Bé ngốc!!!
Chương 20
4 ng cùng bước vào và ngồi xuống bộ salon cao cấp.
-Hiệu trưởng. Cháu đã ko phụ sự tin tưởng của ngài-Nó cung kính chào hỏi
-Ta biết. Ta luôn tin tưởng vào phán đoán của mình
-Đây là ng mà Hiệu trưởng nhờ cháu tìm. Nhưng trc đó, hãy để cháu gặp Thiếu phu nhân đc ko ạ?-Nó vẫn rất từ tốn, ko chút xu nịnh, ko chút e sợ. Thẳng thắn và khảng khái. Đó là tính cách của nó.
-Đc thôi! Nhưng sau đó cháu phải giải thích cho ta tất cả mọi chuyện.
-Tất nhiên ạ.
Vĩnh Dương ngồi ngay bên cạnh nó, anh chàng vẫn im lặng và Hiệu trưởng cũng vậy. Cả 2 tuyệt đối chưa hề nói với nhau nửa câu. Nhưng vào cái lúc thiêng liêng này thì dù có nghìn ngôn vạn ngữ cũng ko thể diễn tả hết sự xúc động này. Vĩnh Dương vẫn đang rất khâm phục nó. Nó là ng đầu tiên mà cậu biết khi ở trc mặt ông có thể nói chuyện bình thản như vậy. “Cô bé là ng đặc biệt”-Trong lòng Vĩnh Dương thầm khẳng định. Chỉ 1 lát sau, ng mà nó muốn gặp đã đến trc mặt nó. Bà thiếu phu nhân mặc bộ đầm màu vàng từ từ đi xuống, bà ta có 1 vẻ đẹp chết ng, đẹp 1 cách đáng sợ
-Bây giờ cháu có thể nói cho ta nghe tất cả mọi chuyện đc rồi chứ?
Hiệu trưởng nhìn nó đầy mong đợi. Nó giữ cho mình ở trạng thái lạnh lùng nhất mà nó có thể làm đc bây giờ. Rút từ trong túi đồ mang theo 1 tập hồ sơ. Nó đặt trc mặt Hiệu trưởng:
-Như đã nói, cháu sẽ giải thích rõ ràng.-Nó ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào Hiệu trưởng, vẫn cái nhìn ko dè chừng đó, nó nói bằng giọng vô cảm nhưng ko lạnh lùng-5 năm trc. 3 ngày sau khi Vĩnh Dương bị mất tích, có ng đã tìm ra anh ấy. Nhưng ngay sau đó, cả nhà ng ấy trên dưới 20 ng từ cụ già 80 tới đứa bé chưa tròn 1 tuổi đều biệt tăm vô dạng. Sau đó, Trịnh Vĩnh Dương bị ng ta bỏ lại ở đỉnh Ever. Nhờ 1 nhà thám hiểm kì lạ mà anh ấy đã đc cứu sống. Chuyện chỉ có vậy. Cụ thể thế nào và tại sao anh ấy phải ở lại Nepal suốt 5 năm thì có lẽ Thiếu phu nhân còn rõ hơn cháu. Tuy nhiên cháu nghĩ nó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi
Tất cả mọi ng trong phòng, ngoài 4 ng nhà Hiệu trưởng và Mỹ Vân còn có tất thảy những ng giúp việc. Mọi ng đều hết sức ngạc nhiên, bởi theo lời nói của nó thì Thiếu phu nhân đã âm mưu ám hại Cậu chủ lớn. Nhưng 1 ng hiền từ, nhân hậu như phu nhân sao có thể làm điều ấy đc? Hơn nữa, hổ dữ ko ăn thịt con, sau thiếu phu nhân lại hại con mình đc? Đó là câu hỏi xuất hiện trong đầu mọi ng
-Cháu nói thế ko sai chứ Thiếu phu nhân Tô Cẩm? Hay cháu phải gọi là Chủ tịch Lương Quỳnh Hoa nhỉ?
Ánh mắt sắc lẻm, nó nhìn thẳng vào mắt Thiếu phu nhân lúc này đang co ro cúm rúm như 1 con cún. Khuôn mặt trắng bệch, 2 mắt mở to. Bà ta lắp bắp mở miệng:
-Cô...Cô là ai?...Cô...Cô đang nói...nói linh tinh...cái gì vậy?
-Mọi chuyện là thế nào?-Hiệu trưởng nheo mắt nhìn nó.
Cô con dâu vừa hiếu thuận lại vừa biết lễ nghĩa như Tô Cẩm có đốt đuốc ông cũng ko tìm đc. Sao lại chịu để cho 1 con nhóc đang tuổi cháu mình nói ra nói vào chứ?
-Bố...Bố ko đc tin con nhỏ đó. Con là con dâu bố mà. Bố phải tin con-Thiếu phu nhân lên tiếng biện bạch
-Những gì cần nói và muốn nói cháu đã nói hết. Ông tin hay ko thì tùy. Nếu ông ko muốn tin thì hãy đốt tập hồ sơ đó đi. Cháu xin phép
Nó lạnh lùng nói rồi quay lưng bước đi ko chút do dự. Cái ko khí tắc nghẹn trong các gia đình giàu có này ko hợp với nó. Lúc nãy nó đã để ý thấy nét mặt của mọi ng đều khá nghiêm trọng. Nó ko hề nói trc việc này cho Vĩnh Dương. “ko biết liệu anh có bị sock ko nữa? Lại còn hắn nữa. Tâm hồn hắn còn quá non nớt, hắn sẽ phản ứng sao đây? Hi vọng là mọi chuyện vẫn sẽ ổn”.
-Haizzz!
Nó lại thở dài, ở tuổi 17 này, nó đã phải thở dài rất nhiều lần. Ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời, nó thơ thẩn rời khỏi khu nhà. Mới đó mà 3 tháng hè của nó đã kết thúc thật nhanh chóng. Vài ngày nữa nó sẽ lại phải tới trg. Bây giờ nó thấy nhớ bố mẹ nó kinh khủng, nhớ những lời chỉ bảo của bố, nhớ những câu cằn nhằn của mẹ, nhớ cả sự nũng nịu của Hải Phong em nó nữa. Ko chỉ vậy, nó cũng rất nhớ 3 đứa bạn của mình. Lần này nó đã đi mà ko chào hỏi 1 câu nào. Ko biết 3 nhỏ sẽ dùng biện pháp gì để xử tội nó nhưng nó vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Bởi đây là quê hương nó, là nơi nó thân quen nhất. Và chợt nó khẽ rùng mình ớn lạnh, bởi trong tâm trí nó, hình ảnh 1 cậu con trai với vẻ ngoài khôi ngô hiện ra. Nó khẽ lắc đầu để hình ảnh đó tan biến rồi lại đi tiếp...
Vừa suy nghĩ liên miên, vừa đi bộ dọc theo các con phố. Nó ko về nhà ngay mà tới mộ ông nó. Cuối năm ngoái, ông nó lên cơn đau tim và đã qua đời. Lúc ấy nó đã ko rơi 1 giọt nc mắt, cũng ko hề buồn rầu như mọi ng trong nhà. Nó đã mỉm cười khi nhìn ông nằm trên giường bệnh. Nhìn khuôn mặt ông lúc ấy nó biết ông đã ra đi 1 cách thanh thản. Và nó vui vì điều đó.
-Ông ơi! Cháu lại đến thăm ông đây-Nó ngồi dựa lưng vào mộ ông nó-Ông ở trên đấy chắc ông nhìn thấy hết chứ ạ? Cháu làm vậy là đúng phải ko ông?
Ko có tiếng trả lời nó mà chỉ có tiếng lá cây xào xạc, tiếng ve kêu đâu đó. Nó vẫn cứ ngồi đó và trò chuyện với ông nó, vẫn những câu nói ngô nghê, nào chuyện học hành, chuyện gia đình. Mãi tới khi bầu trời chỉ còn lại những vệt mây màu hồng rực nó mới đứng dậy cúi đầu chào ông nó:
-Ông à! Cháu phải đi rồi. Cháu sẽ lại đến thăm ông. Ông chờ cháu nhé!
Gió đêm nổi lên, thổi tung quần áo và mái tóc nó. Nó lên 1 chiếc Taxi đi về. Đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm. Nó chỉ cúi đầu chào bố mẹ rồi xin phép lên phòng. Nó thấy mệt mỏi. Cả mùa hè này đã rút hết toàn bộ sinh lực của nó rồi. Nhưng khi nằm trên giường nó vẫn ko thể nào ngủ đc. Nằm nhìn trần nhà, nó nhớ lại quãng thời gian vừa qua. Chuyến đi này giúp nó hiểu đc nhiều điều, và cũng nhờ chuyến đi này mà nó đã gặp đc 2 ng bạn rất tốt. Nhưng có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ còn đc gặp lại họ nữa. Và nó cũng nhớ tới Mỹ Vân, lúc nó đi Vân đang ở bệnh viện. “ko biết tình hình cô ấy thế nào rồi?”. Nó cũng nhớ tới 2 cái tát của Dương Quân “Xem ra mình sẽ bị thiệt rồi”. Đưa tay vuốt 2 má, nó thấy tim nó có gì đó, đau. Rất đau. Nó muốn khóc, nó muốn khóc thật to nhưng nó ko làm đc. Nước mắt nó cứ bị kìm nén nơi khóe mắt, cổ họng nó nghèn nghẹn. Nó buồn. Và nó ko hiểu tại sao mình lại như thế. Nó chỉ biết cảm xúc của nó lúc này rất hỗn độn, có lẽ nó đã quá mệt mỏi rồi...
..............................
Sau vài ngày ăn đủ no, ngủ đủ giấc, tinh thần nó lại trở lại bình thường. Những tin tức về Cậu chủ lớn tập đoàn IT cũng đã dịu dần. Ngay cả thông tin Thiếu phu nhân IT cũng bị phanh phui. Thực ra Tô Cẩm thật đã bị giết từ hơn 5 năm trc. Lương Quỳnh Hoa là chủ tịch của 1 công ty thương mại nhỏ lúc ấy đang có nguy cơ bị phá sản. Trong 1 dịp tình cờ, bà ta biết mình và Tô Cẩm có cùng 1 khuôn mặt và dã tâm nổi lên. Bà ta thuê ng giết chết Tô Cẩm rồi tự mình hóa thân thành Tô Cẩm bước chân vào giới thượng lưu. Lúc mới vào nhà họ Trịnh, bà ta đã bị Vĩnh Dương nghi ngờ, lo lắng mình sẽ bị vạch trần, bà ta dụ cậu đi Nepal rồi ngấm ngầm thuê ng giết chết cậu. 20 nhân mạng của gia đình xấu số ở Nepal cũng chung cảnh ngộ với Tô Cẩm. Chuyện này tưởng chừng sẽ đi vào dĩ vãng nếu như nó ko gặp đc họ hàng của gia đình nọ ở Nepal. Bởi thế mà việc điều tra ra chân tướng chỉ còn là vấn đề thời gian. Lương Quỳnh Hoa bị phạt án tử hình nhưng Hiệu trưởng đã xin giảm án cho bà ta mức tù chung thân, để bà ta phải sống ko bằng chết. Tất cả mọi tài sản của bà ta đc dùng để bồi thường cho 21 nhân mạng đã chết. 1 câu chuyện thương tâm.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
13 chương
20 chương
18 chương
10 chương