Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 47 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Cuối cùng, người đàn ông dựa vào trên ghế ngồi, “A” một tiếng trào phúng. Tuy chỉ là một chữ ngắn ngủn, nhưng lại tràn ngập châm chọc.
Lục Lê: “…”
May mắn Tống Thanh Uyển không ngồi chung xe với bọn họ, bằng không nhìn thấy bộ dáng đáng ăn đòn này của Lục Quân Hàn, chỉ sợ muốn cầm súng bắn giết thằng cháu trai khốn nạn này ngay tại chỗ.
*****
Tống Thanh Uyển về nhà chính trước hai cha con Lục Quân Hàn.
Nhà chính dòng họ Lục chiếm diện tích đặc biệt rộng lớn. Dinh thự tọa lạc ở phía Đông vùng ngoại thành, phong cách quý tộc Châu Âu, xa xa nhìn lại tỏa sáng lấp lánh giống như hoàng cung.
Xung quanh đều là mặt cỏ, trong sân vườn còn có không ít hồ nhân tạo, đều là ông nội Lục không có việc gì mân mê ra tới.
Lúc một lớn một nhỏ từ trên xe xuống, Tống Thanh Uyển và trợ lý cũng đã ở trong sân chờ bọn họ.
Đúng thật là sắc mặt Tống Thanh Uyển lúc này rất tái nhợt, không có chút nào máu, nhưng nhờ lớp trang điểm đậm nên nhìn không ra.
Trên người mặc một chiếc váy dài màu đen mỏng, làn váy thẳng đến mắt cá chân, dáng người cao thẳng, đứng ở kia giống như nữ thần từ trên cao nhìn xuống, căn bản nhìn không ra hiện tại bà đã hơn bốn mươi tuổi.
Lúc hai cha con đi tới, Tống Thanh Uyển liếc mắt nhìn bọn họ.
Gương mặt đẹp trai chết người của Lục Quân Hàn trước sau như một vẫn đều lạnh nhạt, không có biểu cảm gì, so sánh với cô bé… Nhìn bé có vẻ rầu rĩ không vui.
Tống Thanh Uyển giật mình, bà cong lưng, tay sờ sờ đầu cô bé, từ trước đến nay giọng nói thanh lãnh lúc này lại rất dịu dàng: “Sao nhìn con không vui vậy bé con? Có phải có người ức hiếp con hay không? Con nói cho cô! Cô giúp con đánh người đó!”
Cô bé ôm một bịch kẹo sữa to vào lòng, mặt mũm mĩm đỏ bừng phồng hai má lên, như là đang ngậm vật gì đó, nghe được lời này, tay nhỏ trắng nõn chỉ vào vào người đàn ông đứng bên cạnh, vừa mở miệng nói chuyện, trong miệng tất cả đều là mùi kẹo sữa.
“Ba không cho con ăn kẹo!” Bé tức giận bắt đầu cáo trạng.
“Ba còn mắng con là heo!”
Lục Quân Hàn: “???”
Quả nhiên!
Ánh mắt Tống Thanh Uyển nháy mắt thay đổi, vẻ mặt không vui nhìn Lục Quân Hàn, lạnh lùng nói: “Con cũng thật quá đáng! Lê Lê tốt xấu gì cũng là con gái của con, sao con có thể mắng con bé như vậy? Mắng con bé không phải là đang mắng chính con sao?!”
Lục Quân Hàn: “…”
Cái con nhóc cáo trạng tinh này, hãy đợi đấy!
Nói xong, Tống Thanh Uyển lại lập tức thay đổi biểu tình, vẻ mặt dịu dàng cúi đầu hống cô bé: “Không sao, không sao hết, cho dù Lê Lê nhà chúng ta là heo, thì cũng là một bé heo con xinh đẹp nhất!”
Quả nhiên cô bé lại vui vẻ, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, rồi sau đó, bé từ trong túi lấy ra một đống kẹo đưa cho Tống Thanh Uyển, giọng trẻ con giòn tan: “Cô ăn kẹo!”
Tống Thanh Uyển nhìn bộ dáng đáng yêu tri kỷ này của cô bé, lòng mềm nhũng đến rối tinh rối mù: “Được, được, được, cô ăn, vào nhà sẽ ăn ngay.”
Nói, bỏ kẹo sữa vào túi tiền.
Cô bé loli thấy bà nhận lấy, tâm trạng càng vui vẻ, bé đã sớm quên chuyện xảy ra phía trước, lại lấy ra một đống kẹo, bộ dáng nóng lòng chia sẻ cho ba mình, nâng gương mặt nhỏ mềm mụp tinh xảo của mình lên: “Ba ăn kẹo! Kẹo này ăn rất ngon nha!”
“Không ăn.” Người đàn ông nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh nhạt quay đầu đi, cự tuyệt vô cùng dứt khoát.
Anh chưa bao giờ thích ăn thứ ngọt nị này.
“Ba…”
Cảm xúc của cô bé hạ xuống rõ ràng, lông mi thật dài rũ xuống, cúi đầu rầu rĩ nói: “Kẹo này thật sự ăn rất ngon, con sẽ không lừa gạt ba…”
Bé đã ăn vài viên: “… Thật sự là ăn rất ngon…”
Cô bé nói nói, hốc mắt đỏ lên, giọng trẻ con nghẹn ngào, đôi mắt đen nhánh ngập nước: “… Ba, có phải ba không thích con hay không?”
“Không có.”
“Vậy sao ba không ăn kẹo của con?!” Cô bé loli nước mắt xôn xao rơi xuống.
“Ba chính là không thích con! Ba ghét bỏ người ta, ô huhuhu ~”
Người đàn ông cau mày, biểu tình lạnh băng: “Câm miệng! Nhóc lại khóc thêm thử xem!”
“Ô ô huhuhu ~”
“…”
Cô bé giơ tay dụi mắt: “Oa ô ô ô ô huhuhu ~”
“…”
“Ô ô hu——”
“Câm miệng! Đưa kẹo đây!”
*****
Phòng khách, ông nội Lục đã ngồi sẵn chờ từ sớm kia ngồi.
Ông nội Lục tuổi gần 80, tuổi trẻ hết lòng phục vụ trong bộ đội, tuổi già cũng không quên rèn luyện cơ thể, hiện giờ cơ thể vô cùng khỏe mạnh, không thấy chút già cả yếu ớt nào. Sống lưng thẳng ngồi ở trên sô pha, tóc bạc phơ, gương mặt già nua lộ ra bản khắc nghiêm túc đầy máu lạnh.
Hết chương 47
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
154 chương
28 chương
35 chương
27 chương