Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 25 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Vào lúc những người khác hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, con nhóc Lục Quân Hàn lại sâu thẳm càng chuyển đen. Ánh mắt sâu thẵm gắt gao nhìn chăm chú vào cô nhóc bộ dáng đáng yêu đang thở phì phì xoa eo, như muốn nhìn xem có chút biểu cảm dối trá nào ở trên mặt của bé hay không. … Nhưng không có. Một chút dấu vết ngụy trang đều không có. Giống như bé là thật lòng muốn báo thù cho anh. Biểu cảm đó không giống giả vờ, cũng không giống cố tình lấy lòng, mà là cảm xúc chân thật, nghĩ anh bị người ức hiếp, muốn báo thù làm anh hết giận mà thôi. Từ trước đến giờ, danh tiếng độc ác của anh không ai không biết, trước nay cũng chỉ có anh ức hiếp người khác, cũng chỉ có người khác sợ anh. Có thể đồng tình bất kỳ kẻ nào xung quanh, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng tình anh, ngay cả người một tay nuôi lớn anh như Tống Thanh Uyển cũng sẽ không... Đây là lần đầu có người mặc kệ chân tướng như thế nào, hoàn hoàn toàn toàn đứng ở bên anh, che chở anh, giữ gìn anh, không cho phép bất kỳ kẻ nào ức hiếp anh. Còn nói phải báo thù cho anh. Mà người này, cư nhiên là một con nhóc còn chưa dứt sữa. Sắc mặt Lục Quân Hàn lạnh lùng nặng nề, đáy lòng lại nói không ra cảm xúc hiện tại của bản thân. Anh bậm chặt môi mỏng, lạnh mặt muốn kêu người mang cô bé đi ra ngoài, nơi này vốn không phải là chỗ trẻ con nên tới! Nhưng bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ che ở trước mặt anh, như đang cố gắng ở bảo vệ anh, anh dừng một chút, trước sau không nói lời này ra. Đáy lòng thậm chí ẩn ẩn có vài mặt cảm xúc khác thường, cảm giác xa lạ này vẫn luôn bồi hồi không tan biến, làm anh không thể không nhíu mày. Anh vô cùng không thích loại cảm giác mất khống chế này. Giây tiếp theo, anh mặt không cảm xúc tùy ý ném thanh kiếm Nhật lên trên bàn trà, tâm trạng hơi bực bội chuyển ánh mắt sang nơi khác. Lúc này mới phát hiện cô bé chỉ mặc váy ngủ hai dây, hơn phân nửa làn da và xương quai xanh đều lộ ở bên ngoài, trắng đến phát sáng, xinh đẹp lại đáng yêu. Nhưng tầm mắt Lục Quân Hàn chỉ dừng ở trên cánh tay trơn bóng, đôi mắt dần dần nheo lại, mày càng nhăn càng chặt, chưa có giây nào giãn ra. Đáng chết! Ai dám mua thứ quái quỷ này cho con bé mặc! Đây là thứ một cô gái con nhà đàng hoàng sẽ mặc? Hơn nữa, trong căn phòng này tất cả đều là đàn ông. Cũng không biết chú ý một chút! Ánh mắt anh lạnh lùng bắn nát sinh vật giống đực xung quanh, mang theo nồng đậm sát khí, làm cho người ta sợ hãi vì độ nguy hiểm của nó. Ngay từ đầu, những người này thấy cô bé lớn lên đáng yêu, nhịn không được nhìn lâu một chút, nhưng bây giờ nhìn cũng không dám nhìn. Lục Quân Hàn đen mặt, cởi áo khoác vest của mình ra, bao bọc trọn người bé lại, sau đó ôm bé lên trên đùi mình. Áo vest của anh rất lớn, giống như cái túi của mẹ Kangaroo, bao trọn cả người Lục Lê vào bên trong. Những người khác nhìn vào, thầm nghĩ: Quả nhiên lời đồn nói không sai, Lục thiếu thật đúng là yêu chết cô con gái cưng này. Cô bé căn bản không biết ông ba nhà mình ngại bé mặc quá bại lộ, hiện tại bé chỉ nghĩ duỗi tay lấy lại thanh kiếm Nhật mà Lục Quân Hàn vừa mới ném ở trên bàn. Đúng vậy, bé muốn chém chết bọn họ, báo thù cho ba Lang Vương yêu dấu! Nhưng tay bé ngắn quá, với không tới, vì thế muốn chui ra áo khoác to đùng của ba, bò đến trên bàn lấy. Mới từ trong áo khoác bò ra tới, lại bị Lục Quân Hàn cau mày ôm trở về, một lần nữa dùng hai ống tay áo cột, bao lại. Bé lại nỗ lực bò, ba lại tiếp tục lôi về, tiếp tục bao lại. Làm hành động vô nghĩa như vậy một hồi. Cô bé nổi điên, gương mặt nhỏ ửng đỏ, thở phì phò quay đầu nói to: “Ba! Đừng cản trở! Con muốn nhanh chóng chém bọn họ, bằng không bọn họ chạy bây giờ!” Giám đốc Trần và phó tổng giám đốc Lưu bị đè ở trên mặt đất không thể động đậy, muốn chạy cũng chạy không thoát được: “…”(゚ロ゚) ! �(゚□゚*川 Những người khác lại nhịn cười. Cô bé này thật là quá đáng yêu! “Chém cái gì chém!” Bé không an phận lộn xộn giãy giụa, Lục Quân Hàn vốn là bực bội, nghe được bé nói xong, mặt nặng nề như là có thể chém không khí thành từng lát. Thấy bé chưa từ bỏ ý định lại muốn duỗi tay đi lấy, anh lạnh mặt trực tiếp cúi người ném thanh kiếm Nhật cho trợ lý Trần đứng bên cạnh, tiếng nói thực trầm, lộ ra nguy hiểm: “Thứ này không phải là đồ nhóc nên chơi!” Anh biết lá gan con nhóc này rất, không sợ anh, cũng không sợ Tống Thanh Uyển, nhưng không ngờ, lúc này ngay cả kiếm cũng đều dám chơi! Lỡ như không cẩn thận chạm vào mặt thì sao, chỉ sợ con bé sẽ khóc ba ngày ba đêm… “Ba cũng chơi mà, tại sao ba chơi được còn con thì không? Không công bằng!” Co bé nhăn mày nhỏ. “Ta không chơi.” Cô bé ủy khuất thúc thít lên án: “Ba gạt người! Rõ ràng vừa rồi con nhìn thấy là ba ném thanh kiếm cho hai ông chú xấu xa kia, điều đó nói lên thanh kiếm này chính là của ba, khẳng định trước đó ba cũng từng cầm thanh kiếm này chơi với ai đó rồi…” “…” “Ba! Không phải ba muốn chém đứt tay bọn họ sao? Con có thể giúp ba nha! Con siêu cấp lợi hại đó!” Cô bé ưỡn ngực nhỏ, lời thề son sắt bảo đảm: “Chỉ cần một mình con thôi, hoàn toàn không cần làm phiền mấy chú mặc đồ đen kia!” Mấy chú mặc đồ đen: “…”Σ(゚ロ゚) Vừa mới nãy không biết là ai ôm thanh kiếm cũng ôm không nổi, thiếu chút nữa ngã nhào xuống nền thảm. Lục Quân Hàn không biết cuộc sống trước kia của con bé như thế nào, nhưng ai lại nuôi dưỡng một cô bé đáng yêu như vậy thành một người có tính tình nguy hiểm, nhân cách phản xã hội như vậy?! Mày anh càng nhăn càng chặt, tâm tạng cũng càng thêm bực bội. Thấy bé vẫn luôn nắm cái này không bỏ, một hai phải cầm kiếm đi chém hai người kia, anh lạnh lùng trực tiếp nói: “Ba không tính toán chém tay bọn họ, con nghe lầm.” Góc của ad: Lục Quân Hàn: Ai lại nuôi dưỡng một cô bé đáng yêu như vậy thành một người có tính tình nguy hiểm, nhân cách phản xã hội như vậy?! Mẹ Lê Lê: Là con sói nào cõng con gái suốt ngày trên lưng đi đánh đánh đấm đấm, ngửi thấy mùi lạ là đòi chém chết kẻ nào lại gần lãnh thổ, là ai mới lần đầu gặp đã cầm kiếm chỉa vào mũi tôi, còn đòi mần thịt tôi làm thành món cá nướng trui hả!!! Hết chương 25