thắn lưng đứng tư thế quân nhân, lại hoảng loạn nhìn cô bé đứng dưới chân.
Biểu tình trên mặt cô bé không có bất kỳ sợ hãi, chỉ là mở to đôi mắt tròn, tò mò nhìn ông nội Lục, hiển nhiên muốn nhìn ba của ba của ba mình, thật nhiều “ba” là người như thế nào.
Tống Thanh Uyển thấy thế nhẹ nhàng thở ra.
“Hừ, ông thật là, Quân Hàn thật vất vả mới trở về nhà một lần, sao ông lại hô to gọi nhỏ với người ta như vậy.”
Đúng lúc này, Lưu Tuệ Lan bưng một dĩa trái cây từ trong phòng bếp ra tới.
Lúc đi ngang qua Tống Thanh Uyển và Lục Lê, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, phảng phất như hai người bọn họ không tồn tại, trực tiếp đặt dĩa đựng trái cây ở trên bàn trà, ngẩng đầu nhìn Lục Quân Hàn dịu dàng tình cảm cười.
“Quân Hàn, đừng thấy ông của con nghiêm khắc với con như vậy, thật ra ông ấy cũng rất quan tâm đến con đó.”
Tống Thanh Uyển nhìn thấy bông thọ trắng này, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Hết chương 48
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
68 chương
4 chương
57 chương
337 chương
103 chương
75 chương
46 chương
13 chương
88 chương