Bé ngốc!!!
Chương 23
Nguyệt vội vàng quay lại phía phát ra tiếng nói, đập vào mắt nó là Quyên với 1 bộ dáng rất côn đồ.
-Đừng gọi tôi là Gia Nguyệt. Tôi ko phải là bạn cô-Rồi quay qua phía nó, Nguyệt tiếp tục-Nó đáng bị như vậy-Nguyệt căm giận đá vào ng nó 1 phát rồi ném cây gậy xuống đất-Nếu ko có nó thì lúc này tôi và Tuấn Anh đã ở bên nhau rồi. Tại nó. Tất cả là tại nó
-Hahahahaha-Quyên cười đên rung cả ng-Mày nói gì cơ? Tao ko có nghe nhầm đấy chứ? Mày bảo mày và Tuấn Anh ở bên nhau?
-Ko phải sao?-Nguyệt chẳng thèm liếc Quyên, cô xoay ng đi xuống khỏi sân thượng
Nhưng Quyên sao có thể để cô đi 1 cách dễ dàng như vậy.
-Cô muốn gì?-Nguyệt lạnh lùng đối diện Quyên
-Hừ! Cô cho mình là ai? Là tiên sao? Cô xứng với Tam Hoàng tử sao?-Quyên dùng gậy hất cằm Nguyệt lên-Cô đừng có tự lừa mình dối ng
Dứt lời, Quyên đá thẳng vào bụng Nguyệt. Nguyệt ăn đau lui lại phía sau. Khuôn mặt tái mét, mồ hôi chảy dọc 2 bên má. Cô hoảng sợ nhìn Quyên
-Sao vậy? Đã biết sợ rồi sao?-Quyên ngồi xuống 1 cái ghế gỗ ở phía sau-Cái này ng ta gọi là quả báo đấy. Biết tại sao mày bị như thế này ko? Là tại mày ngu
-Hừ. Rốt cuộc mày muốn làm gì tao?-Nguyệt dù run sợ nhưng cô vẫn ko thể thừa nhận việc ng khác **** mình ngu đc
-Làm gì mày?-Quyên vẻ cực kì buồn cười nhìn Nguyệt-Mày nghĩ mày đáng giá sao? 1 con nhỏ chỉ vì tình cảm ngu ngốc mà dám quay lại phản bạn 1 cách ko thương tiếc như mày mà cũng xứng đáng để tao phải ra tay sao? Mày tự đề cao bản thân mày quá rồi đấy
Nguyệt ngẩn người, 2 mắt mở to bàng hoàng nhìn Quyên. Những gì mà Quyên nói khiến Nguyệt bừng tỉnh. Đầu cô trở nên trống rỗng, cô ko biết mình đã làm những gì. Cúi đầu xuống, cô nhìn thấy nó đang nằm cuộn mình dưới chân Quyên. Và mọi chuyện như 1 thước phim quay chậm dần dần đc tái hiện trong đầu nó. Cô run rẩy lùi lại, nhìn 2 bàn tay của mình. Những giọt nước mắt như pha lê, những giọt nước mắt hối lỗi của cô đang tuôn chảy, hòa cùng với cơn đau ở bụng khiến tim cô tê buốt.
-Sao? Hối hận rồi à?-Quyên đứng dậy, đi về phía Nguyệt-Nhưng mọi chuyện sẽ ko chỉ dừng ở đây thôi đâu!
-ko thể nào. Ko thể nào. Tại sao có thể như vậy đc. Ko thể nào...Ko thể-Nguyệt gần như phát điên. Cô hoảng loạn bỏ chạy xuống khỏi sân thượng.
Nguyệt vừa đi vừa nói, vừa lắc đầu. Do ko để ý, có ng đã đẩy cô từ phía sau. Và cô mất thăng bằng=> Ngã. May vừa kịp lúc Tuấn Anh đi lên. Anh chàng này đuổi theo nó rồi bị mất dấu nên phải tìm suốt tầng 3, do nghe tiếng cãi lộn trên sân thượng nên đang định lên sân thượng thì gặp Nguyệt bị ngã=>Tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân diễn ra. Sau khi đỡ đc Nguyệt an toàn, Tuấn Anh mới thở phào
-Nguyệt! Bạn ko sao chứ? Có bị thương chỗ nào ko?-Tuấn Anh lo lắng hỏi han, xem xét Nguyệt
Nhưng Nguyệt ko trả lời mà chỉ lắc đầu, rồ khóc. Miệng cứ luôn miệng nói “Ko thể nào”. Nhìn cô bây giờ như 1 bệnh nhân tâm thần vậy. Tuấn Anh tái mặt. Anh chàng vội cõng Nguyệt rồi chạy thẳng tới bệnh viện. Tình trạng hoảng loạn của Nguyệt khiến anh ko còn tâm trí đâu mà quan tâm tới nó nữa. Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa rơi xuống ngày càng nhanh, ngày càng nặng hạt, tạo thành những vệt dài dày đặc giữa ko gian âm u. Nhưng Tuấn Anh vẫn mặc kệ tất cả, 2 mắt nhìn thẳng, anh chạy ko ngừng nghỉ qua 3 dãy phố tới bệnh viện gần nhất. Lúc gặp đc bác sĩ anh luôn miệng nói “ Xin bác sĩ hãy cứu cô ấy, cháu xin bác sĩ.............”
....................................
“Ưm...Ư...”-Nó khẽ nhăn mặt, hơi chuyển động 1 chút rồi mở mắt ra. 1 cảm giác tê dại từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Nó chớp chớp mắt để nhìn rõ xung quanh. 1 màu đen xì. Tối om. Nó ko nhìn thấy bất cứ gì ở bên cạnh mình. Đanh định đứng dậy thì nó phát hiện, mình bị ng ta trói vào 1 miếng gỗ. Nó lại nhắm mắt lại cho cơn đau vơi bớt. Nó nhớ rằng mình tới trg tìm Nguyệt, rồi Nguyệt gọi cho nó bảo nó lên sân thượng gặp cô ấy. Rồi sau đó, sau đó... Còn đang cố nhớ lại 1 chút gì đó thì có 1 tốp ng bc vào, họ ko nói gì mà cởi trói cho nó rồi đưa nó đi đâu đó. Nó bị ng ta ném vào 1 căn phòng sáng sủa. Trong phòng đầy đủ tiện nghi và có 1 cô gái đang ngồi đó. Quay lưng về phía nó. Nó chỉ nhìn thấy mái tóc dài, uốn quăn của cô gái và trên tay cô ta là 1 ly nước gì đó màu đỏ rực, có lẽ là rượu.
-Xin hỏi, cô là...-Nó ngập ngừng đứng dậy
-Sao vậy? Vừa chuyển lớp mà đã ko nhớ mặt bạn bè rồi sao?-Cô gái lên tiếng, đồng thời xoay ng lại.
Nó ngạc nhiên, vì nó ko ngờ ng đó lại là Quyên. Nếu là Quyên thì việc này ko đơn giản rồi. Ko biết cô ta đã làm gì Nguyệt rồi.
-Quyên?-Nó giật mình-Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó hỏi thẳng. Cả ng nó tỉnh táo hẳn
-Chà. Cảm động quá. Cô ko lo cho mình mà còn hỏi tới cái ng đã phản bội mình ấy sao?
-Nói! Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó tức giận, đạp đổ cái bàn trc mặt. Nó bây giờ ko có chút sức lực nào, nếu để cho Quyên biết thì hôm nay nó thừa sống thiếu chết là cái chắc
-Bình tĩnh chút đi. Mục tiêu của tôi là cô chứ ko phải cô ta-Quyên lạnh lùng đưa ly rượu lên miệng nhấm nháp. Cánh cửa sau lưng nó lại mở ra. 1 nhóm ng khác lại bc vào. Lần này toàn con trai mà ko có bóng dáng 1 thục nữ nào hết
-Đc. Tôi tin cô. Nói đi. Cô muốn gì?
-Rất tốt. Tôi rất thích những ng thẳng thắn như vậy-Quyên cười ngọt ngào
-Nếu là việc của Tam Hoàng tử thì cô ko tư cách xét hỏi. Nếu là việc của Ty Mỹ Vân thì tôi ko có lỗi
-Oh! Rất rõ ràng. Nhưng biết làm sao đây? Nếu tôi nói tôi thấy cô ngứa mắt, muốn hủy hoại cô thì sao?-Quyên cười ác
-Lí do? Tôi ko tin 1 ng khôn ngoan như cô lại làm việc theo cảm tính đến vậy
-Oh! Tôi có thể nghĩ là cô đang khen tôi ko?
-Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. Bây giờ thì cô muốn làm gì?-Nó đã hết nhẫn nại
-Muốn làm gì ư? Ko phải thử thì sẽ biết ngay sao?
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
13 chương
20 chương
18 chương
10 chương